Friday, April 28, 2017

Van Mong Nguyen: Ánh Mắt Có Đổi Thay

Van Mong Nguyen

 Buổi sáng mặt trời lên toả sáng , ánh nắng ấm áp , sau mấy ngày mưa , tới lều thằng Lạc với ý rủ Nó ra ngã ba Ái Nghĩa chơi , thăm dân cho biết sự tình , thấy Nó đang ngồi , dùng ba lô làm bàn để viết thư , chắc mới nhận được thư của Vợ . Thấy Tôi thằng Lạc cười khoe .
- Mới nhận được hình thằng Con , Anh coi giống Em không ?
Thằng Bé đang được mẹ bế trên tay , dể thương , tròn trỉnh .
- Con trai dỉ nhiên giống ba rồi , Anh định đi chơi , Lạc bận viết thư thì Anh đi một mình , cho Anh gởi lời thăm Vợ Lạc nhé .
Tôi và thằng Lạc thân tình , trong trận đánh vào Động Ông Đô , sau khi lên chiếm được ngọn đồi , Nó bị trúng mảnh đạn cối 82 ngay ngực , vết thương ra nhiều máu , Tôi cỏng Nó chạy thục mạng về Tiểu Đoàn đưa vào hầm cứu thương . Nghỉ dưởng thương hơn 1 năm , lấy Vợ và ra hành quân , lúc nào cũng nhớ , nhắc ơn cứu mạng , đi đâu cũng cũng đi , vui buồn có nhau .
- Anh cứ đi trước , viết xong thư Em ra sau .
Băng theo đường ruộng , chừng 30 phút thì tới ngã ba Ái Nghĩa , mấy cái quán dựng tạm bán cà phê , đủ sắc lính , tiếng nói cười của mấy cô gái , bên kia đường là Nhà Thờ Ái Nghĩa cửa đóng , vắng vẻ , trong gió mùi thịt nướng xông lên thơm lừng .
- Chú ăn dùm Chị tô bún nhé .
Gánh bún thịt nướng bên đường , người đàn bà trung tuổi đang mời , cũng thấy đói , tính ngồi xuống , thoáng thấy bên hông nhà thờ bóng vị Linh Mục trong áo chùng thâm , đang đi về nhà Xứ , qua chào Ngài cho có tình .
- Con Chào Cha , nguy hiểm như thế này , sao Cha vẫn còn ở đây ? Cha không di tản .
Bất ngờ khi thấy người hỏi trong bộ quân phục lính Dù , trả lời với nụ cười hiền từ ,
- Người dân còn , nên Cha không thể bỏ đi , và Cha muốn rời đây phải có bài sai của Đức Cha mới được .
Xúc động , chủ chiên sống chết cùng đoàn chiên , giữ vửng tinh thần vâng phục .
- Anh có cần Cha giúp gì không ?
- Dạ . Con hành quân ở đây , tới chơi , thấy Cha nên muốn Chào , nhân tiện mời Cha dùng tô bún .
Được nhận lời , Tôi tới dặn Chị bán bún .
- Làm hai tô hơi đặc biệt , cứ tính tiền theo ý Chị .
- Chị biết . Chú cứ nói chuyện với Cha , xong Chị sẽ bưng qua .
Hai Cha Con cũng mau trở thành thân .
- Hơn 2 tháng trước , dân chúng hoảng sợ , nháo nhác bỏ của chạy lấy người , khi thấy có Nhảy Dù , Họ mừng chửng lại , Nhảy Dù tới rồi , không chạy nữa , giờ cũng tạm ổn .
Ngưng bắn hơn năm , tin Phước Long mất , được lệnh gọn gàng ba lô , thằng lính Dù nào cũng háo hức , nghĩ sẽ trở về đánh lấy lại , một tấc đất không để mất , Nhảy Dù vào trận nhất định thắng . Lử Đoàn 1 đã có ở Sài Gòn . Từ mặt trân Tây Nam Huế Lữ Đoản 3 lên xe , không về Sài Gòn mà là Đà Nẳng , tiến đánh Thường Đức . Mặt trận quá nặng , Lử Đoàn 1 được điều động ra vùng 1 lại , Hai Lử Đoàn cùng một mũi tiến quân . Lấy ý chí kiên cường , truyền thống binh chúng mà đánh , chết không chạy .Tôi đang thuộc lực lượng Đa Năng , sức mạnh hậu bị của Lử Đoàn , sẽ vào trận khi cần .Từ giả Cha Xứ khả kính , tôi móc túi trả tiền , Chị bán bún cười xởi lởi .
- Chú cứ giữ lấy , bửa nào có gạo đem ra bán , lúc đó Chị trừ cũng được .
Người dân giới tuyến quý gạo , loạn lạc , cơm độn khoai sắn , đất đai khô cằn .
- Ăn thì phải trả tiền , Em không biết tối sớm như thế nào , Chị nhận cho , nợ không trả được , khó chịu lắm .
- Chú này , chỉ có 2 tô bún , để Chị mời cũng được mà .
Nhìn ánh mắt Chị có niềm vui , cũng được , Tôi bỏ tiên vào túi , vội bước chân đi về , thằng Lạc ngạc nhiên .
- Sao về nhanh vậy Anh .
- Lạc coi tổ mình còn nhiều gạo không ?
- Bộ Anh không có tiền hả ? Em có đây , Anh lấy tiêu .
Tôi giải thích qua sự việc cho Nó biết , thằng Lạc chay đi một lúc tay xách bao cát gạo .
- Cũng hơn chục ký đó Anh , Em để lại chiều nấu rồi , mai có tiếp tế , gạo sấy cũng còn nhiều , mình đi Anh .
Thằng Lạc vác bao gạo cùng đi nhanh , gần tới ngã ba nhìn thấy Chị bán bún , Tôi thở nhẹ người .
- Chú để Chị đong rồi trả tiền nhé , giờ Chị làm cho Chú này tô bún đã , Chị kêu cho Chú ly cà phê . 
Ngồi nhâm nhi ly cà phê , Chị mừng đong gạo đếm tiền đưa .
- Chị trả đủ tiền gạo theo giá chợ , còn mấy tô bún , cà phê Chị mời . Cám ơn Hai Chú nhiều .
Tôi cười , thằng Lạc ăn cũng xong đứng lên .
- Chị mời tụi Em ăn bún , thì số gạo đó Em vội mang ra để biếu Chị , không lấy tiền đâu .
Chị bán bún ngẩn ngơ , tay cầm tiền lặng im . ý cảm động . Tôi và Lạc thong thả đi về , lính luôn trọng tình . Tiền nhièu khi không mà có , nhiều lúc có như không . Vui đời trai giữ nước , sợ chi gian lao , sống hay chết biết đó là đâu .




Từ ngã ba Ái Nghĩa . Tôi và Lạc đi vào ngôi Làng gần nơi đóng quân . Nhà nào cũng vắng bóng Người , thong thả đi lòng rộn rả niềm vui .Vui vì được nhận và cũng được cho , thằng Lạc thì khỏi nói , hí hửng vì mới viết thư cho vợ , đời Linh chiến trận mạc rừng sâu , lảnh lương cầm tiền tương chừng là rụng , và không gì quý hơn lá thư của người thân , hùng hổ , ngổ ngáo không biết sợ là gì , vậy đó , ngây ngô miệng cười áp chặt lá thư trên lồng ngực cười mặt tươi .Thằng Lạc thua Tôi 2 tuổi , ra hành quân mấy tháng ở chung , bị thương 1 lần là có Vợ , giờ có Con , Tôi bị thương 7 lần vẫn một bóng cô đơn , khi Nó mở miệng là khen Vợ , nhắc Con .Nó khen Vợ miết làm Tôi tưởng trên đời này có tiên , đủ nết : Vợ Em đẹp mà hiền , thương Em lắm , Em nhớ Vợ quá , phải để ý chứ không buột miệng : Anh cũng vậy là hỏng chuyện . Nó hồ hởi kể , Vợ cho biết Con Nó đã biết hóng chuyện .
- Mới 5 tháng mà biết hả Anh ?
Tôi trả lời bừa , chứ có biết gì .
- Vợ Lạc nói thì đúng rồi , đứa nhỏ như vậy lớn thông minh học giỏi lắm .
Nghe khen Con Lạc cười rổn rảng .
- Mà giờ Em về Nó có mừng không Anh ?
Thằng này , Nó tưởng Tôi là thần thông biết chuyện chưa xảy ra , vui trong nỗi nhớ niềm thương hỏi lấy được .Tôi góp lời như có hưởng ứng .
- Nó hoảng kinh , khóc thét lên chứ mừng gì nổi .
Nghe hơi bị bất ngờ .
- Sao lạ vậy , Em là Ba Nó mà .
- Nó con nít mấy tháng , tự nhiên thấy có người ôm chặt Mẹ Nó , không hoảng sợ sao ?
Thấy nói cũng có lý , thằng Lạc ngớ ngẩn .
- Vậy phải làm sao Anh ?
Tôi cười cho xuôi chuyện .
- Viết thư về hỏi Mẹ Nó , chắc nhứt nên dặn Vợ , dổ Con Nó ngủ rồi hảy ôm . Hảy kêu : Anh ơi , Anh ơi Em đây nè .
Hai Anh Em nói cười nơi ngôi làng tiêu điều , ảm đạm .Thằng Lạc lại nghĩ ngợi , bâng khoăng .
- Có cách gì để Em gặp Vợ , gặp Con không Anh .
Chuyện tưởng rằng đơn giản với người thường , nhưng với lính Dù tác chiến thì bị khó .
- Cũng có thể được , vừa rồi Lạc mới đi phép Vợ sinh , nên giờ muốn gặp thì Vợ Con Lạc phải đi , Vợ bồng Con tìm Chồng núi thẳm rừng sâu , Lạc có Em gái phải không ?
Suy nghĩ một lúc như có vẻ hiểu .
- Có cách gì Anh chỉ cho Em với , chứ Em nhớ lắm .
Đúng thật , trong tối ngoài sáng trưng .
- Như thế này , nhờ Thanh Phương giúp , viết thư nói Vợ ra Đà Nẳng , đi được mà , Thanh Phương đón ở nhà Cô ấy , nếu như bây giờ thì Lạc tới gặp . Còn đã vào vùng chiến trận thì cùng Thanh Phương tới Bộ chỉ huy Lữ Đoàn xin , thế nào Lạc cũng được gọi ra cho gặp .Thấy Vợ bế Con , tình cảm như vậy Ai nở lòng nào .
Thấy có cách cũng hy vọng , thằng Lạc reo mừng .
- Đúng hả ? Anh nói dùm Chị Thanh Phương cho Em nhé .
- Đương nhiện , chuyện của Lạc là chuyện của Anh , với lại , Thanh Phương cũng thương quý Lạc lắm . Anh nghĩ Cô ấy sẽ tận tình giúp , nhà rộng không lo .
- Mấy lần gặp , Em biết Chị Thanh Phương rất thương Anh , sao Anh không làm đám cưới , nhờ Đại Đội Trưởng đứng ra tổ chức .Nhất bái thiên địa , nhị bái cao đường , tam ôm nhau là xong .
Thằng này được việc xen chuyện người .
- Nếu đơn giản như Lạc nói thì có gì , Anh hỏi Lạc nhé , Anh cưới Thanh Phương rồi Nhã sẽ thế nào , yêu thì cũng nhiều , cưới chỉ được một , số mệnh cũng thật trớ trêu , lắm mối tối nằm bơ vơ còng queo .Anh đâu có ý , chỉ do Thanh Phương cứ nằn nặc báo hiếu đền ơn cứu mạng cho Cha mình ,và khẳng định : Anh có tự do của Anh , Em cũng có tâm ý quyết định của Em , khó thật .
Thằng Lạc trầm ngâm gật đầu .
- Cũng khó cho Anh , như vậy giờ , nhờ Chị Thanh Phương chuyện giúp Vợ Chồng Em có ngại cho Anh không ?
- Đừng nghĩ nhiều , chuyện tới sẽ tới , cứ xuôi theo dòng đời tự nhiên , tâm luôn lành sẽ có chuyện tốt .
Cũng về tới lều , ngủ giấc trưa trong cơn gió mát đìu hiu , ru hồn trai lính chiến . Chỉ có 9 con người giữ căn cứ pháo binh , căn 20 cái lều , hư thực tránh sự quan sát , như Tôn Tẩn rút binh bớt bếp , lính Dù khoa trương với ý một lều 2 thằng , muốn đánh phải có đông quân , ở đây nếu có thì cũng chỉ cỏ du kích ăn hiếp dân , còn gặp cở lính Dù một cánh cũng bay là tránh . Ngày mai cứ để ngày mai tính tới , trong giấc ngủ nhớ lời bài hát ngọt ngào : Em vì Anh tóc rối chẳng lượt cài .Thôi điểm trang má phấn chẳng cần dồi . Cho Anh vững lòng Anh đi .



Đang giấc ngủ say , thấy người bị lay nhẹ , tiếng thằng Lạc gọi vội vả .
- Anh dậy mau . Đại uý gọi .
Tỉnh hẳn cầm khẩu súng M.16 đi vội tới lều chỉ huy , khựng bước chân lại khi nhìn thấy 4 thằng lính trong tổ đang hậm hực .
- Đại uý phải liên lạc với trên cho tụi Em vào , chứ Bạn bè mình chết sống , cực khổ , mà cứ ở ngoài này lông bông .
Tiếng Đại Đội Trưởng giải bày .
- Thì Qua cũng như mấy Em , chỉ chờ lệnh thôi .
Đại Đội Trưởng với cấp bậc Đại uý trên chục năm , hiền và rất thương lính , sao cũng nhỏ nhẹ , Tôi đi tới , 4 thằng lính linh ra đường lớn , lửng thửng hướng Làng thôn trước mặt .Ở ngoài nghe tin đơn vị tổn thất năng đứa nào không sốt ruột , biết là vào trận sẽ khổ cực , có chết chóc , nhưng sao khác được , tình đồng đôi , nghĩa Anh Em . Dỏi nhìn 4 thằng lính đang đi , Đại Đội Trưởng nói .
- Em theo , coi dùm Tụi Nó giúp Qua .
Tôi muốn bật cười , coi ngó gì được , và thường lính Dù gặp dân luôn giữ tác phong quân kỷ , thương yêu con gái mà lo chi . Nhưng nhận lệnh , Tôi và thằng Lạc sóng đôi phía sau , mấy thằng hình như quen thuộc nơi này .Rẻ vào Làng , qua mấy cái nhà tranh nghèo nàn , thì thấy trong căn nhà có khoảng sân rộng , nơi chái hiên có bộ phản lớn , 6 cô gái trẻ xinh đẹp , đang chào hỏi 4 thằng lính Dù vui vẻ , như vậy có sự hẹn hò trước , thiệt đào hoa nổi tiếng , và hơi trùng hợp . Tôi phòng hờ .
- Lạc nhớ chú ý cẩn thận .
Cùng ngồi nghe chuyện đủ loại , tiếng cười hoà trong tiếng nói , vụ này một thoáng quen nhau , Tôi ít hứng thú nên chỉ nghe .Tiếng một thằng , năng nổ .
- Đèn Sài Gòn ngọn xanh ngọn đỏ .
Đèn Mỷ Tho ngọn tỏ ngọn lu .
Em về Em học chử nhu .
Chín trăng Anh đợi mười Thu Anh chờ .
Tất cả cười oà tán thưởng , Tôi lửng lơ , mắt nhìn thấy đám rau khoai xanh mướt , rậm rạp , nhớ ở nhà còn ít chao , đọt rau khoai luộc chấm chao ăn chắc ngon lắm .
- Rau khoai của Cô nào tốt quá , cho xin ít ngọn được không ?
Cô gái ngồi hơi khuất phía trong niềm nở .
- Anh thích cứ ngắt , nhiêu cũng được .
Tôi cầm súng đi ra đám rau khoai , ngồi xuống ngắt từng ngọn , rau tươi mềm , nhớ nhiều tới thằng Ngọc , đang trong vùng chiến trận , không biết Nó giờ như thế nào ? Mỗi lần gặp , hai thằng ngồi uống với nhau chai bia , lúc nào Nó cũng buồn kêu .
- Thiệt nhớ nhà , nhớ Mẹ quá mày .
Thằng nào chẳng vậy , có những khoảng trời chiều , cùng ngồi uống chung ca cà phê , tự nhiên có thằng bật lên tiếng hát : Con biết bây giờ Mẹ chờ tin Con ...Nhưng nếu Con về Bạn bè thương mong . Nước mắt ngấn lệ , bùi ngùi .Đợt cùng Làng đi lính , Có 6 thằng Nhảy Dù , thì Thược và Lý đã hy sinh , nghe số đi Biệt Động Quân có Khang và Châu mất , còn Sơn , Từ không biết như thế nào nhỉ ? Ta mong cho nhau một ngày gặp mặt nhé . Đang cùng vào đánh trận Thường Đức có Tôi . Ngọc Tiểu Đoản 3 . Anh Biểu . Luật Tiểu Đoàn 2 . Nỗi khổ không rời , giờ đã ngưng bắn , nhưng súng vẫn ầm vang , tráo trở và lật lọng vốn là bản chất của phe bên kia . Hoà bình ơi ! chờ trông Em , như Con chờ Mẹ . Linh tính có điềm báo lạ , Tôi quay nhìn vào hướng phản , chạm ngay ánh mắt Cô Gái ngồi phía ngoài dựa gốc cây cột , gương mặt bầu bỉnh dể thương . nhưng ánh mắt thật lạnh , chất chứa sự căm hận , thù hằn tột cùng . Tay chợt thấy cứng , thẩn thờ , không biết tại sao lại có ánh mắt nhìn như vậy ? Cứng đơ cả người , định thân lại , Tôi đứng lên , nắm rau khoai trơ trẻn , không lẻ giờ bỏ , bằng cách nói ngắn gọn .
- Tất cả Anh Em mình đi về .
Tiếng lao nhao ý không muốn , vui mà .
- Đang sớm mà Anh . có chuyện gì để về giờ này ?
Tôi im lặng , biết không thể không tuân lệnh . Buổi cơm chiều , rau khoai lang luộc chỉ có mình thằng Lạc vừa ăn vừa khen ngon , Tôi cố quên đi ánh mắt cô gái , trời đang nắng ráng hoàng hôn , được lệnh dẩn Tổ đi kích đêm , giữ gìn bình yên cho xóm làng , có gì hơn ...
 
Nước mắn ngon Anh dằm con cá Sặc .
Bụng thương rồi con mắt cứ ngó lơ .

 
Từ nơi đóng quân , tổ 6 thằng lính Dù , ba lô súng đạn đi tới đầu con đường vào Làng , đang sớm nên tất cả ngồi nơi khu đất ruộng , vẫn có ý phô trương để cho du kích sợ , xóm làng bình yên là được , nhiều buổi chiều 20 chiếc Trực Thăng tạo tình huống giả , vần lượn khắp vùng , đáp xuống bốc lên , chỉ thả 2 toán lính , mỗi toán 6 thằng , du kích thấy lính Dù là tìm cách tránh , tiếng hỏi của thằng Năm .
- Còn sớm mình pha cà phê uống được không Anh ?
Nó mở Ba lô , bẻ cục thuốc mìn bằng đầu ngón chân , nấu vừa sôi ca nước , lọc cà phê vợt , Anh Em quây quần ngồi bên nhau .
- Mấy đứa quen mấy Cô Gái trong Làng lâu chưa ?
- Từ khi mình chuyển quân tới , tụi Em vào làng rồi gặp , mấy Cô này làm ở tiệm may , nơi hồi chiều là nhà ông Xã Trưởng , chổ mấy cô nghỉ trưa .Cũng chỉ nói chuyện vui thôi , không có gì đâu Anh .
Nếu có gì thì ráng mà chịu , chạy được sao .
- Còn Cô gái ngồi phía ngoài nơi góc cây cột như thế nào ?
- Cô đó tên Hài , không thuộc nhóm thợ may . thỉnh thoảng mới có mặt , ít nói , bộ Anh thích hả ?
Tôi cười , đây nơi vùng hậu phương , có dân , ngồi chuyện trò thảnh thơi , còn trận địa , lấm len bùng lầy , mưa vuốt mặt không kịp , hai thằng một hầm , nước ngập lên ngang tới ngực , đất núi sền sệt , chân mưng mủ sưng bóng , tối thức trắng , cơm gạo sấy cho ngày tháng trôi mau , những thằng lính trẻ mới nói , mới cười , nhắm mắt ra đi không lời từ giả , để lại cho bạn bè nổi nhớ thương , ngâm ngùi , khói súng mịt mù , tiếng đạn nổ , đinh tai nhức óc , buột miêng kêu quê mẹ không của riêng ai . Trời cũng sẩm , màn đêm dần buông , Tôi đứng lên , lệnh di chuyển .
- Mình sẽ đi thẳng đánh lạc hướng , tối quay lại phục kích nơi con đường vào Làng , tuyệt đối không tự ý rời điểm kích đi đâu .
Sau khi gài 2 trái mìn claymo trên đường , tất cả nằm một bên trong thế tác chiến , canh thức , tiếng côn trùng rỉ rả , sương đêm dần ướt bờ vai . Đêm đã khuya , trên đầu ánh trăng lưởi liềm soi mờ cảnh vật . Từ xa 3 bóng người im lặng trên đường đi tới , Tôi cầm con cóc mìn chờ , tiếng mìn nổ sẽ tiếp theo lựu đạn quăng ra , sống gì nổi . Bổng nhiên trong đầu Tôi hiện hình đôi mắt của Cô Gái ban trưa , hận thù , cay đắng , rùng mình chợt hiểu , có thể trong 3 người đang đi , có người thân của Cô . Giở mình bấm mìn , thì 3 người này nhất định sẽ chết , Tôi sẽ được thăng cấp , sẽ được thưởng phép đặc biệt . Chiến trận bao lâu vẫn tàn khốc , nhưng có thể vẫn tha được mà , giết thêm mấy người nữa cũng không tạo thêm chiến thắng . Tay Tôi chùng lơi , bỏ con cóc mìn , nằm nhìn 3 bóng người đi mất hút vào Làng .Đêm dài cũng qua , hừng đông ló dạng , trời sáng , tất cả trở về , Tôi dặn chừng .
- Trưa mấy đứa đi vào Làng nói Anh đi với .
Tới gặp bào tình hình cho Đại Đội Trưởng .
- Tối hôm qua có 3 du kích nhập vào Làng , không biết ra chưa !
Đại Đội Trưởng hơi bất ngờ .
- Sao Em không bắn ?
Đã phòng hờ câu trả lời , xuôi ý .
- Dạ .Em thấy 3 người , cứ tưởng là toán tiền sát đi đầu , nên chở toán sau , không ngờ chỉ có 3 người .
Đại Đội Trưởng gật đầu và cười , như có vẻ hiểu ý Tôi , cơm ăn xong , bị thức luôn đêm , lo ngủ cho lại sức . Cũng có một đêm bình yên .

Thương chi cho uổng công tình .
Nẫu về xứ Nẫu bỏ Mình bơ vơ


Để súng đan trước lều , chui vào , lấy ba lô ngả xuống làm gối , nghĩ sẽ có giấc ngủ sâu . Vừa nhắm mắt thiu thiu , nghe tiếng ồn , đủ thứ ngôn ngử , quên mất , hôm nay tiếp tế , những người lính của các Tổ về . Nghe có tiếng hỏi , tiếng thằng Lạc trả lời , nhỏm dậy , Hồ Minh cười .
- Dậy có chuyện , ngủ gì giờ này .
Hồ Minh người Hoa Chợ Lớn , râu quai nón đẹp trai , miệng luôn tủm tỉm cười , nói tiếng Việt rành rẻ . nhưng không viết hay đọc được , chỉ viết giỏi chử Tàu , Con Em gái Nó lại khác , chỉ viết được chử Việt . nên mỗi lần nhận thư nhà , Nó cần có người đọc dùm , và tin tưởng nhờ Tôi đọc , do Tôi kỷ tính , không bàn ra tán vào chuyện riêng của đứa nào , một điều đặc biệt là Con Em Nó viết thư thật hay , hể đọc chử đầu là bị cuốn hút , tiểu muội đại huynh , thư nào cũng đúng 8 trang giấy vở học trò , Hồ Minh ngồi thích thú nhge Tôi đọc thư , vừa xong thì thằng Lạc ôm thùng quà tới , quà của Nhã gởi , có thư của Thanh Phương , mở thùng thấy mè xửng hai loại , dẻo và dòn , có gói trà Blao loại ngon , bọc giấy bóng vàng . Lấy 2 hộp mè xửng đưa Hồ Minh .
- Đem về cho Anh Em trong Tổ , nói của ít lòng nhiều .
Nó cười , Anh Em hiểu nhau quá mà , thân tình và quý tình .
Nói thằng Lạc nấu nước pha trà , kêu 4 thằng trong Tổ , uống nước trà ăn mè xửng .Thằng Năm cũng mang tới mấy phong kẹo dừa Bến Tre nhà gởi , buổi trưa vui .Hố Minh ra về , giờ thì kéo nhau đi vào Làng , đến hẹn lại lên , hôm nay Tôi có ý muốn gặp Cô Gái . Tất cả 6 Cô đều đủ , chào vui gặp mặt , thằng Lạc bày mè xủng và kẹo dừa mời , mè xửng cho đôi má thêm hồng , kẹo dừa cho môi Em ngọt thơm .Cô gái vẫn ngồi dựa cột , mắt dịu dàng , đầm ấm . Tôi nhỏ nhẹ .
- Anh có thể nói chuyện riêng với Em một chút được không ?
Cô Gái khẻ gật đâu , bước xuống phản , sóng đôi cùng thinh lặng đi bên nhau , tới điểm kích đêm hôm qua , Tôi ngừng lại giọng chậm rải .
- Tối Tụi Anh 6 người đêm hôm qua ở đây , thấy có 3 người vào Làng .Anh không bắn để yên , tha chết , trong số đó có người thân của Cô Hải hay không ?
Thoáng bối rối , cúi đầu ánh mắt vội lảng tránh .
- Anh nói gì Em thật không hiểu !
- Anh chỉ hỏi thôi , tuỳ Cô .
Trời dịu nắng , cơn gió mát nhe mơn mang , mây trôi hửng hờ .
- Anh muốn có vài lời mong Cô Hải suy nghĩ : Chúng Ta cùng lớn lên tại miền Nam , được dạy dổ yêu thương . Người Việt ở đâu cũng là Anh Em , khác biệt như thế nào nhung luôn không hận thù , bảo vệ nơi mình sinh ra nên Tụi Anh trở thành người linh chiến đấu , bất đắc dỉ phải tự vệ , từ dân thành lính , bạn bè nay còn mai mất , luôn mong quê hương có hoà bình , Ngưng bắn mà vẫn mất đất . chết dân , Cô Hải hiểu Tụi Anh phải như thế nào chứ ? Quốc gia hưng vong thất phu hửu trách .
Tôi có ý quay lại chổ phản , Cô Gái như tỉnh ngộ , thẩn thờ .
- Cho Em xin lổi và cám ơn , trong 3 người đó có Ba của Em .
Cũng chỉ cần Em không còn oán hận trong tâm , ra về lòng thanh thản , ánh mắt có đổi thay , ngấn lệ nhìn theo lưu luyến .
Lực lượng Đa Năng được điều động vào đánh , Thường Đức lấy lại , quỳ hôn đất thân yêu .Có những bạn bè Tôi không còn , vẫn để nhớ để thương


Wednesday, April 12, 2017

Van Mong Nguyen: Chuyện Cho Có Chuyện

Van Mong Nguyen

Tối hôm qua thứ Hai , bắt đầu Tuần Thánh . tuần quan trong nhất của Năm Phụng Vụ , Chuẩn bị mừng Chúa Phục Sinh .Hết giờ làm một ngày , mưa tầm tả , hơi ngại , nhưng Chủ Nhật có Con Gái thăm nên không đi , thương Vợ thì cũng phải chịu khó , xe chạy nước tạt hai bên , vào phòng Vợ mở mắt nhìn , vịn tay ngồi dậy .
- Hôm qua không lên được , sáng ra ghế ngồi , tự nhiên bên hông trái lại đau , càng lúc càng đau , chắc tại bửa Em nói đau hông nên cùng đau . Ngồi đau chịu không nồi , nên nằm , và cũng đau tiếp , ráng chịu ra ngồi ghề , nhớ câu nói của Cậu Huy khi Anh xuống dịch lại lời Nha sỉ : Tôi cứ để dành thuốc giảm đau răng , nhiều khi đau lưng uống vẫn hết đau .Anh nhớ Mình còn viên thuốc đau răng , lấy uống , nằm nhớ lể lá , Chúa được tung hô , thiếp ngủ , dậy thấy hết đau , chiều không dám chạy xe .
Vợ Nho hơi trầm tư .
- Mở tủ có mấy miếng cao dán đem về .
- Hôm nay thứ Hai tuần Thánh đó Em . 
Hai Vợ Chồng cùng nhìn nhau , Vợ Nho nói .
- Ba Làng Mình bắt đầu ngắm đứng .
Lời qua thì cũng có tiếng lại .
- Năm nay cũng có Con Lắm nhà Xuân Đàng ngắm nữa , Nó ngắm cũng hay , năm ngoái Anh có nghe , thời mới Phụ Nử cũng ngắm .Năm ngoài Soeur Khang còn thay Cha Xứ ngắm thứ nhất nữa đấy .
Sống xa quê chuyện gì cũng nhớ , khi ăn lúc ngủ .Vợ Nho nói chuyện thường có duyên .
- Hồi trưa , Em coi tivi có con cá có cánh bay như cá chuồn , mà không phải cá chuồn .
Loại cá có cánh giống cá chuồn , vậy cá ngoài khơi .
- Cá Dủa .
- Không phải , cá thỉnh thoảng Em hay nấu canh chua .
- Vậy là cá Lạt , nhiều xương .
- Dở hơi , cá Lạt sao có cánh ,nhìn giống cá chuồn đá .
Nhìn Vợ , chịu không biết cho lành .
- Em rành cá hơn Anh , Em coi tivi thấy còn không biết , vậy Anh làm sao biết .
Thấy Chồng hết đoán , Vợ hình như cố nhớ và ngồi im , không nhớ được thì thôi .
- Chút gần về Anh mua cho Em bình nước trái cây hay rau gì cũng được .
Nghe Vợ nói mua nước uống cũng mừng , chưa dược cho ăn nhưng có uống .
- Anh đi mua liền , hộp hay bình và như thế nào ?
- Hộp có in hình trái táo , củ cà rốt .
Xuống shop ở lầu 1 , trong tủ đúng hộp , đúng hình Vợ Nho nói , kỷ tính mua thêm 3 loại khác .
- Mua chi nhiều vậy , Em uống 3 lần mới hết 1 hộp .
- Chịu khó uống nhiều vào mới mau khoẻ .
Uống xong ngụm nước , hỏi câu ngày nào cũng hỏi .
- Bửa nay về , Anh tính ăn gì ?
- Anh cũng chưa biết , ở nhà còn hộp cá , chắc nấu cơm ăn .
May thật , không nhắc , đi ăn tiệm , trên đường về mưa to gió mạnh . Nhớ nơi Mình ở thứ 2 .3.4 tuần thánh nhà thờ đóng cửa .Nhà Thờ đóng cửa thì vẫn Tuần Thánh .

Cha Gioan Vũ Anh Thuấn




Saturday, April 8, 2017

Chúa Ở Lại Một Mình

Nói với chính mình.

Cờ bạc, rượu chè, tiệc tùng thâu đêm vẫn không buồn ngủ. Vậy mà sao tôi không thể ở lại với Chúa thêm 5, 10 phút nữa? Trong những bài hát mùa Phục Sinh, bài Ở Lại Cùng Ta (Stay With Me) hát cảnh Chúa trong vườn Gethsemane, đã luôn làm tôi nhức nhối. Nhưng.... nhức nhốt thì nhức nhối. Chúa vẫn ở lại một mình với ngọn đèn chầu đêm nay. Như Chúa đã thức một mình trong vườn Gethsemane năm nào.
Cờ bạc, rượu chè, tiệc tùng thâu đêm tôi vẫn không buồn ngủ. Nhưng....

Van Mong Nguyen: Như Giấc Mơ

Van Mong Nguyen

Sau mấy ngày bận rộn thăm hỏi , những bửa cơm gặp mặt vui hội ngộ . Sáng hôm nay Tôi bắt đầu bị động , mặt trời mới lên đã bị toát mồ hôi , nóng gì đâu . Sáng tắm biển , ăn trưa , phải tự mình đi tìm nơi nào cho hết buổi chiều dài , xe không được chay , cứ lên xe buýt . Vào thành Phố , nghĩ nên xuống đi bộ , hướng nhà thờ Núi đi tới , thơ thẩn vừa đi vừa nhìn , giật mình , một người Con gái , đang chạy trên xe gắn máy lảo đảo và ngả bên lề , chiếc xe chận trên người , bụng hơi to chắc đang đau bụng đẻ , phản ứng tự nhiên chay nhanh , dựng xe , vội đở Cô gái , trong cơn đau ,tiếng nói ngắt quảng , thều thào .
- Chú giúp đưa Cháu tới Hộ Sinh Mai Lê .
Bấn loạn , giờ làm sao đây , nếu có taxi nhỉ , thật may một chiếc Taxi hiện ra , giơ tay vẩy gấp , xe ngừng , một cô gái trẻ , nhanh nhẹn mở cửa vôi vàng .
- Đưa Vợ đi sinh mà cũng hà tiện , chở đi bằng xe máy là sao , nhanh lên đở Cô ấy lên Taxi , hộ sinh nào ?
- Làm ơn , Hộ Sinh Mai Lê .
Thầm nghĩ : Vợ Tôi hồi nào . Taxi chạy , Tôi lên xe gắn máy của Cô sản phụ đuổi theo , thấy bảng nhà Hộ Sinh Mai Lê , tôi phóng nhanh , dựng xe , vội báo nhanh .
- Có người đau bụng sinh con .
Một Cô y tá tất tả tới xe Taxi , cùng cô gái đở Sản phụ đang thở dốc , chiếc xe băng ca cũng tới . Cô gái dằn giọng .
- Tới văn phòng thanh toán viện phí , đàn ông gì mà chậm chạp .
Từ từ , bộ không trả tiền phải nín đẻ chắc , cầm biên lai xong , cũng hơi bộn vì chọn phòng dịch vụ , nghe tiếng khóc trẻ thơ . Cô gái đứng đợi tươi cười .
- Chúc mừng Ông , thích nhé con trai , Mẹ con khoẻ mạnh .
Bước vào Tôi đưa chiếc xách cho Sản phục , nụ cười vui .
- Cám ơn Chú nhiều .
- Mừng Cô sinh con bình yên , tiền Tôi trả rồi , đây là biên nhận .
Cô gái nghe , ngạc nhiên buột miệng .
- Vậy Ông không phải là Chồng của Cô ấy .
- Tôi có nói Mình là Chồng Cô Ta hồi nào đâu .
Bẻn lẻn khi biết Mình lầm .
- Sao lúc đó có mặt Ông ?
- Thì cũng như Cô , tình cờ thôi , mà Cô cũng sốt sắng thiệt , cũng may có Cô .
Một người thanh niên hớt hải , khựng lại , nói trong hơi thở gấp .
- Em sinh rồi hả ? Mẹ con khoẻ không ? Anh về nhà không thấy Em . đoán chừng nên chạy tới đây .
Sản phụ nói nhỏ với người Chồng , và người Chồng thấy hai người lạ nên hiểu .
- Vợ Chồng Cháu cám ơn Cô Chú .
Tôi giao chìa khoá và cho biết chổ để xe , lại có hiểu lầm quan hệ giữa Tôi và cô gái . Tôi đề nghị .
- Để cho Vợ Chồng họ có những giây phút mừng con , tôi mời Cô đi ăn tối .
Cô gái mỉn cười nhẹ gật đầu . gương mặt sáng như trăng rằm , thanh tú , từng bước chân trên đường , gặp gở tình cờ , có phải như giấc mơ .




Quảng đường mong xa , không ngờ lại gần , quán ăn khang trang , nhiều món ăn ngon . Ngồi xuống chiếc bàn phủ khăn màu xanh nước biển , Nha Trang Biển xanh người đi sao đành . Đưa bảng thực đơn cho Cô gái .
- Lần đầu tiên trong đời , hân hạnh được mời một Cô gái , xin cứ gọi tự nhiên .Hảy coi như làm quen , tình cờ mà gặp .
Một thoáng ngẩm nghĩ , tươi cười .
- Hay nhỉ , Em cũng lần đầu nhận lời của một Người đàn ông .
- Rất mong sẽ tạo sự vui vẻ hôm nay , Tôi tên Huy Hoàng .
Ánh mắt ẩn hiện ngạc nhiên .
- Tên Anh và nhìn Anh rất gần gủi và thân quen , Anh có phải Người Ba Làng không ? Em là Tường Vy .
Nghe thật muốn nhổm người bật lên .
- Thạt Em là Tường Vy , nhà ở đối diện Bải Dương Thanh Hải .
- Vâng Em đây , Anh vẫn còn nhớ .
Sao lại không nhớ , im lặng nhìn nhau , hồi ức trở về trong trí nảo .Tôi và Tường Vy cùng chung trường từ lớp 3 tiểu học tới lớp 8 Trung Học .Thỉnh thoảng Tôi hay tới nhà chơi , Tường Vy tuổi nhỏ xinh , góc cạnh ở câu nói .Có những buổi tối ngồi nơi bải biển nghe sóng vỗ rì rào , cùng trầm trồ ánh đèn mành nơi xa tắp . Năm lớp 8 Tường Vy bệnh cả tháng , mỗi ngày Tôi đem bài tới cùng học , một lần bước vào phòng , nhà vắng thấy Tường Vy lên cơn phát nóng , Tôi cởi áo thay đồ mát , hạ nhiệt , tỏ tường đôi vú mới nhú bé nhỏ xinh xinh , mắc cở trong thế phải chịu ,Tường Vy đăm đuối ánh mắt long lanh . Tôi hôn trên trán nồng nàn , cho Em môi hôn vội vàng .
- Ôm Em đi Anh , Em sẽ yêu Anh một đời .
Tình yêu tuổi thơ ngây học trò , chung bước chung đường , quấn quít những ngày sau đó , chiến sự bùng phát , Ba Tường Vy đổi lên Ban Mê Thuốc , xa nhau trong tình yêu nổi nhớ .
- Gặp lại Tường Vy Anh mừng quá , giờ Em như thế nào ?
- Em vẫn một Mình với tình yêu đầu con gái , hình bóng có phần nhạt nhoà theo năm tháng , nhưng luôn nhớ về Anh , Còn Anh chắc quên Em rồi , thấy tay có đeo nhẩn .
Tiếng nói làm lòng bừng nổi vui mừng . Tôi cởi chiếc nhẩn .
- Anh cũng vẫn yêu Em và kiếm tìm , nhẩn này làm dành tặng cho Em . trên mặt nhẩn có tên Anh và Em .
Tường Vy cầm chiếc nhẩn thấy hai chử H-V xúc động .
- Không thể tỏ lòng như thế nao ! Chúng Ta vẫn còn có nhau , thiệt hả Anh ? Em đang nghĩ , cứ tưởng như giấc mơ.
Ra bải biển ngồi bên nhau , kỷ niệm xưa ngọt ngào dấu ái .
- Em có một shop thẩm mỷ nhỏ , thường giờ nay Em mới về , hôm nay thấy nóng ruột bồn chồn , lo có chuyện gì của Ba Má nên Em về sớm và gặp Anh , cám ơn Chúa đã thương .
- Anh thì ở xa về , chưa thích ứng , chỉ nghĩ đi lang thang bất định , đúng là Trời không phụ hảo tâm nhân .
- Em luôn tự nghĩ , không gặp lại Anh sẽ không có ý lấy Chồng .Mình về nhà Em nhé , nằm với nhau tâm sự vơi đầy , Anh có tính tới nhà Hộ Sinh nhận tiền lại không ?
- Mình về thẳng nhà Em , Anh cũng đã dặn Cô Văn Phòng là tặng số tiền đó làm quà cho đứa bé , vậy là tốt đẹp , như cám ơn , nhờ Nó mà Anh gặp Em .
Bằng Taxi đi về , căn phòng nhỏ gọn gàng , trang nhả , bày trí hài hoà , nụ cười âu yếm .
- Hơi muộn Anh uống trà nhé .
Hương trà thơm lan toả , mắt nhìn ngây ngất , cùng có với nhau , những giây phút thinh lặng tuyệt vời .Tường Vy đứng lên .
- Mình vào phòng nhé Anh , Em muốn hiến dâng , để thành Vợ Anh đêm nay , cũng như nguyện suốt cuộc đời Em .
Không còn khoảng cách , da thịt nồng ấm , từ đây có nhau sẽ không như giấc mơ . Hợp chung thân xác , yêu thương say men tình nồng .