Sunday, August 25, 2019

Tuesday, August 6, 2019

Tôi nên trích dẫn thế nào?

Nói với chính mình

Khi trích-dẫn lời nói của người nào, tôi nên trích-dẫn đầy đủ lời nói của người ấy. Và để cho được trung-thực, tôi nên cho người nghe hay người đọc biết câu nói của người ấy được nói ra trong trường- hợp nào.

Nếu tôi chỉ trích-dẫn câu "Chúng ta không cần rao giảng lời Chúa" của cha A, hay sơ B không thôi, thì tôi đúng là quá tầm bậy.

Tình Con Cun Cút



                    Nguồn ảnh: internet

Ngày xửa, ngày xưa:
Ngày ông chưa bán dưa, bà chưa bán thịt,
Ngày em còn mặc quần thủng đít,
Ngày tôi còn thản-nhiên vung-vít trước sân nhà...
Mình chơi đá gà,
Mình chơi đá ngựa...
Mình chơi Thiên-Đàng, Hỏa-Ngục...
Mình chơi rồng-rắn xin thuốc cho con...
Hai nhà cách nhau con đường làng cát cỏn-con:
Em và tôi lớn dần theo năm tháng.
Em đã biết làm duyên, làm dáng,
Biết mắc-cỡ khi chúng bạn ví-von:
Cái... ấy của em sẽ như núi, như non
Nếu còn tiếp-tục chơi với thằng con trai cùng xóm.
Và tôi cũng đã bắt đầu biết thấp-thỏm,
Biết mộng, biết mơ...
Biết đợi, biết chờ.
Sớm tối siêng-năng theo em đến nhà thờ,
Và chẳng cần buồn nhớ cha hôm nay mặc áo xanh, hay áo đỏ...
Hay cha giảng gì để về trình lại với mẹ, với bố...
Tôi chỉ nhớ má em hồng khi nhìn lên cây dừa xanh mát,
Và tay em chợt run khi nhận những con cun cút tôi đưa.
Ôi, thương và tiếc cái thuở ngày xưa:
Như gió thoảng, mây qua.
Có bao giờ em nghĩ lại
Và thương thằng con trai thời bé dại
Đã cõng em trên lưng những lúc chơi bò-bê,
Vác em trên vai những lúc chơi cưỡi ngựa?
Còn phần tôi, tôi vẫn nhớ:
Cái cảm giác lành-lạnh và nhồn-nhột trên lưng mình
Vào lần cuối cùng hai đứa chơi bò bê.
Sao Chúa không cho mình nên phận phu-thê,
Mà mỗi đứa một phương trời cách biệt?
Hay có phải vì xưa em và tôi chơi cun-cút
Nên giờ nay hai đứa phải hun-hút xa nhau?