Tôi thương quá những người đàn bà xứ Biển,
Những người đàn bà đang mang tiếng dở-hơi.
Bởi năm xưa nếu không có họ dở-hơi
Thì Nhà Xứ chẳng còn, Nhà Thờ đã mất.
Tôi thương quá những người đàn bà chân-chất,
Những người đàn bà đang bị gọi dở-hơi.
Bởi năm xưa cũng nhờ họ dở-hơi,
Mà Đất Thánh, Đất Trường vẫn còn nguyên-vẹn.
Làng tôi giờ nhiều Người Mới đến,
Lớp lớn mất dần, lớp trẻ thêm đông...
Nên việc đấu-tranh khó một ý, một lòng
Hăm tư khác bẩy lăm, năm bốn.
Thưa cô, thưa thầy, thưa ông nhỏ, ông lớn...
Thưa anh có "văn hóa", thưa chị có "luơng tâm":
Tôi xin được cám-ơn những người đàn bà dở-hơi xứ Biển
Bởi Đất Thánh bây giờ còn chỗ Bố tôi nằm.
Dương Thị Bích Đào