Saturday, September 15, 2018

Van Mong Nguyen: Cũng Chỉ Nghĩ


Van Mong Nguyen

 
Ngồi trước Tivi coi chương trình tin buổi sáng , ngày nào không có đủ chuyện , chờ gọi khám của Bác Sĩ . Tất cả phòng chổ đã xong , tai mắt mũi họng , điện tâm đồ , chụp Phổi , lấy nước tiểu , cân nặng , đo chiều cao , nộp hồ sơ sau khi xác nhận lại , Cô Y Tá cười .
- Ông Nguyễn đi theo Tôi .
- Đưa đây , Tôi tự đi một Mình .
Hơn 25 năm khám tổng quát một nơi , quen quá rồi , phiền chi , tuy đông nhưng hợp lý trong sắp xếp đâu ra đó , khó gì đâu mà cứ kề kề theo bên .
- Công việc của Tôi mà Ông Nguyễn .
Thiệt số mạng , chẳng bao giờ lời nói được đàn bà nghe , cứ tới mỗi phòng đứng ngoài chờ , cười nhã nhặn , vào phòng chụp X quang , gặp Bà muôn năm củ .
- Chào gặp lại , Bà vẫn khỏe nhỉ .
- Cám ơn Ông Nguyễn , khỏe để phục vụ chứ ! 
Quen nên nhanh , áp sát ngực , hít mạnh nín hơi , xong với nụ cười vui , hẹn gặp lại năm sau . Tới chổ lấy nước tiểu , Cô Y Tá hơi đỏ mặt đưa chiếc ly dặn mức độ .
- Ông Nguyễn tự mình nha , Tôi đợi ở đằng kia .
- Sao không vào chung , không cần coi như thế nào à ! 
Lườm với nguýt vô duyên chưa , trong trật tự , lấy máu .
- Hơi bị đau nha , chịu khó chút làm ơn .
Cô Y Tá có dễ thương cách mấy cũng đành quay mặt nhìn cây đang vàng khi trời sắp vào Thu . Sức khỏe là vàng , bệnh hoạn Ai muốn , tinh thần mới cốt yếu , nhiều khi muốn sống lâucũng nên bệnh tí chút , còn chết thì cũng phải bằng lòng , Chúa thương gọi Con về Con lơ đi : Con bị điếc không nghe .
Nghe kêu tên , cứ ngồi tỉnh , Cô Y Tá đứng bên .
- Ông Nguyễn xin mời , làm ơn .
Cám ơn . Xin lỗi . Cố gắng . Làm ơn miết , cười lên đi nào , bước vào phòng , lần đầu tiên được Bác sĩ đàn bà khám , trạc 50 tuổi xinh đẹp , cười nói : há miệng , quay lưng , gõ đầu gối , nằm nhấn bụng , và thở phào .
- Sáng giờ Tôi cứ hồi hộp lo lắng , tiếng Anh thì không rành , mà không biết Ông Nguyễn có biết tiếng Nhật không ! Giờ thì yên tâm , Ông Nguyên giỏi tiếng Nhật quá , người Nước nào vậy ? Ở Nhật lâu chưa .
Gương mặt đẹp , nụ cười tươi , Tôi trả lời vui .
- Cũng ở lâu rồi , Tôi người VN , chỉ muốn về Nước sống , Tôi còn biết nói những câu như thế này nữa : Cô Bác Sĩ đẹp và dễ thương .
Đàn Bà vốn thích được khen đúng lúc , mắc cở đỏ mặt , những câu hỏi chẳng liên quan gì tới chuyện khám bệnh , thời gian qua hơi lâu , Tôi nóng ruột .
- Để cho Bác Sĩ khám người khác . 
- Không sao đâu , Ông Nguyễn là người khám sau cùng của Tôi hôm nay , cứ nói chuyện . 
Đứng lên đi về , nghe dặn .
- Số điện thoại của Tôi có đó , liên lạc nhé .
Cám ơn Cô Y Tá đi về , tiền Hãng sẽ trả , có bệnh quên đi , chim trời cá nước , không gì không thể , vui nhớ mọi Người .

No comments:

Post a Comment