Ở làng tôi có ngôi trường nhỏ nằm bên giáo đường
Dù bao năm phải rời xa làng cũ nhưng lòng hoài vấn vương
Nhớ thông reo êm đềm như giọng mẹ hát ru mỗi tối
Và sóng biển hiền hòa đắm say hồn tôi
Ở trường tôi bấy giờ hay có những đêm văn nghệ học đường
Dù đơn sơ, vụng về khi diễn xuất nhưng người người thích xem
Tôi nhớ năm xưa có lần anh thằng bạn đóng vai người lính
và chị con nhỏ bạn đóng vai người tình
Hàng thông đang vi vu chợt lặng ngừng khi anh về trên đôi nạng gỗ
Và cây keo đang xanh chợt rũ sầu khi chị khóc ngất trên bờ vai
Người người đang say mê chợt sụt sùi trách móc rằng sao bay thật gở
Còn bao nhiêu chuyện hay tụi mày sao chẳng đóng, mà đóng chi chuyện này
Anh thằng bạn chưa đến tuổi nhập ngũ đã bỏ cha, bỏ mẹ, bỏ lại bạn bè anh đi làm người lính
để từng ngày xuân héo mòn đợi chờ, chị con nhỏ bạn hằng giờ nguyện cầu xin cho anh bình yên
Rồi một ngày hè bẩy hai anh về nằm im trong hòm sắt, nằm im trong pon-cho
để chị con bạn tan cả ước mơ,
chưa cưới hỏi mà đã thành góa phụ
Rồi từ đó mỗi lần nghe hát những câu nhạc tình
Lệ rưng rưng ngậm ngùi tôi lại nhớ chuyện tình thời chiến chinh
Tôi nhớ năm xưa có người anh thằng bạn sống vui đời lính
để chị con nhỏ bạn héo hon một mình
Năm mươi năm dẫu dài đằng đẵng
Nhưng chuyện xưa không vào quên lãng
khi hoa lựu vẫn đỏ như lửa những chiều nắng hạ
và chị con bạn hãy còn góa bụa
No comments:
Post a Comment