Sunday, February 26, 2017

Van Mong Nguyen: Cuộc Sống Ở Phía Trước

Van Mong Nguyen


Rời nhà Bà Dì , chạy xe thẳng hướng Nhà Thờ đi về , Cô gái đứng bên đường giơ tay vẩy : Xe ôm . Kêu Mình , bớt ga ngừng xe định cho biết không phải , Cô gái đẹp quá , mặt trái soan , ánh mắt trong sáng , má hồng da trắng .
- Như bao tới 5 giờ chiều Anh lấy bao nhiêu ?
Hỏi hơi khó trả lời , có phải chạy xe ôm đâu mà biết giá cả . ưởn ờ .
- Cô cứ đi rồi chiều tính , không lấy mắc đâu .
- Vậy Anh chờ , để vào nhà lấy sách tay nhé .
Được chở Cô gái đẹp sau lưng tự nhủ : Mình phải chạy đàng hoàng .
- Anh cho tới trước chợ Phương Sài .
Qua cầu Xóm Bóng , cầu Hà Ra , ngã tư quẹo trái một chút là tới .
- Anh ở đây đợi , hay đi đâu cũng được , khoảng 11 giờ mới đi .
Sẳn nơi phố , vậy kiếm chổ ăn sáng , chạy tới trước cổng sân vận động vào tiệm quen , gọi tô phở khô , có chén nước lèo 2 viên xíu mại , còn sớm về nhà đã .Trở lại đứng một lúc , cô gái từ trong ngỏ nhỏ đi ra , người đẹp dáng đi cũng thanh nhã , khoan thai .
- Anh chạy tới Nhà Thờ Bình Cang , Anh biết đường không ?
- Yên tâm đường nào cũng biết hết .
Nhắm thẳng hướng Thành , rẻ trái , Nhà Thờ đây rồi .
- Anh quẹo phải , tới căn nhà ngói có cây vú sửa .
Ngừng xe , phía trong một Bà Cụ tướng còn nhanh nhẹn , khoẻ .
- Vào nhà đi hai đứa , con cháu này , hôm nay mới đưa bạn trai tới giới thiệu với Bà Nội .
Cô gái đỏ mặt giẩy nẩy : Bà Nội .
- Thôi đừng nói Bà Nội gìa lẩm cẩm , dắt xe vào đi cháu .
- Dạ .Cám ơn Bà Nội .
Ngồi xuống bàn , nhìn cô gái đang có vẻ suy nghĩ .
- Bà hỏi Cháu , vậy Cháu người ở đâu ?
- Thưa Bà .Cháu người Ba Làng , tên Cháu là Minh .
- Vậy Bà biết , Ba Làng xứ đạo nổi tiếng , lúc trước còn đi được , cứ tháng 5 Bà về ở nhà con trai , cũng hay tới đi kiệu .Hai đứa ngồi chơi , Bà ra vườn hái ít rau , chút nữa ăn cơm với Bà nhé .
Cô gái hơi ngượng ngùng , ngập ngừng .
- Anh là Anh Minh , Cháu Dì Bảy phải không ?
- Đúng rồi , có vấn đề sao ?
- Vậy Em phải xin lỗi rồi , Anh đâu phải xe ôm .
Mỉn cười trần tình .
- Nghe kêu định nói không phải , nhưng thấy Em đẹp quá nên cứ để yên .Anh cũng thích đưa Em đi đó .
Nụ cười hồng thêm đôi má .
- Em biết rỏ Anh , Dì Bảy là chổ thân tình của Má Em , cùng trong Hội Dòng Ba , hay đi thăm người này người kia , thường khen Anh nhiều lắm .Anh còn nhớ Chị Diệu không ? 
- Nhớ chứ , Bạn Thân thời trẻ mà .
Tiếng cười oà vang .
- Vậy mà không có ấn tượng gì về Em , thiệt cũng lạ , Em là Em gái Chị Diệu .Ngày còn nhỏ , mỗi lần Anh tới nhà , hay đem ổi cho đó .
Ngạc nhiên , sửng sờ .
- Em nói gì ! Em là Thuỷ Tiên , Em của Diệu với Tuấn . Không ngờ Em lớn đẹp như vậy .Mà nhà trước ở bên hông nhà thờ , sao bửa nay Em chờ xe chổ đường đó .
- Sau 75 .Ba Em bán nhà củ , mua chổ mới bây giờ để có đất trồng rau sinh sống , may có phần ruộng của Bà Nội nên mới qua ngày được .
- Ba Má Em vẫn khoẻ chứ ? Diệu và Tuấn giờ thế nào ?
- Ba Má Em bình thường , còn Chị Diệu có chồng về quê ở Long Khánh , Anh Tuấn học ở Sài Gòn rồi theo đoàn người di tản bây giờ vẫn chưa có tin .
Đang chuyện thăm hỏi , Bà Nội vào .
- Cháu xuống bếp làm cơm mời Anh , có rau ăn rau vậy .
Thật tình , một cô bé ngày nào thường gặp , giờ đẹp đến lạ nhận không ra , nhìn Em chợt thấy lóng cũng ngẩn ngơ .
 

Bà Cháu thân tình , bửa cơm vui vẻ , đúng là Người già luôn mong được Con Cháu quan tâm .
- Bà đi nghỉ đây , hai đứa nhớ thường tới thăm Bà .
Chàng có ý phụ dọn , Thuỷ Tiên cười .
- Để Em đem chiếc chiếu ra trải ở bụi tre , Anh ngồi nghỉ , chỉ có như thế này mà Anh phải phụ , khinh thường Em thế .
Khi vui Ai cũng có thái độ dể thương , gió trưa nhẹ mát , nhìn giòng nước sông lửng lờ êm trôi , tâm trạng cảm khái , dọn xong Thuỷ Tiên tới ngồi bên tươi cười ,
- Anh đang suy nghĩ gì đấy ?
- Nghĩ thì có , nhưng khi nào sẽ nói , giờ Anh rất vui .
- Em cũng vui nhiều , nghe Dì Bảy khen Anh giỏi đủ chuyện , mỗi lần Dì Bảy đi đâu với Má Em hay nhờ Em trông nhà , Em vẫn đợi mong gặp , nhưng cứ chưa toại ý .
- Dì thương khen Cháu là chuyện thường , còn Anh làm biển thì chỉ may thôi , giỏi gì . Để Anh kể Em nghe : Bửa trước đánh lưới ở Chà Là trúng cá , bửa sau háo hức đi sớm tới thả trôi đợi , ngủ quên , giật mình dậy thấy hừng đông mà ghe trôi về , đang ở đầm Lương Sơn , đầu Mồng Gà , chạy lên không kịp , biển chỉ đánh lưới giấc hừng đông , nên đành cũng đánh lưới , nào ngờ cá lại giạt xuống , kéo trắng lưới . Làm gì cũng chỉ là may chứ chẳng giỏi .
Cuộc sống luôn có những điều khó , không thể tự cao về những thành công đạt được .
- Em cũng thường thấy Dì Bảy than thở , Anh không có ý lấy vợ , bộ không thích ?
- Đàn ông gần như Ai cũng thích có vợ chư ! nhưng với Anh phải yêu và có người yêu mình , những cô bạn mà Anh vừa có ý , chưa kịp gì đã nhận được thiệp hồng báo tin , còn tuổi Anh bây giờ những người như Em thì cũng ngại , trâu già thích gặm cỏ non , mà như Em đã có bạn trai chưa .
Thuỷ Tiên tủm tỉm cười .
- Em mà có bạn trai gì , mấy lần Chị Mai rủ tới nhà Anh chơi , đi ngang Em lại sợ nên thôi , dạy mẩu giáo Dân Lập hơn năm , bị phân biệt Con Lính chế độ củ nên Em nghỉ ở nhà , ít tiếp xúc với ai .
Nhìn Thuỷ Tiên âu yếm .
- Vậy Anh có hy vọng không ? 
Cảm nhận có sự trao gởi yêu thương , Thuỷ Tiên đỏ mặt , mắc cở .
- Em biết đâu ! Bây giờ để Em hái vú sửa Anh ăn nhé .
Cây vú sửa to , đang trỉu trái mơn mởn , màu xanh dưới tím trên .
- Làm sao hái , trèo lên à ?
- Không . Mình chỉ hái mấy trái ăn , nên dùng sào .
Với cây sào trong tay , Thuỷ Tiên khèo những trái chín , nhón người vùng bụn hơi hở , Chàng đắm đuối mê mẩn .
- Anh cũng lém lắm , nhìn lén nhé .
Tới lại chổ ngồi , Chàng cầm trái vú sửa căng da bóp nhẹ .
- Đưa đây , Em cắt cho ăn , bóp vú sửa còn nhìn Em cười , nghĩ bậy phải không ?
- Mắt tự động thôi , Em đẹp quá nên cứ muốn nhìn , Anh giờ có sự tự tin và vui .Bản tánh Anh luôn mặc cảm và nếu Em khó chịu Anh sẽ không tự nhiên nữa , như mời ai mà bị từ chối là Anh luôn tránh .
Nên luôn hoài cô đơn là vậy .
Tiếng cười trong câu nói .
- Gặp nhau là duyên , nhìn nhau là ngộ , có gì mà phải khó chịu , làm hoa cho người mình thương ngắm thấy vui chứ Anh .
Bốn mắt tha thiết có ý có tình .
- Chiều Anh mời Em đi uống nước nhé .
- Dạ . Em vui được cùng đi với Anh .
Uống nước xong . chay xe dạo bờ biển , thẳng Cầu Đá , nhớ câu hát : Sài Gòn .Cầu Đá Nha Trang .Anh muốn chơi sang , sớm mai bánh ngọt , chiều về cà phê sửa bò .Ghé Hoàng Văn Thụ ăn nem nướng , ngon và về , một ngày thật tuyệt .
- Anh sẽ tới gặp Em nữa nhé .Giờ Anh ghé Bà Dì .
- Vâng Em chào và sẽ chờ đấy .
Thấy ánh sáng đèn , Bà Dí đang có nhà .
- Chào Dì . Dì khoẻ không ?
- Cám ơn Chúa , Cũng thường thôi Cháu .
- Có chuyện này , không biết ý Dì như thế nào ? Cháu muốn nhờ Dì làm mai hỏi Thuỷ Tiên , con Gái Bác Phát cho Cháu .
Mặt Bà Dì lộ nét mừng .
- Được .Lâu nay Dì cũng có ý nói với Cháu , con bé được người được nết , hiền và giỏi việc nhà .Dì cũng thân gia đình ông bà .Cháu yên tâm , Dì mà nói thì phải được , như thế nào chiều mai Dì sẽ tới nhà cho Cháu biết , mà sao Cháo biết Nó .
Kể cho Bà Dì nghe những quen biết ngày xưa và hôm nay tình cờ gặp , mạnh dạn để tạo cuộc sống có niềm vui .

Từ ngoài ghe vào nhà , mùa lưới tư , những lứa cá mới lớn , nhìn ra , Thuỷ Tiên đang xuống xe trước cổng , xinh xắn rạng rở .
- Mời Em , nàng tiên giáng trần , Anh vui khi Em tới .
- Thiệt tình , tán gái như Anh , giống như người chờ sung rụng , nói tới làm Em đợi mấy hôm nay , Ba Mẹ Em đã đồng ý chuyện Anh hỏi Em . Vui phải không ?
Đưa Thuỷ Tiên ra sân sau .
- Dì Anh có cho biết , dỉ nhiên vui . Mấy bửa nay , Anh lo làm cái hàng rào cho Bà Nội , cưa cây , tính cọc và đợi người đem mớ cọc sắt tới , nên có rời nhà được đâu .
Nhìn đống cọc sắt , Thuỷ Tiên hỏi .
- Giàn nho ở đây đẹp quá rồi , Anh tính làm ở đâu nữa ?
- Làm cho Ba Vợ tương lai đấy . như chút quà cám ơn đã gả Con gái cho Anh , được không ?
Mắt chớt nhanh cảm động .
- Sao Anh biết Ba Em có ý nhờ Anh làm giàn nho .
- Dì Anh nói , để tỏ lòng , gì mà Anh chẳng làm , vào phòng Anh , mình nói chuyên .
Ly cà phê , ly nước cam , ngồi nhìn nhau âu yếm .
- Ngày trên nhà Bà Nội , Em hỏi Anh nghĩ gì , giờ Anh nói nhé : Anh nghĩ nếu gặp Em lần thứ 2 sẽ hỏi : Em bằng lòng làm vợ Anh không ? Nghe Anh nói , suy nghĩ rồi hảy trả lời .
Lây hộp đựng chiếc nhẩn , để trên bàn ,
- Đây là nhẩn đính hôn của Anh dành cho Em . Anh muốn Em hiểu điều này .Nếu một mình thì Anh có thể giằng dai ở đây , nhưng có vợ thì sẽ phải nghĩ tới có con , chuyện chưa tới , nhưng tương lai thì phải đi , thể chế này không chấp nhận được . Anh không muốn con mình bị đàn áp , bị kỳ thị . Tổ chức đi có thể thất bại , Anh sẽ không còn gì và thành công sống xứ người , thì Anh cũng phải bắt đầu bằng chính nổ lực của mình , với hai bàn tay trắng .Nếu Em đồng ý thì Chúng Ta nên vợ chồng .Anh sẽ đứng đợi Em ở đàng kia , không đồng ý Em có thể ra về .
Đứng lên tới góc phòng lặng lẻ chờ , tiếng chân tới , vòng tay ôm .
- Em yêu Anh và bằng lòng trở thành vợ Anh .
Quay lại ôm thân thể nóng bỏng , môi hôn nồng ấm yêu thương .
- Tuần sau , Anh sẽ xin Ba Mẹ Em làm đám hỏi , và tại nhà Anh sẽ tổ chức tiệc đính hôn , mặc nhiên để Ai cũng biết Em là vợ Anh , đăng ký kết hôn và tiến hành tổ chức đám cưới . Em có thể bị một vài phiền toái điều tra từ tụi công an , nhớ đừng sợ , Tụi nó không giỏi gì đâu .Chỉ là trò : Chúng Tôi biết hết , thành thật khai báo để được khoan hồng .Mình phải thật tin nhau .Từ đây Anh với Em cư xử như vợ chồng , có những điều cũng nên ngộ biến tòng quyền .
- Vâng Em tin Anh và biết sẽ không là Tô Thị bồng con trông chồng về hay chưa .
Cuộc sống ở phía trước , có những điều phải bỏ hôm nay .Chuyến đi thành công , những ngày mới bắt đầu .Không ra đi sẽ không thể thay đổi được điều mình muốn .

Sunday, February 19, 2017

Van Mong Nguyen: Thương Nhau Vẫn Hơn

Van Mong Nguyen




Nhìn Hai Chú Bộ Đôi Miền Bắc thương thiệt . Chú 16 và Chú hơn 17 tuổi , đầu hàng khi lính Dù tái chiếm lại Làng Như Lệ .Đã ngưng bắn , phần đất bên nào thuộc bên đó , vậy mà cứ hở ra , nhắm chừng đủ mạnh là đánh .Lính Dù trước sự tập trung biển người tạm rút và thôi nhé , đất ta thì phải lấy lại .Thỉnh thoảng cứ bị Bộ Đội rủ .
- Nguỵ Dù đánh nhé .
Tiếng xung phong vang dội , Lính Dù cười nhìn nhau ,
- Nào cứ tự nhiên .
Lên không nổi trước sự anh dũng chống trả lại la làng .
- Nguỵ Dù vi phạm ngưng bắn , không đánh nữa , nấu cơm ăn .
Đúng là muốn nói sao cũng được mà .Tối ngưng bắn , phía Bộ Đội hào sảng , đạn lửa một trời . Bên lính Dù lặng lẻ cùng chung vui , đạn lửa có đâu .Những tư lệnh lính nói chuyện hoà hợp hoà giải .Bộ Đội hào hứng : Đường Chúng Ta đi .Đánh cho Mỷ cút đánh cho Nguỵ nhào .Bên Dù Ta cứ : Giờ này Anh ở đây , khi nào có phép thì Anh về với Em .Bộ Đội nhiều khi cũng bực về lối nói đượm tình thân , pha hài của lính Dù .
- Đã đảo Thiệu .Ký .Khiêm bán nước .
- Thôi nha .Mấy ông đó giàu lắm . làm gì bán nước , chỉ có vợ con lính mới bán nước .
- Bộ Đội Ta kiên cường đánh cho Mỷ cút .
- Thì giờ Mỷ có đâu , toàn người Việt với nhau , đánh gì nữa .
Bộ đội xin su su , có ngay , những trái su su được đưa cho .
- Mấy Anh đừng cắt đôi , gọt vỏ , cứ để nguyên .
- Tốt vậy còn phàn nàn , cho để ăn , không phải để trồng .
Những người lính Dù đầu tuyến , hiểu cuộc chiến chưa tàn , ngày trước Bộ Đội chuyển quân là đánh , giờ đi ngờ ngờ còn vẩy tay chào nhau . Hai Chú Bộ Đội mặt trắng xanh , thư sinh , đơn vị bỏ chạy , giơ tay xin hàng .Lính Dù hiền lành .
- Mấy Em đừng sợ , Mình Anh Em mà .
Đưa thuốc lá : cứ hút thoải mái , chắc đói , ăn đở bánh chưng tụi Anh mới nhận được , Sài Gòn gởi ra đấy .Giải giao lên Ban 2 làm Trung uý Tâm cũng khó xử .
- Mẹ , ngưng bắn rồi còn hàng binh gì nữa .
Hỏi qua lý lịch , tên họ , khai Công Giáo Địa Phận Vinh , kinh đọc thuộc lòng , Trung uý Tâm cũng Công Giáo cười , dẩn tới .
- Ở đây chỉ có Mày Công Giáo , cho Hai Đứa ở chung chờ lệnh .
Kêu cả tổ lại .
- Kể từ bây giờ mình có thêm người , đối xử tử tế , thân tình nhé .
Lính Dù thì vô tư thôi , Ăn chung , ngủ chung .
- Tụi Em không ngờ Mấy Anh tốt quá .
Tốt quen rồi , Mình cùng chung người Việt , thù hằn gì nhau , tới thường vụ kiếm cho Hai Đứa hai bộ quần áo Dù , không lạng quàng tối nhận lầm .Lên câu lạc bộ mua những vật dụng cá nhân có .
- Những đồ lót thay đổi chờ mai Anh ra chợ mới có , chịu khó nhé .
Ăn cơm chiều vui vẻ , đang ngồi nhớ Em xa , thằng Thanh hỏi .
- Hai Đứa xin : tối tụi Nó lần hạt được không , Em chẳng biết lần hạt là gì ? 
- Trả lời là được và Anh sẽ lần hạt chung .
Tôi kêu Hai Đứa tới ngồi trong lều của mình 
- Anh cũng Công Giáo , nên Anh Em mình lần hạt , cầu nguyên với nhau , mỗi đứa một bên . Anh ăn theo nhé .
Tiếng kinh Kính mừng , Thánh Maria vang lên nhịp nhàng nơi đất Mẹ .Đọc xong Hai đưa ngạc nhiên .
- Sao Anh đọc được giong kinh xứ tụi Em .
Tụi Nó làm sao biết , Tôi có biệt năng , chỉ nghe một lần kinh nơi nào thì sau đó sẽ đọc được như vậy .Thứ ba thì ngắm , thứ tư thì gẩm .
Nhờ thằng Huệ truyền tin Đại Đội báo cho thằng Hà ở tiền trạm sáng ngày mai Tôi sẽ ra chợ Phong Điền . Đi về trong ngày , muốn gặp Nó .Theo xe lấy nước , tới Chợ gần trưa , thằng Hà đứng trước chợ đợi , vào quán mỗi thằng chai bia 33 .
- Có Hai thằng Bộ Đội đầu hàng rất dể thương , nên Mình đi mua cho tụi Nó ít đồ và bánh kẹo để tụi Nó ăn cho biết .
Thằng Hà cười , móc túi đưa 10.000 đồng .
- Bác không cần cám ơn tớ , tiền của Nhã gởi cho Bác .
Buồn ngủ gặp chiếu manh .
- Tớ cũng phục Bác thiệt , được thương mà không lợi dụng .
Về điểm đóng quân cũng đã chiều , nấu nước pha trà ăn mè xửng và đưa mấy bộ đồ thay đổi , Hai Chú Bộ Đội thích lắm .Những ngày sau sự thương yêu nẩy nở , Tôi và Hai Chú Bộ Đội đi thăm chung quanh đất Mẹ La Vang , cùng đi dọc đàng Thánh Gía .Hai tuần lể trôi qua , lệnh từ Tiểu Đoàn Trưởng .
- Hiện nay ngưng bắn , nên không có quy chế hàng binh , cho Tụi Nó chạy về bên kia .
Báo cho Hai Đứa biết , cứ chạy về , không sao đâu .
- Chúng Em không về đâu .
Giờ làm sao , cái khó ló cái khôn : hỏi thử Hai Đứa chịu chiêu hồi không , nếu như vậy thì ở lại được .Nghe giải thích , mừng chịu miễn là được ở lại Miền Nam .Từ giả nhau trong ánh mắt yêu thương , nước mắt cảm động , chúc mạnh khoẻ , thương nhau vẫn hơn .

Saturday, February 11, 2017

Van Mong Nguyen: Thật Cũng Nên Vui

Van Mong Nguyen

Lấy chiếc ghế , ngồi xuống , Vợ Nho nhìn khoẻ hẳn , trên kệ có chai nước lọc .
- Bác sỉ cho Em uống nước rồi hả ?
- Uống được và cũng được ăn cháo .
Nghe Vợ Nho kể về những gì đã coi trên tivi , tiếng nói nhỏ nên Tôi hiểu theo kiểu đoán chừng , xương khớp khẳng khiu .
- Vậy là ở Phi Châu .
- Yên người ta nói cho nghe , đó là ơ Nhật đau khớp người ta chửa khỏi bằng cách thay khớp giả .
Tưởng gì , có liên quan gì tới mình đâu , nhưng cũng a dua .
- Nhật y tế tiến bộ , giỏi mà .
Có tiếng hỏi .
- Chúng Tôi có thể vào được không ?
Đoán chừng Bác Sỉ , Tôi đứng lên xếp ghế .
- Xin mời vào .
Hai Bà Bác Sỉ , 4 y tá , Tôi có ý đi ra .
- Không xin cứ tự nhiên .
Một Bà Bác Sỉ , tươi cười nói chuyện với Vợ Nho .
- Bụng giờ còn đau không ?
Vợ Nho mỉn cười duyên trả lời .
- Không đau nữa .
- Tình trạng bây giờ coi như ổn , không có gì phải lo lắng , đã được ăn bình thường , chịu khó ăn hết phần ăn nhé .
Tôi đứng nghe , mừng thật , mong đừng có biến chứng nữa ,Bác Sỉ chào đi , vợ Nho cho biết .
- Bác sỉ giỏi lắm , do Con Gái xin chuyên trị cho Em , Giáo Sư Đại Học Y .Cũng Thày dạy cho mấy đứa nhà mình .
Vợ Nho khoẻ là vui .
- Hôm nay thằng Bốn Nó về , Anh về nhớ mua 2 thùng Quít , tới tiệm bánh mua 2 hộp bánh bông lan , để Nó đem về làm quà , thằng Ba một phần .
- Nó tới đây rồi hay sao ?
- Chưa , nhưng mấy đứa cho biết .
Tuần trước Vợ Chồng thằng thứ Sáu và 2 đứa cháu từ Nagano về thăm Mẹ . Giờ tới thằng Thứ Bốn từ Nagoya .Từ khi Vợ Nho bệnh và nhập viện thì Tôi nhắc Con Gái đầu , báo tin cho Các Anh , nhưng chưa nói về thăm . Tự ý thức , Mẹ nuôi lớn mà bênh không về thăm mà được sao ? Dù Mẹ có nhắn : Xa tốn kém về chi , thì cũng phải lo mà về . Thấy Con hiếu thảo , Mẹ vui sẽ vượt qua cơn bệnh nặng .
- Bửa Em về nhà Con gái , bị mấy đứa canh như canh Việt Cộng . Làm nước mắn mới quẹt tay đưa lên miệng là thằng Bảy la như la làng : Đó không được ăn gì mà . Thiệt không nếm làm sao biết mặn lạt .
Tôi vui , ra về đợi thằng Con , Chị Dâu Em chồng tíu tít , Hai Cha Con đi ăn tối .Cũng xin cám ơn Bà Con , vẫn xin tiếp tục cầu nguyên cho Vợ Nho .

Friday, February 10, 2017

Tuan Nguyen: Ngàn Thu Vĩnh Biệt

Tuan Nguyen




Tưởng nhớ Bạn Trường qua đời 9-2-2017,Viết lại bài học khi cùng nhau ở lớp Nhì . ( lớp Bốn bây giờ )
Thằng Ba hay nói dối, một hôm nó chạy ra đường kêu ầm lên: Trời ơi Cháy cháy, Người ta ra cứu. Nó chỉ trong nồi kia mà nói: Cháy ở trong nồi kia kìa.
Một đêm kia nhà nó cháy thật, nó kêu khan cả tiếng: Cứu tôi cháy cháy.
Tưởng nó lại nói dối , không ai ra cứu, nhà nó cháy thành tro.
Từ đó nó ngủ dưới mái hiên nhà người ta. 

Sunday, February 5, 2017

Quan ngại

Đọc câu: "Quan Ngại Vấn Đề Văn Minh Nơi Thờ Tự" tôi có hơi hụt hẫng. Dù là dân đánh cá "dốt đặc cán mai" hay "óc đặc như neo" như tôi cũng ngờ ngợ đoán ra là: Sự cư xử thiếu "văn minh" ở nơi thờ tự là điều đáng quan tâm.
Quan tâm đã hàm ý lo ngại nên ghép Quan (tâm) + (lo) Ngại có lẽ là thừa, nhất là khi chữ quan tâm đã là chữ phổ thông trong dân gian. Câu văn đã tối nghĩa. Dùng chữ mới lại càng làm nó tối nghĩa hơn.

Saturday, February 4, 2017

Thiên đàng hỏa ngục hai bên (*)

Trò chơi ngày xưa. Tuan Nguyen sưu tầm.
---------------------------------------------------

Thiên đàng hỏa ngục hai bên
Hai bên thì nói thì nghe (*)
Thiên đàng có Đức Chúa Cha
Đọc kinh cầu nguyện kẻo sa linh hồn
Linh hồn phải giữ linh hồn
Đến khi mày (*) chết được lên Thiên đàng.


(*) Có nhiều phiên bản.  Xin tìm thêm ở trên mạng.

Van Mong Nguyen: Những Lời Đầu Năm

Van Mong Nguyen



Bây giờ thì Tôi đang có mặt tại nhà một Mình , ngồi mỉn cười vui . Hôm nay ngày đầu Xuân , hồn con vui say trong sắc hương .Mồng Một chúc non nước thanh bình .Ngày 27 lên bệnh viện .Vợ Nho cho biết Con gái xin bác sỉ cho về nhà ngày mồng 1 ăn tết , nếu thấy khoẻ . Dặn mua những thứ để Em về làm cho mấy Con ăn .
- Em chờ Anh ghi đã , chứ trong đầu chỉ nhớ Em , ra khỏi cửa là quên mất .
- Bánh chưng , bánh tét Anh thích mua bao nhiêu thì tuỳ , thịt ba chỉ , trứng Anh luộc trước , tỏi , ớt , bún sợi nhỏ .

Ghi cẩn thận xong bị hỏi liền .
- Bửa nay Anh ăn gì ?
Câu hỏi mỗi ngày , nằm bệnh mà cứ lo cho người khoẻ .
- Anh về ghé tiệm ăn .
Vợ gật đầu vẻ yên tâm .Ngày 28 lên , vừa ngồi xuống ghế .
- Hôm nay Em lại lên cơn nóng lạnh , không biết có về được không nữa ! 
Cứ thỉnh thoảng như vậy , có thể do dị ứng thuốc nhiều quá , nói theo kiểu an ủi .
- Yếu không về cũng được , đừng lo , Cha Con Anh được mà . Những thứ Em dặn Anh mua đủ rồi .
Ngày hôm qua tối 30 con gái về đưa tờ giấy Vợ viết : Bác sỉ chỉ cho về nhà con gái ở gần bệnh viện , Anh đưa hết đồ mua cho Nó mang về , lấy cái nồi lớn .Vậy là bây giờ Mẹ con cháu nấu nướng ăn tết .Tôi ở nhà một mình .Như vậy cũng vui .Vợ khoẻ là được .
Mỗi lần thăm gặp , thế nào Vợ Nho cũng khen Con giỏi , khoe hay .
- Em nằm bệnh viện , Con gái đứa nào cũng đổi xe mới .Thằng Bảy hỏi Em có cần tiền Nó đưa .Em nói : Mẹ đâu mua gì . Nó có tiền .
Thiệt sao Nó không hỏi Ba nhỉ .
- Nó có hỏi , Anh cũng nói Ba có .
Cũng ăn tết , bánh chưng , bánh tét có , mứt , thịt dưa hành đủ .Và còn có nhớ quê nhà nữa .Đời sống với thu nhập mỗi tháng .Còn vụ sài trước tiền mình chưa làm ra , nên thoải mái .Đầu năm chuyện của mình , chỉ là tình .Thường cho tới bây giờ tất cả bài viết chỉ có Bạn mới đọc được .Không công khai . Ai mà khen là Watashi thích lắm .Mấy bửa trước có nói chuyện với Cô Em Ba Làng .Được cho biết : Chồng Em cũng thích đọc bài của Anh .Mứng quá .Ngày mồng 1 chúc Bà Con phát tài .

Friday, February 3, 2017

Van Mong Nguyen: Chỉ Yêu Một Người

Van Mong Nguyen

Từ bải tập tác xạ , Đại đội khoá sinh Dù chạy tới bải học chiến thuật .Nhịp đều chân chạy : cố gắng Nhảy Dù .Giá súng nghỉ tự do , chờ xe GMC chở cơm trưa tới , con chó kéo chiếc xe cút kít nhỏ và người đàn ông mù cũng vừa tới . Chủ dựa gốc cao su ngồi , chó nằm nhắm mắt lặng im .Thường vụ Đại đội cầm sổ kết quả tác xạ cằn nhằn .
- Hùng . Mày bắn gì , 200 viên đạn không trúng bia viên nào vậy ?
Cười thôi , người khác nhắm từ lổ châu mai , thẳng đầu ruồi , nín thở bóp có , phần Tôi nhắm mắt bắn làm sao trúng . Nhìn sổ .
- Thường vụ nói sao chứ ? trúng hơn 150 chục viên .
- Tao nói tụi cầm bia thọc lổ đó .
Được thì là được , bắn người cần giỏi chi . Xe chở cơm ngừng , những người linh nhảy lên chuyền xuống , một thằng lựa cà mèn cơm phần 10 người nào ngon , đem tới xe cút kít đổ gọn , con chó và người Mù đứng lên , quay về . Hay ở chổ Con Chó luôn dẩn người Mù đến đúng bải có lính học và lính Dù luôn dành phần cơm mỗi ngày . Hôm nay hơi lạ , có cô gái dể thương đứng bán những bịch cá thu chiên dầm nước mắn , thường là đứa con trai khoảng hơn 10 tuổi lanh chai mời chào , nhắm bán không hết chạy nhanh bải khác , đây cô gái cứ ngượng ngùng đứng , Tôi mua 1 bịch tới ngồi vào nhóm của mình . Chia cơm xong , tất cả bắt đầu ăn , Tôi ngoái nhìn , trên tay cô gái vẫn còn nhiều bịch cá , như vậy coi như không bán được .Đứng lên đi lại .
- Còn nhiều không , đưa Anh bán dùm cho .
- Dạ .Còn 15 bịch .
Nhận những bịch cá , miệng rao .
- Anh Em mua dùm đi , có thể trả bằng tiền ticke Câu lạc bộ .
Thoáng nhìn ánh mắt Cô gái ý : Tiền đó Em không tiêu được , chỉ nhoáng những bịch cá bán hết .Tôi tới trước mặt cô gái , xếp tiền ticke bỏ túi , móc bóp lấy 2 tờ 500 đồng con cọp đưa .
- Đủ 750 đồng , số dư Anh mời Em ăn chè , tiền ticke Anh tiêu được .
Cô gái cầm tiền , ánh mắt vui , cảm động lí nhí cám ơn . Bước chân lính quýnh đi về , mất hút vào vườn cao su .Những ngày sau , cứ tới giờ cơm , có thằng bé mang tới bịch cá . 
- Chị Em làm dành cho Anh .
Kèm theo mảnh giấy : Em làm , Anh ăn nhé .Cũng vui thôi , lảnh lương Tôi bỏ vào phong bì 3.000 đồng đưa nhờ thằng bé , chắc em cô gái dặn .
- Nói quà của Anh cho Chị nhé .
Buổi chiều ra ngoài đi kích đêm ở Đài phát tuyến Quán Tre , bạn bè vào xóm chơi , Tôi ngồi nhìn mây , nhìn trời trở tối , ngạc nhiên khi thấy cô gái tới .
- Anh uống cà phê .
- Sao biết Anh ở đây mà ra .
- Em hỏi thăm mấy Anh vào xóm chơi nên biết .
Nhận ly cà phê thơm nồng hương .
- Cám ơn nhé , ngồi nói chuyên cho vui , Cô Bé .
- Đâu lớn hơn Người Ta bao nhiêu mà gọi Cô Bé . Em tên Hạnh Liên , gọi tên được rồi .
Tôi ngắm nhìn kỷ cười .
- Tên đẹp , người cũng dể thương , nhưng đã có gì nảy nở đâu mà đòi làm người lớn .
Mắc cở , phụng phịu .
- Anh mới nhập ngủ , Em 17 , không lớn là gì ! 
Cũng được , để Em làm người lớn của Em , nói chuyện vu vơ , tâm sự về nhau .
- Nhà Em gần nhà Chú Sáu bị mù , mỗi ngày Chú mang cơm về , hàng xóm thương mua nên Chú Sáu cũng sống được , mà các Anh lính khoá sinh Dù cũng thiệt tốt .
- Truyền thống tự nhiên thôi Em .
Những người bạn cũng lác đác trở về , Hạnh Liên từ giả .
- Để Anh đưa Em về đường tối , nhiều ma đấy .
Tiếng cười vui .
- Em không sợ ma , giờ chắc chỉ sợ Anh .
- Sợ thì Anh nắm tay cho yên tâm .
Một chút rụt rè và tay trong tay cùng đi .Đường đêm tỉnh lặng .



 Như thường đêm , tới Đài Phát Tuyến , chia xong phần vụ gác , Tôi đi gặp Hạnh Liên .Hẹn trước nên Hạnh Liên đứng chờ trước cổng .
- Mời Anh vào , Em lo Anh không tới , có Má Em ở nhà .
Tôi tươi cười cất tiếng chào , Má Hạnh Liên còn trẻ , gương mặt hiền đoan trang .
- Cháu chào Cô , hôm nay Cháu xin được chào thăm .
- Chào Cậu . Cô cũng cám ơn , bửa Cháu giúp cho Em .Sáng giờ Con Bé cứ háo hức chờ .Cô và Em trai Nó có chuyện phải đi , Cháu cứ tự nhiên nhé .
- Má nữa , Con cứ sợ Anh Hùng không tới được thôi mà .
Sao lại không tới khi đã hứa .
- Anh cũng vui được gặp Em chứ .
Hạnh Liên đon đã .
- Anh vào phòng của Em , để mang thức ăn lên .
Bàn học được trưng dụng trở thành bàn ăn , bánh hỏi , thịt heo quay , cơm chiên Dương Châu , canh miến gà .
- Không biết Anh thích ăn gì nên Em theo ý mình , để Em lấy bia .
- Đừng . Anh nước ngọt thôi , không uống bia .
Hạnh Liên cười .
- Thiệt không ? Lính Dù mà không uống bia .
- Anh mới là khoá sinh , đã thành Lính Dù đâu .
Quân trường kham khổ , nên đúng thật ngon , Tôi khen .
- Cám ơn Hạnh Liên , ngon lắm .
- Em nấu chưa ngon bằng Má Em đâu , chỉ là mỗi lần Ba Em về , Em muốn Con gái nấu cho Ba ăn , nên đang học .
Hạnh Liên nói Ba cũng là lính thuộc Bộ Tư Lệnh Quân Đoàn 2 , có năm cũng không được phép về nhà . Đời linh chiến , phong ba xa nhà . 
- Anh ăn nhiều đi , đừng giữ ý đó .
Tôi cười nhìn Hạnh Liên , ý với tứ gì , no thì thôi .
- Anh không ăn nữa , Em dọn xuống , pha cà phê cho Anh rồi mình nói chuyện nhé .
Thấy nhiệt tình của Hạnh Liên Tôi cũng vui , ly cà phê mang tới .
- Em hỏi Anh , mình quen nhau bao lâu rồi ?
- Từ lúc gặp Em tới giờ chắc hơn tháng chứ mấy .
- Với Em thì hơn một năm rồi . Một tháng là một năm .
Đúng là Con Gái chưa lớn , nói theo ý mình .Hết biết .
- Má Em nói nếu thương người lính nào , thì chủ động theo ý mình , và bằng mọi cách làm người mình thương vui lòng , vì không biết có cơ hội gặp lại hay không , như Ba Em mỗi lần Ba về là Má vui , chiều ý Ba mọi sự .Em nghĩ Má thật đúng .
- Vậy thì sau này Ai được Em thương chắc thích lắm .
Hạnh Liên đỏ mặt .
- Bây giờ Em muốn đối xử với Anh như vậy , Anh nghĩ sao ?
Bị bất ngờ , điều Mình không tưởng , Tôi giả tảng .
- Anh cũng cảm động , nhưng hảy để thêm thời gian đã , bây giờ chỉ biết cám ơn Em .
- Em theo ý Anh , Má dạy chìu theo ý người mình thương mà .Chủ nhật này Em sẽ nhờ Cậu Em bảo lảnh Anh đi phép . Anh với Em đi Sài Gòn chơi , Anh đồng ý nhé .
- Được . Nhung Anh không biết gì đâu đấy .
- Thì Em cũng khác gì ? có dịp bên Anh là Em vui .
Tôi nhìn Hạnh Liên , Em thật dể thương , ra về lòng thật bâng khuâng , mong Em luôn vui .



Chủ Nhật tươi hồng , Mình đi phố chơi , gấp tờ giấy phép bỏ vào túi .Tôi rảo bước ra cổng Vương Mộng Hồng , thật cũng đông những Cô gái xinh xinh chờ đón người yêu , những vòng tay ôm mừng rở , thời chiến tranh , chắc gì Anh đi rồi trở lại . Nhìn thấy Hạnh Liên đang thấp thỏm trong quần đồ tây , áo ngắn màu thiên thanh . Nhận ra Tôi trong đám đông người đi tới , Ánh mắt ngời sáng nỗi vui mừng .

- Em đẹp quá , đợi Anh lâu chưa ?
Đỏ mặt hai má ửng hồng , mắt long lanh .
- Em cũng vừa tới , mình đi Anh .
Lên xe buýt trạm ngừng chợ Bến Thành , ngồi bên nhau , Tôi nhớ lời thằng bạn thân : Muốn con gái thương , ông đừng là bướm , mà phải là như ong miệng nói , tay quơ . Vụ này Tôi hơi khờ , nên giờ vẫn một mình cô đơn , vô tình tay để lên bắp đùi Hạnh Liên , khẻ một chút rùng mình , Hạnh Liên ngả dựa đầu vao vai Tôi , nũng nịu .
- Anh đang ngĩ gì đó ? 
Tủm tỉm cười nhìn , bóp nhẹ tay .
- Anh nghĩ : Em bé xinh . Vú Em chum chúm chủm cau .
Hạnh Liên bật cười .
- Em không bắt đền đâu , nhưng bây giờ đâu được , chỉ nói , lúc được thì không có hành động gì ! 
Bùng binh Chợ Bến Thành , mới sáng cũng đông người qua lại , ăn tô mì hoành thánh .
- Em có ngại khi đi với một người lính như Anh không ?
- Tự hào thì có , đất nước chiến tranh , bây giờ ai không là linh , Ba Em cũng là lính , bà con họ hàng Em tất cả là lính .Qua những bửa cơm , Má Em cũng khen Anh nhiều lắm , nói Anh giống như Ba Em , hiền và biết quan tâm tới người khác .
Hạnh Liên dành trả tiền , Tôi cười .
- Anh phải trả chứ ! Bây giờ mình tới nhà thờ Đức Bà nhé .
- Anh biết đường không ?
- Tắc xi chổ nào chẳng biết .
Ngồi trong xe tắc xi , Tôi hôn nhẹ trên trán Hạnh Liên , thầm thì .
- Anh yêu Em .
Đăm đuối ngất ngây ,
- Em yêu Anh và chỉ yêu mình Anh .
Bước vào Nhà Thờ , những hàng cột to lớn , tỉnh lặng thiêng liêng , Tôi cầu nguyện cho mối tình đầu được bền lâu , ra ngoài tới tượng Mẹ , xin Mẹ giữ gìn Chúng Con . Tôi đề nghị đi Thảo Cầm Viên .
- Vậy mà Anh nói không biết gì Sài Gòn .
- Anh đọc trong sách thôi , đi bằng tắc xi mà .
Mua hai bịch bắp vừa ăn vừa cho cá , Hạnh Liên vui cười , nhí nhảnh , tung tăng , tìm ghế đá nơi yên tỉnh ngồi .
- Những ngày này , biết Em yêu Anh , nên Mẹ Em hay nói chuyện , Mẹ nào cũng hiểu con , Mẹ nói : Khi yêu người lính thì phải chấp nhân sự xa cách , không câu nệ , bằng lòng kể cả một đời goá bụa .
Đừng cứ coi Em còn nhỏ không biết gì nha .
Xúc đông dâng tràn , Tôi quay người , nụ hôn đầu đời , mê say . Người Hạnh Liên mền nhủng , từ đây Tôi muốn gì cũng được . Bánh mì cầm tay vào rạp Rex coi phim Gánh hàng hoa , mối tình cô gái bán hoa , thuỷ chung .Ánh sang mờ , trao nhau nụ hôn ngọt ngào đầm thắm , một ngày vui .



Ra khỏi rạp xinê , Tôi và Hạnh Liên đi vào chợ Bến Thành . Đúng là Sài Gòn , Thủ Đô Miền Nam gì cũng có , mua mấy sấp vải đẹp làm quà cho Má Hạnh Liên , mua tặng Hạnh Liên sợi giây chuyền để kỷ niệm ngày nói lời yêu đầu và một cái đồng hồ .
- Em đeo để mỗi khi coi giờ thì nhớ , giờ này Anh ở đâu ! 
Sung sướng nhưng hơi ngần ngại .
- Như vậy Anh còn gì tiền tiêu .
Trấn an với nụ cười .
- Yên tâm . Anh mới lảnh 3 tháng tiền lương nhập ngủ , một tháng gởi về nhà , còn tới 2 tháng , phải lấy lòng Mẹ Vợ tương lai chứ . Chưa gì mà đã biết lo . 
Má Hạnh Liên vừa coi cửa hàng vừa có ý trông chờ .
- Hai đứa đi chơi vui không ?
- Vui quá Má , có quà phần của Má và Em nữa .
- Má nấu mấy thứ rồi , Con thay đồ rồi dọn để Anh ăn còn vào trại .
Cùng ngồi nơi bàn , Má Hạnh Liên hồ hởi .
- Cô cám ơn Cháu , giờ Cô coi Cháu như người nhà , chỉ cần Cháu thương Hạnh Liên , còn chuyện gì cũng được .
Tiếng Hạnh Liên từ trong phòng .
- Má cho Con nhờ Anh một chút .
- Nó làm nủng gì Cháu đó , chìu Nó nhé .
Bước vào phòng , Tôi sửng người , Hạnh Liên mặt đỏ như gấc , không có gì che thân .
- Anh đeo dùm Em sợi giây .
Tôi cầm sợi giây đeo xong , ôm thân hình đẹp , da thịt đỏ hồng , hôn đôi môi đang hé chờ .
- Thương Em đi Anh , để yên lòng mà đi , như thế nào thì Em luôn sẽ là người của Anh .
Tự kềm chế , nhẹ dổ dành .
- Anh hiểu ý Em , nhưng hảy giữ cho nhau niềm tin , một ngày nào Anh và Em cũng sẽ trả lời : Có tự do thật lòng với nhau hay không ?
Anh muốn lúc nào Em cũng có quyền lựa chọn .
Những giọt nước mắt lăn trên đôi má hồng .
- Vậy phải hứa , khi trở về , có như thế nào cũng yêu Em , như Em chỉ yêu mình Anh . Không được xua đuổi Em .
Chuyện mai sau làm sao mà hứa .
- Được rồi , mặc đồ nhé , Anh ra ngoài cho thoáng một chút .
Bửa ăn vui , ngon miệng , Tôi chào xin phép Má Hạnh Liên .
- Cháu thật giống như Ba Hạnh Liên , thật cố chấp .
Tôi cười ngu ngơ , từ giả .
- Để Em đưa Anh tới cổng trại .
- Thôi , rồi Ai đưa Em về .
- Em đi xe ôm về , gần nhau phút nào hay phút đó .
Tăng cường hành quân sau khi mản khoá Dù , vượt sông Mỷ Chánh , tiến quân oai hùng tái chiếm Cổ Thành , đoàn quân Dù tới đất Mẹ La Vang , hoang tàn đổ nát . Ngày tháng quân hành , vuốt mặt nhìn núi đồi chập chùng , những lá thư gói ghém tình cảm yêu thương làm ấm lòng . Một mùa Xuân qua , Anh vẫn chưa về . Mùa đông tới áo lạnh Em đan , gởi ra chiến trường . Rồi mùa Xuân nữa Em cũng ngóng chờ .Ba mùa Xuân rồi , Tôi vẫn nơi vùng Trị Thiên .Hạnh Liên bây giờ đã là Cô sinh viên năm thứ 2 Văn Khoa .Thiếu nữ xinh đẹp .Hình ảnh nhận được , phía sau ghi : Em chỉ yêu mình Anh .Trận đánh bằng chiến thuật Trực Thăng vận , Tôi bị thương , bên một chân trúng mảnh co rút , mắt cá ghim mảnh chi chít .Vào Bệnh Viện Duy Tân bó bột và được chuyển về Đổ Vinh .Bệnh Viện của Sư Đoàn tại Sài Gòn . Buổi sáng đầu tiên đang nằm một mình lơ mơ , nghe tiếng người hỏi , tiếng chân đi . Hạnh Liên bước vào .
- Anh . Bị thương mà sao không báo cho Em . Không hiểu Em mừng như thế nào sao ?
Những giọt nước mắt , trên khuôn mặt thiếu nữ xinh đẹp .
- Anh mới về hôm qua , đã kịp gì đâu .
- May là Em vào Hậu Cứ gởi đồ cho Anh , mới biết Anh ở đây , vội nên Em chỉ mua có ít thứ , để Em cắt cam Anh ăn nhé , Anh bị thương như thế nào ?
Tôi chỉ cặp nạng dựa vách và chân đang bó bột .
- Anh về trên đôi nạng gổ , chân giờ thì chưa biết như thế nào ! Em thay đổi nhiều , đẹp lắm .
Hạnh Liên cười âu yếm .
- Cho hết bay nhảy , Em dìu Anh được mà .Dù như thế nào thì Anh vẫn là của Em .Đừng nghĩ ngợi lung tung .Em chỉ yêu một người .Giờ Anh gọi Em cô bé cũng được .
Ôm nhau thật chặt , trao cho nhau nụ hôn nồng nàn , sau bao ngày xa cách , hạnh phúc vì đã được có bên nhau .