Van Mong Nguyen
Đứng trước núi Non Nước , chờ có xe ôm để trở về căn cứ pháo binh , mặt trời đã ngả bóng chiều .Sáng hôm nay thằng Lạc dổ ngọt .
- Anh cứ ở nhà không đi đâu , ra ngoài Non Nước thăm chơi cho vui , Có Quán cà phê Hoàng Lan , Cô chủ quán đẹp lắm , tụi Nó trồng cây si đông , biết đâu Anh trúng tuyển .
Tôi cười cho Nó bằng lòng , tính hiếu kỳ cũng muốn đi tham quan núi Non Nước thắng cảnh nổi tiếng cho biết , Còn người đẹp với Tôi thì vô cảm , con tim đang ngủ yên . Bằng xe ôm mất khoảng 20 phút thì tới , Quán cà phê khang trang , thơ mộng , nhạc tình Ngô Thuỵ Miên , êm lảng mạn , cũng trên 10 bàn vậy mà đang ngồi kín những người lính Dù .Cùng Đại Đội nên đa số là quen giơ tay chào , Tôi và thằng Lạc chọn chổ trong góc khuất , kêu 2 ly cà phê sửa nóng .Nhìn thằng Lính nào cũng hớn hở , phô trương vẻ đẹp trai , cười tươi nói chuyện hoà nhả , người đẹp sẻ thuộc về Ta .Những khuôn mặt chợt sa sầm , sự thất vọng , nảo nề , khi từ phía trong , Thằng Quang đang khoác tay người đẹp Hoàng Lan đi ra , vẻ tự mản hiện trên nét mặt .
- Ngày hôm nay , Chúng Tôi mời Anh Em uống cà phê , để mừng cho tình Chúng Tôi nên duyên .
Trừ Tôi và thằng Lạc bình thường , còn hầu như thẩn thờ tiếc nối , cô chủ Hoàng Lan , đúng là đẹp , dáng đoan trang , may ngài mắt phượng , đi khoan thai , nụ cười thật xinh , từng ly cà phê uống vội , đắng môi miệng , tất cả lặng lẻ rời quán , chỉ còn Tôi và thằng Lạc , thằng Quang cùng Hoàng Lan tới .
- Hôm nay mới thấy Mày , mừng cho Tụi tao nhé .
Thằng Quang với Tôi bạn thân , cùng qua những ngày hành quân gian nan , Nó thuộc ban truyền tin Đại Đội . vất vả khi di hành , máy truyền tin lỉnh kỉnh , hiền ít nói , Cũng lớn tuổi , ngồi nói chuyện , Hoàng Lan cũng trên 30 tuổi . nhờ mấy năm buôn bán đồ mỷ nên mới có quán cà phê , duyên tình khó có thể phân tách , quán giờ vắng , Tôi và thằng Lạc đứng lên từ giả ra phía trước .
- Anh một mình đi chổ này chổ kia , Em đi tới Chùa , chiều Anh cứ về . Em ghé chợ mua gì về nấu ăn .
Một mình lang thang , đường xuống địa ngục , động lên trời nhìn ra biển xanh , đá thạch vân Non Nước đẹp , được nghệ nhân tạc thành những pho tượng Phật . Đại Đội có trách nhiệm bảo vệ an toàn phần hậu trạm Lử Đoàn , đang nổ lực lấy lai Thượng Đức , mới mấy bửa đã xảy ra mấy chuyện không ai vui .Một người đàn ông trung niên , nhân viên xã đang đi chợ bị chỉa súng vào màng tang , sau lời tuyên bố : Thành phần có nợ máu với nhân dân , tiếng súng nổ đanh lạnh , một mạng người bỏ lại người thân , một thằng bé 16 tuổi trực gác Nhân Dân tự vệ , người Anh học Sài Gòn về thăm nhà , thương Em cùng ra trạm gác ngủ chung đêm cho vui , tối du kích xâm nhập vào cắt cổ cả hai , tàn khốc và oan nghiệt , Lính Dù được lệnh , tối xuất kích , ngày từng cá nhân trang bị đầy đủ , đi khắp nơi , sẳn sàng chiến đấu tại chổ , phản ứng nhanh . Tình hình tạm ổn , tham gia những trân đánh lớn , nên đánh với du kích thì có là gì , như mèo vờn chuột . Người đàn ông chạy xe ôm ngừng hỏi .
- Chắc Anh chờ xe đi về , Tôi chở đi .
Giá cả đồng ý , thường Tôi ít so đo thiệt hơn , ngồi sau gió biển thổi mát , gần tới làng Non Nước , dân đa phần lặng lẻ , đàn ông một phần đi lính xa , và một số nhảy núi theo phía bên kia , ngày quốc gia , đêm mặt trận , tranh tối tranh sáng , từ hướng Hội An , Tôi nhìn thấy chiếc Hon Da đàn bà đang tốc độ bình thường chạy trên đường , trên xe người đàn ông mặc áo trắng quần xanh đậm , có thể là Cảnh Sát về Đà Nẳng nghỉ ngày thứ 7 .Bất chợt nhìn thấy nhanh, bên đường nơi rìa làng , một người cúi xuống bờ ruộng , khẩu AK 47 trên tay , tiếng súng nổ " đoàng " chát chúa đinh tai , người đàn ông trên xe Hon Da , lảo đảo , xe loạng choạng ngả , quăng hất người đàn ông vào đụm cát , bình tỉnh Tôi vổ vai làm hiệu cho người tài xế xe ôm ngừng , mở chốt an toàn cây súng M.16 thế liên thanh . Nhắm bắn 3 phát một " đoàng .đoàng .đoàng " . Thấy có bắn trả , người du kích hoảng hốt , vụt bỏ chạy , từ trong căn cứ Pháo Binh , mấy người lính Dù ùa đuổi theo , mất bóng . Thói thường du kích cứ ngồi ở bờ ruộng chờ , thấy người chạy xe Hon Da , thì phán đoán , không công chức cũng cảnh sát , khi bắn phát đạn đầu , có tính khủng bố tinh thần , không cần trúng , nghe tiếng đạn bay , hồn vía người bị bắn lên mây , té sấp ngửa . lúc đó thằng du kích từ từ chỉa súng tới gần , đọc câu án tử , bắn ngay đầu khỏi trật , ngoắc ngoải bắn thêm phát nữa , vậy là xong kiếp người .
- Anh cứ ở nhà không đi đâu , ra ngoài Non Nước thăm chơi cho vui , Có Quán cà phê Hoàng Lan , Cô chủ quán đẹp lắm , tụi Nó trồng cây si đông , biết đâu Anh trúng tuyển .
Tôi cười cho Nó bằng lòng , tính hiếu kỳ cũng muốn đi tham quan núi Non Nước thắng cảnh nổi tiếng cho biết , Còn người đẹp với Tôi thì vô cảm , con tim đang ngủ yên . Bằng xe ôm mất khoảng 20 phút thì tới , Quán cà phê khang trang , thơ mộng , nhạc tình Ngô Thuỵ Miên , êm lảng mạn , cũng trên 10 bàn vậy mà đang ngồi kín những người lính Dù .Cùng Đại Đội nên đa số là quen giơ tay chào , Tôi và thằng Lạc chọn chổ trong góc khuất , kêu 2 ly cà phê sửa nóng .Nhìn thằng Lính nào cũng hớn hở , phô trương vẻ đẹp trai , cười tươi nói chuyện hoà nhả , người đẹp sẻ thuộc về Ta .Những khuôn mặt chợt sa sầm , sự thất vọng , nảo nề , khi từ phía trong , Thằng Quang đang khoác tay người đẹp Hoàng Lan đi ra , vẻ tự mản hiện trên nét mặt .
- Ngày hôm nay , Chúng Tôi mời Anh Em uống cà phê , để mừng cho tình Chúng Tôi nên duyên .
Trừ Tôi và thằng Lạc bình thường , còn hầu như thẩn thờ tiếc nối , cô chủ Hoàng Lan , đúng là đẹp , dáng đoan trang , may ngài mắt phượng , đi khoan thai , nụ cười thật xinh , từng ly cà phê uống vội , đắng môi miệng , tất cả lặng lẻ rời quán , chỉ còn Tôi và thằng Lạc , thằng Quang cùng Hoàng Lan tới .
- Hôm nay mới thấy Mày , mừng cho Tụi tao nhé .
Thằng Quang với Tôi bạn thân , cùng qua những ngày hành quân gian nan , Nó thuộc ban truyền tin Đại Đội . vất vả khi di hành , máy truyền tin lỉnh kỉnh , hiền ít nói , Cũng lớn tuổi , ngồi nói chuyện , Hoàng Lan cũng trên 30 tuổi . nhờ mấy năm buôn bán đồ mỷ nên mới có quán cà phê , duyên tình khó có thể phân tách , quán giờ vắng , Tôi và thằng Lạc đứng lên từ giả ra phía trước .
- Anh một mình đi chổ này chổ kia , Em đi tới Chùa , chiều Anh cứ về . Em ghé chợ mua gì về nấu ăn .
Một mình lang thang , đường xuống địa ngục , động lên trời nhìn ra biển xanh , đá thạch vân Non Nước đẹp , được nghệ nhân tạc thành những pho tượng Phật . Đại Đội có trách nhiệm bảo vệ an toàn phần hậu trạm Lử Đoàn , đang nổ lực lấy lai Thượng Đức , mới mấy bửa đã xảy ra mấy chuyện không ai vui .Một người đàn ông trung niên , nhân viên xã đang đi chợ bị chỉa súng vào màng tang , sau lời tuyên bố : Thành phần có nợ máu với nhân dân , tiếng súng nổ đanh lạnh , một mạng người bỏ lại người thân , một thằng bé 16 tuổi trực gác Nhân Dân tự vệ , người Anh học Sài Gòn về thăm nhà , thương Em cùng ra trạm gác ngủ chung đêm cho vui , tối du kích xâm nhập vào cắt cổ cả hai , tàn khốc và oan nghiệt , Lính Dù được lệnh , tối xuất kích , ngày từng cá nhân trang bị đầy đủ , đi khắp nơi , sẳn sàng chiến đấu tại chổ , phản ứng nhanh . Tình hình tạm ổn , tham gia những trân đánh lớn , nên đánh với du kích thì có là gì , như mèo vờn chuột . Người đàn ông chạy xe ôm ngừng hỏi .
- Chắc Anh chờ xe đi về , Tôi chở đi .
Giá cả đồng ý , thường Tôi ít so đo thiệt hơn , ngồi sau gió biển thổi mát , gần tới làng Non Nước , dân đa phần lặng lẻ , đàn ông một phần đi lính xa , và một số nhảy núi theo phía bên kia , ngày quốc gia , đêm mặt trận , tranh tối tranh sáng , từ hướng Hội An , Tôi nhìn thấy chiếc Hon Da đàn bà đang tốc độ bình thường chạy trên đường , trên xe người đàn ông mặc áo trắng quần xanh đậm , có thể là Cảnh Sát về Đà Nẳng nghỉ ngày thứ 7 .Bất chợt nhìn thấy nhanh, bên đường nơi rìa làng , một người cúi xuống bờ ruộng , khẩu AK 47 trên tay , tiếng súng nổ " đoàng " chát chúa đinh tai , người đàn ông trên xe Hon Da , lảo đảo , xe loạng choạng ngả , quăng hất người đàn ông vào đụm cát , bình tỉnh Tôi vổ vai làm hiệu cho người tài xế xe ôm ngừng , mở chốt an toàn cây súng M.16 thế liên thanh . Nhắm bắn 3 phát một " đoàng .đoàng .đoàng " . Thấy có bắn trả , người du kích hoảng hốt , vụt bỏ chạy , từ trong căn cứ Pháo Binh , mấy người lính Dù ùa đuổi theo , mất bóng . Thói thường du kích cứ ngồi ở bờ ruộng chờ , thấy người chạy xe Hon Da , thì phán đoán , không công chức cũng cảnh sát , khi bắn phát đạn đầu , có tính khủng bố tinh thần , không cần trúng , nghe tiếng đạn bay , hồn vía người bị bắn lên mây , té sấp ngửa . lúc đó thằng du kích từ từ chỉa súng tới gần , đọc câu án tử , bắn ngay đầu khỏi trật , ngoắc ngoải bắn thêm phát nữa , vậy là xong kiếp người .
Thấy những người lính Dù đang lùng sục , tảo thanh , biết không còn gì nguy hiểm , Tôi bước tới nơi người đàn ông đang nằm dưới cát lún , giơ tay đở dậy . người đàn ông mặt tái xanh , nổi sợ đang còn , khoảng trên 50 tuổi , mặt phúc hậu , hiền lành .
- Bây giờ không còn gì phải lo nữa , Chú thử coi trong người có bị thương tích gì không ?
Người đàn ông đứng sà soát toàn thân , thần thái dần ổn định thở phào .
- Không sao đâu Cậu , thật hôm nay nếu không có Cậu , chắc Tôi không còn gặp Vợ gặp Con , Cậu là ân nhân cứu mạng , biết lấy gì đền ơn .
Tôi tươi cười tạo sự tư nhiên .
- Chú bình yên là tốt rồi , Cháu là lính nên phải như vậy thôi , Chú đừng bận tâm .
Người đàn ông móc bóp lấy ra tấm danh thiếp .
- Đây là địa chỉ nhà Tôi ở Đà Nẳng , mong Cậu ghé chơi , để Vợ Con Tôi được nói tiếng cám ơn .
Tôi cầm đọc : Nguyễn Minh Thiên .Phó trưởng phòng hành chánh thị trấn Hội An .
- Thường Tôi cứ chiều thứ 7 nghỉ sẻ đi về nhà , và đi đường vòng hướng Quảng Nam hơi xa , nên nghe Non Nước có lính Dù , nghĩ không sao nên đi theo đường Non Nước cho gần , Chút nữa mạng không còn .
- Dạ . Tụi Cháu mới tới đây mấy hôm nên tình hình chưa ổn định , Cháu không hiểu tại sao lại như vậy , du kích cứ tìm cách giết người .
Bản tính Tôi vốn hiền , chưa bao giờ nghĩ giết người lập công . , chứ hồi nảy muốn bắn người du kích chết không khó , thay vì chỉ ba viên cảnh cáo , Tôi bắn luôn băng đạn cong 30 viên , không cách gì trật , nhưng nghĩ thôi , ai cũng có người thân thương , thêm một xác người thì ích lợi chi . Chú Thiên lấy trong cặp cuốn sổ tay .
- Cậu ghi cho Tôi địa chỉ , để có thể liên lạc thăm hỏi , và mong Cậu cố gắng tới nhà ăn chung bửa cơm .
Viết tên và Kbc đưa và phân trần .
- Chuyện tới nhà thì Cháu không dám hứa , nay chổ này mai chổ kia , thân bất do kỷ , còn thư từ Cháu cũng nói trước . nhiều khi nơi trận đánh lớn thì cũng khó trả lời , lúc đó Chú thông cảm .
Người xe ôm cũng dựng chiếc xe Hon Da lên , xem xét và nổ máy , bình thường . Tôi nói với người xe ôm .
- Ở đây gần chổ Tôi đóng quân nên đi bộ được , Anh cùng đi với ông Chú này về Đà Nẳng Tôi trả luôn tiền .
- Tôi không nhận tiền thêm đâu , vì cũng quay về mà .
Chia tay trong ánh mắt biết ơn , cảm động của Chú Thiên , Tôi trở về nơi đóng quân , những đêm đi kích , nhìn trời trăng sao , Tôi thấy mình lạc lỏng trong kiếp đời người , cố tránh nghĩ ngợi về tương lai , bạn bè , người dân vô tư , đêm chỉ nghe tiếng đại bác vọng về với vui chơi , giấc ngủ bình yên , chẳng ai cần biết .Phía bên kia đâu cách nào đật súng bắn được vào Thành Phố , khi có những người lính Dù , những người linh của các binh chủng khác xả thân , liều mình trên Trực Thăng nhảy xuống đánh , sống và chết liền kề , tang bồng hồ thuỷ như giấc mộng liêu trai .Hơn một tuần từ khi gặp Chú Thiên , Thằng Lạc hớn hở đưa lá thư với tên người Con gái lạ : Thanh Phương , nét chử đẹp mền mại . Mở thư đọc , lời chân tình , Thanh Phương giới thiệu Mình là Con Gái đầu cúa Chú Thiên , thay mặt Gia Đình có lời cám ơn cứu mạng Cha , mong thường có thư và cũng mời có dịp gặp mặt . Gấp lá thư nhìn trời , nắng trưa mùa Hè thật nóng .
- Bây giờ không còn gì phải lo nữa , Chú thử coi trong người có bị thương tích gì không ?
Người đàn ông đứng sà soát toàn thân , thần thái dần ổn định thở phào .
- Không sao đâu Cậu , thật hôm nay nếu không có Cậu , chắc Tôi không còn gặp Vợ gặp Con , Cậu là ân nhân cứu mạng , biết lấy gì đền ơn .
Tôi tươi cười tạo sự tư nhiên .
- Chú bình yên là tốt rồi , Cháu là lính nên phải như vậy thôi , Chú đừng bận tâm .
Người đàn ông móc bóp lấy ra tấm danh thiếp .
- Đây là địa chỉ nhà Tôi ở Đà Nẳng , mong Cậu ghé chơi , để Vợ Con Tôi được nói tiếng cám ơn .
Tôi cầm đọc : Nguyễn Minh Thiên .Phó trưởng phòng hành chánh thị trấn Hội An .
- Thường Tôi cứ chiều thứ 7 nghỉ sẻ đi về nhà , và đi đường vòng hướng Quảng Nam hơi xa , nên nghe Non Nước có lính Dù , nghĩ không sao nên đi theo đường Non Nước cho gần , Chút nữa mạng không còn .
- Dạ . Tụi Cháu mới tới đây mấy hôm nên tình hình chưa ổn định , Cháu không hiểu tại sao lại như vậy , du kích cứ tìm cách giết người .
Bản tính Tôi vốn hiền , chưa bao giờ nghĩ giết người lập công . , chứ hồi nảy muốn bắn người du kích chết không khó , thay vì chỉ ba viên cảnh cáo , Tôi bắn luôn băng đạn cong 30 viên , không cách gì trật , nhưng nghĩ thôi , ai cũng có người thân thương , thêm một xác người thì ích lợi chi . Chú Thiên lấy trong cặp cuốn sổ tay .
- Cậu ghi cho Tôi địa chỉ , để có thể liên lạc thăm hỏi , và mong Cậu cố gắng tới nhà ăn chung bửa cơm .
Viết tên và Kbc đưa và phân trần .
- Chuyện tới nhà thì Cháu không dám hứa , nay chổ này mai chổ kia , thân bất do kỷ , còn thư từ Cháu cũng nói trước . nhiều khi nơi trận đánh lớn thì cũng khó trả lời , lúc đó Chú thông cảm .
Người xe ôm cũng dựng chiếc xe Hon Da lên , xem xét và nổ máy , bình thường . Tôi nói với người xe ôm .
- Ở đây gần chổ Tôi đóng quân nên đi bộ được , Anh cùng đi với ông Chú này về Đà Nẳng Tôi trả luôn tiền .
- Tôi không nhận tiền thêm đâu , vì cũng quay về mà .
Chia tay trong ánh mắt biết ơn , cảm động của Chú Thiên , Tôi trở về nơi đóng quân , những đêm đi kích , nhìn trời trăng sao , Tôi thấy mình lạc lỏng trong kiếp đời người , cố tránh nghĩ ngợi về tương lai , bạn bè , người dân vô tư , đêm chỉ nghe tiếng đại bác vọng về với vui chơi , giấc ngủ bình yên , chẳng ai cần biết .Phía bên kia đâu cách nào đật súng bắn được vào Thành Phố , khi có những người lính Dù , những người linh của các binh chủng khác xả thân , liều mình trên Trực Thăng nhảy xuống đánh , sống và chết liền kề , tang bồng hồ thuỷ như giấc mộng liêu trai .Hơn một tuần từ khi gặp Chú Thiên , Thằng Lạc hớn hở đưa lá thư với tên người Con gái lạ : Thanh Phương , nét chử đẹp mền mại . Mở thư đọc , lời chân tình , Thanh Phương giới thiệu Mình là Con Gái đầu cúa Chú Thiên , thay mặt Gia Đình có lời cám ơn cứu mạng Cha , mong thường có thư và cũng mời có dịp gặp mặt . Gấp lá thư nhìn trời , nắng trưa mùa Hè thật nóng .
Những người lính tác chiến Dù chỉ căng mắt , mỏi mệt về đêm , khi tốc
chiến di hành tới mục tiêu , còn cứ mặt trời lên , xua tan bóng đêm là
rảnh rổi , nhìn núi rừng hát ngêu ngao , ngủ bù , hay viết thư , thăm
gia đình hay người yêu bé nhỏ ở thôn xưa , đang nhớ chờ trông , bây giờ
tạm giữ an ninh khu vực , nên ban ngày thằng nào thích , có nơi lui tới
thì mất bóng , ra chợ nhìn cô gái bán rau có nụ cười như hoa nở hàm tiếu
.Tôi cũng viết thư trả lời cho Thanh Phương , rất vui khi được quan tâm
, và xin đừng nhắc chuyện cứu mạng Cha , chỉ là một sự tình cờ . Cứ vài
ngày Tôi lại nhận được thư Thanh Phương , dể thương và khôn khéo trong
câu chử , kèm theo tấm hình . Người đẹp như tranh , mái tóc chấm vai ,
thằng Lạc trầm trồ .
- Chị Phương tuyệt vời , tới luôn đi Anh , đừng nghĩ ngợi mông lung , mất dũng khí trai hùng .
Tới làm sao , Thanh Phương mới tốt nghiệp Sư Phạm , đang là Giáo Sư của một trường Trung Học lớn , Tôi chỉ là một người lính thường , và với tâm ý vẫn biết rỏ , cuộc chiến chưa tàn , những người lính cứ bị nhồi cho tới khi Anh về nay đã hởi ơi . Trong lời thăm hỏi . Thanh Phương cũng nhận biết phần nào suy tư của Tôi .
- Anh đừng nên mặc cảm , Ai cũng có phần tốt , tự hào trong đời sống , Em qua lời kể của Cha mình , cảm phục và rất muốn Chúng Ta trân trọng tình cảm dành cho nhau .
Cuộc sống gần dân nên cũng phần nào thoải mái , thấy mấy Anh lính Dù mua những con cá Ngừ trống tươi rói về , lấy thùng đạn kho , Cô Vợ người lính Pháo binh đon đã .
- Mấy Chú để đó , Chị kho nấu cho , tội quá .
Đem nồi tới , cá kho thơm lừng , có hành có ớt , mấy thằng lính Dù sáng mắt , cám ơn rối rít , có bàn tay đàn bà thiệt khác . Bửa cơm dọn ra , thằng Cư nghe mùi cá thơm , chạy nhanh về lều lấy chén đủa , móc túi đưa cho thằng Năm ngàn bạc .
- Tiền phần Tao góp tháng này , Tao ăn nữa .
- Thì ăn có sao đâu , mà Mày tuyên bố ăn chay mà .
Thằng Năm vừa bỏ tiền vào túi vừa nói , trước khi từ Huế chuyển quân vào Đà Nẳng , mừng vì còn nguyên vẹn hình hài thằng Cư cho biết sẻ ăn chay trường một tháng , mua chai xì dầu , chỉ lấy cơm , không ăn chung . Nhưng giờ thấy bạn bè ăn cá ngon , đành hẹn thôi để dịp khác . Thời gian này , chỉ có một lần tham dự trận đánh giải vây cho đồn Địa Phương Quân là sôi nổi . Lính Dù đánh , như đại bàng tung cánh , những người lính Địa Phương khâm phục , công đồn đã viện , trò trẻ con ? Tin tức đưa lên , Thanh Phương cũng biết viết vội thư lo lắng hỏi : Em nghe tin Nhảy Dù ở nơi Non Nước có trận đánh , Anh có bằng yên không ? Sau trận chiến thắng không tổn thất , mỗi thằng được thưởng 24 giờ phép đi thăm phố phường Đà Nẳng .Thằng Lạc nhiệt tình hối thúc .
- Vậy thì Anh nên nhân dịp này đi gặp Chị Phương , đừng phụ lòng người thương yêu Mình .
Ngẩm nghĩ chắc cũng phải vậy , Thanh Phương cho biết , thường buổi sáng Chủ Nhật Ba Mẹ và Em Gái cùng đi lể sớm 7 giờ , chỉ một mình Phương trông nhà và đi lể 9 giờ , nghĩ tới đi lể Tôi thấy háo hức , lâu quá vẫn ao ước được tham dự Thánh lể , rước Chúa vào lòng . Thấp thoáng cũng đã 2 tháng trôi qua , từ khi nhận lá thư đầu tiên .Tôi đứng trước căn nhà xây mái bằng , có giàn hoa Thiên Lý , giơ tay ngần ngại bấm chuông , Thanh Phương thanh nhả , sang đẹp , thuỵ mỵ đi ra , nhận thấy Tôi với áo hoa , mủ đỏ đang đứng , ánh mắt sáng vui mừng thốt kêu .
- Em đang mơ phải không ? Anh vào đi .
Tôi cũng có cảm giác bồi hồi ở những giây phút đầu , chân như không chạm đất , cùng vào nhà .
- Anh cũng mong cơ hội được gặp Phương , hôm nay mới thu xếp được , đây là món quà nhỏ , hy vọng Em bằng lòng .
Tôi lấy cổ tràng hạt mua khi ở Huế đưa .
- Tràng hạt đẹp lắm , Anh thật hay , biết ý Em thích , Anh cũng Con Chúa sao ?
- Biết đọc kinh , lần hạt nữa . Anh có ý tới sớm , nếu được sẻ cùng Phương đi lể .
- Thiệt chứ Anh ! Bây giờ Em pha cà phê Anh uống nhé . Rồi Anh Em mình cùng đi , cảm tạ ơn Chúa cho Chúng Ta gặp nhau , Em vui chứ !
Thanh Phương đứng lên , cầm cổ tràng hạt vào phòng cất , xuống bếp nấu nước , Tôi bị cuốn hút đi theo , xúc động vòng tay ôm thân hình thon gọn , Phương mền nhủng thân người quay lại mắt long lanh , nụ hôn trao nhau đắm say , đầm ấm ân tình , cho Em môi hôn nồng nàn , âu yếm không muốn rời xa .
Ngồi đối diện nhìn nhau trìu mến , từng giọt cà phê rơi tí tắc như cùng chung nhịp reo vui , mừng cho một tình yêu mới .
- Để Em pha coi vừa ý Anh uống không nhé .
Còn gì vui hơn khi có tình săn sóc , nâng ly ngụm cà phê thơm hương ngào ngạt .
- Ngon thiệt Thanh Phương , Em đang nghĩ Anh như thế nào ?
Tiếng nhẹ êm âu yếm .
- Chưa khi nào Em thấy mình vui như bây giờ , ngày Ba Em về kể lại sự việc , cả nhà xúc động , Ba Em cho biết về cách hành xử nhân hậu của Anh , không nói nhưng Ba Em vẫn nghĩ tới sự trả ơn , Em thưa chuyện với ý của mình , nếu Anh bằng lòng Em sẻ thay Ba đền ơn , Ba Mẹ khích lệ , và Em đã viết thư , như Anh biết , Em nói rỏ về mình , Thật cũng phập phồng khi nhận ra sự thoái thái từ Anh , môt sự rụt rè , so đo , phần Em tình yêu phát sinh , thấp thỏm , Em ngày nhớ đêm mong , chỉ ao ước ngày Anh tới , hôm nay nhận nụ hôn đầu tiên của đời con gái , Em không mừng quá hay sao !
Nhìn ánh mắt đang mê đắm , long lanh trên gương mặt ửng hồng , Tôi ôn tồn .
- Với Anh , Em thật đẹp , và tâm ý khi yêu người con gái nào thì sẻ lấy người đó làm vợ , đời lính thật Anh không dám nghĩ tới , gặp Em Anh không cưởng được nên muốn hỏi : Em có yêu Anh và bằng lòng làm Vợ Anh không ? Còn vì trả ơn thì đừng , Vợ Chồng sống chung mà gượng ép thì không nên .
Chớp khẻ đôi mắt đẹp , thẹn thùng .
- Dạ . Em yêu Anh tha thiết và bằng lòng .
Tình yêu lên ngôi , Tôi cười vui ngỏ ý .
- Đây là ý của Anh , còn ý Em như thế nào thì Anh sẻ theo . Một chút nữa Ba Mẹ Em đi lể về Anh sẻ xin , hôm nay làm lể hỏi Em được không ?
- Vâng cứ như vậy . Ba Mẹ Em vẫn mong điều này lâu nay và Em biết sẻ nhận lời .Thấy Em ngoan không ?
Dể thương , Tôi chọc ghẹo .
- Còn không nhận lời thì Em bỏ nhà theo Anh nhé .
Tiếng cười hớn hở , tự tin .
- Được chứ . Em thuộc về Anh mà .
Đúng con người khi đã yêu thì bất kể , thuyền theo lái gái theo trai , Tôi nghịch trêu tiếp .
- Vậy giờ Anh muốn nhìn Em trọn vẹn có chịu không ?
Thanh Phương mắc cở , e ấp , nủng nịu .
- Nếu Anh thích , mình vào phòng đi Anh .
Cửa phòng đóng lại , Tôi hôn nồng nàn trên trán , từng chiếc cúc áo cởi ra , người Thanh Phương nóng bừng , da đỏ au , một sự sẳn sàng dâng hiến , Tôi ngừng tay .
- Anh cám ơn , như vậy được rồi Em , chắc Ba Mẹ gần về , mình đi ra ngoài thôi .
- Em nhận rỏ tâm trạng nghĩ ngợi của Anh , Em hiểu Anh chỉ ớm thử , nhưng hảy cứ yên tâm , Em vui chìu ý Anh trong tất cả . Chấp nhận những sự việc xảy ra . Vì người mình yêu thì chuyên gì không được hả Anh ?
Cảm động nhủ lòng , tình yêu đầu đời Anh đã dành cho Em , cuộc đời vẫn có những phút giây hạnh phúc tuyệt diệu .Tiếng xe ngừng trước sân , báo cho biết Ba Mẹ Thanh Phương đã về , một chủ nhật tươi hồng .
Thấy Tôi đang đứng bên Phương , Chú Thiên mừng rở , ý ngạc nhiên , bất ngờ .
- Mừng quá . Cậu tới lâu chưa ?
Tôi gật đầu chào , Chú giới thiệu .
- Đây là Vợ Chú , Cậu xưng hô Cô Hạnh là được , còn đứa Con gái Út tên Hân , đính hôn mới mấy tháng , và đứng bên Cậu là Phương , Nó thường viết thư cho Cậu . chắc biết rỏ phần nào .
Tôi lém lỉnh trả lời .
- Con chào Chú Cô , chào Hân vui khi gặp Hân , còn Phương thì Con có biết phần nào .
Nghe Tôi nói lửng thửng , Phương cúi gập người ôm bụng cười như nắc nẻ , Chắc đang nghĩ thầm : Mới cởi nữa chừng , tự động ngưng chi , giờ nói mới biết một phần . Chú Thiên mời vồn vả , sởi lởi .
- Vào nhà đi Câu , mình cùng ăn sáng .
Không khí vui mừng tràn ngập , Chú Thiên hồ hởi .
- Không biết Cậu có thời gian như thế nào ! Nhưng trưa nay phải nể tình ăn bửa cơm với Gia Đình , giờ Phương cứ đi lể , còn tiếp Anh có Ba Mẹ .
- Dạ . Anh cũng dân Chúa , nên cùng đi lể với Con đó Ba .
Chú Thiên nhìn Vợ gương mặt tươi vui khi biết Tôi cùng đạo , phải thưa chuyện rồi .
- Thật tâm Con cũng ao ước thăm Chú Cô và Gia Đình , nhưng vì do điều kiện của mình , bây giờ Con đường đột xin Cô Chú , nếu chấp nhân , trưa nay trong bửa cơm , cho phép con được có lể hỏi Em Phương làm Vợ .
Chú Thiên nhìn Vợ như hỏi ý , Cô Hạnh cười gật đầu .
- Chú Cô bằng lòng , chuyện đại sự có khi phải như vậy .
Chú nhìn Phương ánh mắt ấm áp hỏi .
- Ba Mẹ rất vui , còn như Con thế nào ?
Phương ngoan hiền .
- Dạ . Con vâng lời Ba Mẹ .
Tôi hân hoan trong lòng , Hân dịu dàng lên tiếng .
- Em cũng cám ơn Anh , còn Chị Phương thì Em có dịp trả công khi Chị lo đám của Em , Anh Chị cứ vui vẻ đi lể , ở nhà chuẩn bị có Mẹ và Em , Chị yên tâm .
Trên xe chở Phương tới nhà thờ , Tôi thật thảnh thản , mọi sự đều tốt , Phương hơi ngạc nhiên .
- Anh biết đường tới nhà thờ .
- Sắp có Vợ đẹp , mừng quá , chuyện gì chẳng biết .
Cười thầm , cứ để cho khâm phục , nhiều khi kỷ tính , lo xa cũng hay , vì có dự định đưa Phương đi lể , nên sáng nay trước khi tới nhà , Tôi nói người xe ôm chạy tim nhà thờ và từ đó mới đi tới nhà Phương .
- Lể xong , Anh và Em sẻ cùng cầu nguyện trước tượng Đức Mẹ , đây là tập quán ở Quê Anh , Vợ Chồng mới sẻ đứng trước Mẹ Hằng Cứu Giúp để xin ơn phù hộ .
- Vâng . Em sẻ xin Mẹ thương yêu giúp đỏ Vợ Chồng Mình .
Biết Tôi đang cười , Phương vùng vằn bẹo hông đau điếng .
- Em thích vậy đó , mà thiệt nha , mới gần Anh chưa lâu , sao Em thấy mình chẳng nghiêm trang gì nữa , gần đèn thì sáng đây .
Nói gì cứ nói , Tôi giờ im lặng là vàng , lể sốt sắng , thoả tình mơ ước lúc ở trong núi , xó rừng , rời nhà thờ Tôi đề nghị .
- Em về trước , Anh phải đi công việc một chút , khoảng hơn 11 giờ Anh sẻ lại nhà .
Phương ngẩn ngơ kỳ nèo .
- Cho Em đi chung với , tới đâu Anh cứ giới thiệu Em là Vợ Anh được rồi , những giây phút này Em không muốn rời Anh , chìu ý Em nhé .
Muốn giữ sự bất ngờ , nhưng gì bằng Em vui , Tôi định một mình đi mua bộ nữ trang làm sính lể , tay không khó biểu hiện được tình cảm và tấm chân tình .Tới tiệm vàng , Phương hiểu ra cảm động . mắt chớp nhanh .
- Em cám ơn Anh .
Thật cũng may Tôi mới lảnh được tiền tái đăng với 3 tháng lương , dư đủ , tiền nhiều khi không mà có , và tiền vào nhà khó như gió vào nhà trống , cứ hết 3 năm tiếp tục 3 năm nữa , ngưng bắn đã có , cuộc chiến chưa tàn , hiện tại vui cứ vui . Tôi và Phương đi về , cùng chung nổi niềm yêu thương
18 Năm qua đi .
Buổi chiều , sau khi từ phi trường Tân Sơn Nhất , từ giả trong bùi ngùi với những người thân ruột thịt , Ba Mẹ Phương , Vợ Chồng Hân và con , ba đứa Con của Chúng Tôi được ghép vào gia đình Hân để ra đi theo diện H.O , chương trình nhân đạo của Chính phủ Mỷ dành cho những người đã bị tù cải tạo . Hai Vợ Chồng về nhà quạnh hiu , ngồi trên xích đu trong sân , chiều bầu trời xanh thanh tịnh .
- Phải Em đang nhớ tới Ba Mẹ và các Con ?
- Dạ . Tuy là điều mình muốn , nhưng lòng người Mẹ vẫn thật nhiều cảm xúc , lo âu đó Anh .
- Hảy để Con cái Chúng Ta , có một tương lai , được sống như một con người , học được và nói được những điều muốn nói , Có Ba Mẹ , có Chú Hải Dì Hân , nên Anh nghĩ cũng an tâm .
Tôi ôm nhẹ bờ vai Phương , giờ 40 tuổi xuân đâm đà , vẫn dịu hiền xinh đẹp , nụ cười đằm thắm .
- Những ngày đã qua thật phải cám ơn Anh , Em sung sướng và tự hào về Anh , người chồn vửng chải , tốt bụng , thật khó diễn đạt thành lời .
- Em khéo nói đấy , Anh trả ơn ân nghĩa của Em , cũng như tình thương mà Ba Mẹ dành cho Anh , không một yêu sách đòi buộc , Vợ Chồng có tình yêu và vì nhau , Anh chỉ sống cho phải với tình cảm của Em thôi .
Trong thinh lặng Tôi nhớ lại những gì trôi qua dòng thời gian .Lể hỏi đầm ấm tình thân Gia Đình , như một bắt đầu , tối nằm bên nhau nồng ấm tâm sự .
- Trước khi tới gặp Em , Anh chỉ có ý định cắt đứt sư liên hệ thư từ , nếu có bất cứ một cử chỉ khinh thướng , một ánh mắt không bằng lòng của người nhà là Anh âm thầm đi về , nhưng chuyện gì cũng vui , cũng tốt , đúng là duyên tiền định .
- Vậy đó nhé , không yêu Em , chỉ do ép phải không ?
- Anh yêu Em mà , giờ cá cắn câu biết đâu mà gở , Anh cũng nghĩ tới thân phận cao sang của Em , cũng áy náy phận mình , lính tác chiến , Anh ơi Anh đâu rồi , thương lắm đó .
Tiếng cười , cặp mắt đắm say ngây tình .
- Qua những lời thư , Em cảm nhận sự tôn trọng người khác của Anh , Cứ mỗi lá thư Em viết gởi thì đều nhận được thư hồi âm , nhả nhặn , hiền hoà , người lý tưởng không ao ước làm vợ sao được . Tương lai của mỗi con người Ai biết ra sao ! Giờ Ba hỏi biết Em như thế nào thì trả lời sao ?
- Biết rỏ rồi , rất vừa ý , được chưa ?
Chỉ sau đó mấy ngày , đơn vị Tôi được lệnh vào tăng cường , một bất ngờ cho phía bên kia , không thể tưởng là Nhảy Dù còn lực lượng hậu bị sung sức . 6 Đại Đội thiên chiến .Ngưng bắn trở thành bất lợi cho Quân Đội Miền Nam , chờ bị đánh và vủ khí một đổi một , hạn chế trong chiến thuật , sáng tạo , nhưng thật kiên cường vì nước anh dủng quên mình , với áo hoa Ta tung hoành rừng sâu . Khi tấn công lên ngọn đồi , cây cối rậm rạp , Tôi nhanh , bắn từng trái đạn M.79 chính xác vào những ổ kháng cự , chổ có lựu đạn quăng ra , và một trại lựu đạn vụt tới , thoáng thấy chỉ kịp nghiêng người , tiếng nổ buốt óc , Tôi ngả xuống mơ màng , lảng đảng , thằng Lạc hốt hoảng , thất thanh .
- Anh đừng có sao nha .
Cơn đau bộc phát , tỉnh tỉnh mê mê , Thằng Năm lấy poncso làm vỏng , cùng thằng Lạc khiêng Tôi tản thương .Trời mưa dầm dề , đường trơn dốc núi , thiết giáp không thể vào , nên đành chờ , một ngày qua Tôi hồi sức , tiếng thằng Lạc .
- Anh ăn gì không Em tìm nấu , khi nào Anh tải thương được Em với thằng Năm mới trở vào .
- Không . Anh không thấy đói , cám ơn .
Cứ như vậy , một chân của Tôi bất động , tê liệt cơn nhức đau , thật ơn trên , buổi chiều có lệnh , sẻ có trực thăng , phải đưa người lên máy bay thật nhanh . Thằng Lạc và thằng Năm kiếm được băng ca để Tôi nằm , sẳn sàng , trong bóng đêm , tiếng máy bay tới , ánh lửa hiệu bải đáp bùng sáng , Tôi được hai thằng khiêng , quăng vội khi chân máy bay chưa kịp chạm đất .Bằng yên về Bệnh Viên Duy Tân Đà nẳng , Tôi vào phòng mổ cấp cứu . Lơ mơ mở mắt thấy Phương đang ngồi bên gường thẩn thờ ,
- Anh tỉnh rồi hả ? có đau nhiều không ? nghe tin Em sợ quá .
Hay nhỉ , sao Phương có thể biết tin mà có mặt , có thể hỏi thăm người nào đó .
- Giờ hết đau , nhưng chân Anh hơi nặng .
- Anh bị băng bột một bên chân , từ đầu gối trở xuống , Anh về trên đôi nạng gổ , sướng nhé có Vợ chăm sóc khi hoạn nạn , bắt đầu từ bây giờ Em sẻ nghỉ dạy để bên Anh , thích không ?
Tôi nắm tay Phương bóp nhẹ .
- Làm ơn cúi người , Anh nói nhỏ chuyện này .
Phương sát mặt chờ , Tôi im cười .
- Có gì sao không thấy nói .
- Anh chỉ có ý ngửi mùi hương thơm da thịt của Vợ cưng thôi .Vợ Chồng phải quen hơi .
Yêu thương ngập tràn , mừng còn được có nhau .
Được chuyển về Tổng Y Viện Cộng Hoà , Thanh Phương ngày đêm túc trực chăm sóc , trong hoạn nạn thể hiện yêu thương , xuất viện , Chúng Tôi tổ chức đám cưới tràn ngập niềm vui .Như cơn địa chấn mạnh , tàn bạo , Miền Nam sụp đổ , hổn loạn , ly tán , không ai nghĩ tương điều đó có thể xảy ra ! Nhà Ba Mẹ Phương bị tịch thu , cán bộ mủ cối chiếm ngụ , uất nghẹn hả miệng mắc quai , Nguỵ quyền bị gán ghép thành phần gian ác , cả một đời dành dụm , trở thành đắng cay . mất trắng đôi bàn tay . Cố nhẩn nại , nhịn nhục . Vươn lên mà sống . Tôi và Phương cật lực Chồng chèo Vơ chống , khi Ba Phương và chồng Hân bị triệu tập cải tạo , thông báo 3 ngày mà khi đứa Con Hân sinh ra không có Cha đặt tên . Một sự huỷ diệt nhân vật lực tàn khốc .
- Tên Con Em là Thắng , Anh Hải trước khi rời nhà dặn : Chúng ta không khuất phục bạo lực , chính nghĩa tất thắng .
Hân gượng cười trong nước mắt nhớ Chồng , ý cương quyết , nổ lực cùng chung khó khăn , Vất vả những lần thăm nuôi Ba Phương và Hải , ngược Bắc xuôi Nam . Tôi luôn vui vẻ trấn an .
- Chúng Ta có Chúa đồng hành , không có gì không vượt qua , có thứ rất nhiều , chia sẻ không bao giờ hết , nụ cười và yêu thương , lời khích lệ chân tình .
Phương cũng băn khoăn .
- Tốn kém biết bao nhiêu công sức , mồ hôi của Anh , nhớ ngày cưới , một vài người Bạn của Em phàn nàn : Tại sao Em lại bằng lòng làm Vợ người lính bình thường . Nhưng với Em không nghĩ vậy : Chồng Em là nhất trên đời .Em không vì điều đã xảy ra mà so sánh , sau biến cố , nhiều gia đình không toàn vẹn , Anh không là lính , thì cũng như Ba Em , như Hải , tập trùng cải tạo , cả nhà Em sẻ như thế nào , Ba Và Em thật đúng : Chỉ cần người vì mình , có tấm lòng .
- Lý luận khó vô cùng , Anh trân quý tình thương nhận được , hạnh phúc do mình , chấp nhân hiện tại , không than khổ sẻ không khổ . Em vui là Anh mản nguyện . Và đâu phải tạo cho cuộc sống vui , ổn định chỉ có mình Anh . Mẹ . Em và Dì Hân , tiếng cười của Các Con nữa chi .
Sau hơn 6 năm Ba Phương trở về , tiều tuỵ , bệnh đủ đầy , Hải thì hơn 8 năm , thân xác yếu gấy , thằng con bở ngở gọi tiếng Ba đầu đời . Cũng có ngày tốt đẹp , bắt tay trìu mến ra đi , ngậm ngùi rời bỏ Quê Hương , hẹn một ngày sẻ về xây dựng , trao nhau tình con người .
- Bây giờ Anh với Em vào nhà ngủ , nhớ đừng kêu : Thương Em nhé đấy .
Phương đỏ mặt nguýt .
- Anh thì lúc nào cũng nhắc khéo , chưa biết Ai năn nỉ Ai , nghịch gì đâu , nhưng Em thích , chiều Chồng thì có ngại chi .
Yêu nhau cởi áo cho nhau : Cho nhau thứ gì nhỉ ? Người dưng khác Họ , chẳng nọ thời kia . Vợ Chồng ái ân , chan chứa , như suối nước trong nguồn chảy nước tràn ra .
- Chị Phương tuyệt vời , tới luôn đi Anh , đừng nghĩ ngợi mông lung , mất dũng khí trai hùng .
Tới làm sao , Thanh Phương mới tốt nghiệp Sư Phạm , đang là Giáo Sư của một trường Trung Học lớn , Tôi chỉ là một người lính thường , và với tâm ý vẫn biết rỏ , cuộc chiến chưa tàn , những người lính cứ bị nhồi cho tới khi Anh về nay đã hởi ơi . Trong lời thăm hỏi . Thanh Phương cũng nhận biết phần nào suy tư của Tôi .
- Anh đừng nên mặc cảm , Ai cũng có phần tốt , tự hào trong đời sống , Em qua lời kể của Cha mình , cảm phục và rất muốn Chúng Ta trân trọng tình cảm dành cho nhau .
Cuộc sống gần dân nên cũng phần nào thoải mái , thấy mấy Anh lính Dù mua những con cá Ngừ trống tươi rói về , lấy thùng đạn kho , Cô Vợ người lính Pháo binh đon đã .
- Mấy Chú để đó , Chị kho nấu cho , tội quá .
Đem nồi tới , cá kho thơm lừng , có hành có ớt , mấy thằng lính Dù sáng mắt , cám ơn rối rít , có bàn tay đàn bà thiệt khác . Bửa cơm dọn ra , thằng Cư nghe mùi cá thơm , chạy nhanh về lều lấy chén đủa , móc túi đưa cho thằng Năm ngàn bạc .
- Tiền phần Tao góp tháng này , Tao ăn nữa .
- Thì ăn có sao đâu , mà Mày tuyên bố ăn chay mà .
Thằng Năm vừa bỏ tiền vào túi vừa nói , trước khi từ Huế chuyển quân vào Đà Nẳng , mừng vì còn nguyên vẹn hình hài thằng Cư cho biết sẻ ăn chay trường một tháng , mua chai xì dầu , chỉ lấy cơm , không ăn chung . Nhưng giờ thấy bạn bè ăn cá ngon , đành hẹn thôi để dịp khác . Thời gian này , chỉ có một lần tham dự trận đánh giải vây cho đồn Địa Phương Quân là sôi nổi . Lính Dù đánh , như đại bàng tung cánh , những người lính Địa Phương khâm phục , công đồn đã viện , trò trẻ con ? Tin tức đưa lên , Thanh Phương cũng biết viết vội thư lo lắng hỏi : Em nghe tin Nhảy Dù ở nơi Non Nước có trận đánh , Anh có bằng yên không ? Sau trận chiến thắng không tổn thất , mỗi thằng được thưởng 24 giờ phép đi thăm phố phường Đà Nẳng .Thằng Lạc nhiệt tình hối thúc .
- Vậy thì Anh nên nhân dịp này đi gặp Chị Phương , đừng phụ lòng người thương yêu Mình .
Ngẩm nghĩ chắc cũng phải vậy , Thanh Phương cho biết , thường buổi sáng Chủ Nhật Ba Mẹ và Em Gái cùng đi lể sớm 7 giờ , chỉ một mình Phương trông nhà và đi lể 9 giờ , nghĩ tới đi lể Tôi thấy háo hức , lâu quá vẫn ao ước được tham dự Thánh lể , rước Chúa vào lòng . Thấp thoáng cũng đã 2 tháng trôi qua , từ khi nhận lá thư đầu tiên .Tôi đứng trước căn nhà xây mái bằng , có giàn hoa Thiên Lý , giơ tay ngần ngại bấm chuông , Thanh Phương thanh nhả , sang đẹp , thuỵ mỵ đi ra , nhận thấy Tôi với áo hoa , mủ đỏ đang đứng , ánh mắt sáng vui mừng thốt kêu .
- Em đang mơ phải không ? Anh vào đi .
Tôi cũng có cảm giác bồi hồi ở những giây phút đầu , chân như không chạm đất , cùng vào nhà .
- Anh cũng mong cơ hội được gặp Phương , hôm nay mới thu xếp được , đây là món quà nhỏ , hy vọng Em bằng lòng .
Tôi lấy cổ tràng hạt mua khi ở Huế đưa .
- Tràng hạt đẹp lắm , Anh thật hay , biết ý Em thích , Anh cũng Con Chúa sao ?
- Biết đọc kinh , lần hạt nữa . Anh có ý tới sớm , nếu được sẻ cùng Phương đi lể .
- Thiệt chứ Anh ! Bây giờ Em pha cà phê Anh uống nhé . Rồi Anh Em mình cùng đi , cảm tạ ơn Chúa cho Chúng Ta gặp nhau , Em vui chứ !
Thanh Phương đứng lên , cầm cổ tràng hạt vào phòng cất , xuống bếp nấu nước , Tôi bị cuốn hút đi theo , xúc động vòng tay ôm thân hình thon gọn , Phương mền nhủng thân người quay lại mắt long lanh , nụ hôn trao nhau đắm say , đầm ấm ân tình , cho Em môi hôn nồng nàn , âu yếm không muốn rời xa .
Ngồi đối diện nhìn nhau trìu mến , từng giọt cà phê rơi tí tắc như cùng chung nhịp reo vui , mừng cho một tình yêu mới .
- Để Em pha coi vừa ý Anh uống không nhé .
Còn gì vui hơn khi có tình săn sóc , nâng ly ngụm cà phê thơm hương ngào ngạt .
- Ngon thiệt Thanh Phương , Em đang nghĩ Anh như thế nào ?
Tiếng nhẹ êm âu yếm .
- Chưa khi nào Em thấy mình vui như bây giờ , ngày Ba Em về kể lại sự việc , cả nhà xúc động , Ba Em cho biết về cách hành xử nhân hậu của Anh , không nói nhưng Ba Em vẫn nghĩ tới sự trả ơn , Em thưa chuyện với ý của mình , nếu Anh bằng lòng Em sẻ thay Ba đền ơn , Ba Mẹ khích lệ , và Em đã viết thư , như Anh biết , Em nói rỏ về mình , Thật cũng phập phồng khi nhận ra sự thoái thái từ Anh , môt sự rụt rè , so đo , phần Em tình yêu phát sinh , thấp thỏm , Em ngày nhớ đêm mong , chỉ ao ước ngày Anh tới , hôm nay nhận nụ hôn đầu tiên của đời con gái , Em không mừng quá hay sao !
Nhìn ánh mắt đang mê đắm , long lanh trên gương mặt ửng hồng , Tôi ôn tồn .
- Với Anh , Em thật đẹp , và tâm ý khi yêu người con gái nào thì sẻ lấy người đó làm vợ , đời lính thật Anh không dám nghĩ tới , gặp Em Anh không cưởng được nên muốn hỏi : Em có yêu Anh và bằng lòng làm Vợ Anh không ? Còn vì trả ơn thì đừng , Vợ Chồng sống chung mà gượng ép thì không nên .
Chớp khẻ đôi mắt đẹp , thẹn thùng .
- Dạ . Em yêu Anh tha thiết và bằng lòng .
Tình yêu lên ngôi , Tôi cười vui ngỏ ý .
- Đây là ý của Anh , còn ý Em như thế nào thì Anh sẻ theo . Một chút nữa Ba Mẹ Em đi lể về Anh sẻ xin , hôm nay làm lể hỏi Em được không ?
- Vâng cứ như vậy . Ba Mẹ Em vẫn mong điều này lâu nay và Em biết sẻ nhận lời .Thấy Em ngoan không ?
Dể thương , Tôi chọc ghẹo .
- Còn không nhận lời thì Em bỏ nhà theo Anh nhé .
Tiếng cười hớn hở , tự tin .
- Được chứ . Em thuộc về Anh mà .
Đúng con người khi đã yêu thì bất kể , thuyền theo lái gái theo trai , Tôi nghịch trêu tiếp .
- Vậy giờ Anh muốn nhìn Em trọn vẹn có chịu không ?
Thanh Phương mắc cở , e ấp , nủng nịu .
- Nếu Anh thích , mình vào phòng đi Anh .
Cửa phòng đóng lại , Tôi hôn nồng nàn trên trán , từng chiếc cúc áo cởi ra , người Thanh Phương nóng bừng , da đỏ au , một sự sẳn sàng dâng hiến , Tôi ngừng tay .
- Anh cám ơn , như vậy được rồi Em , chắc Ba Mẹ gần về , mình đi ra ngoài thôi .
- Em nhận rỏ tâm trạng nghĩ ngợi của Anh , Em hiểu Anh chỉ ớm thử , nhưng hảy cứ yên tâm , Em vui chìu ý Anh trong tất cả . Chấp nhận những sự việc xảy ra . Vì người mình yêu thì chuyên gì không được hả Anh ?
Cảm động nhủ lòng , tình yêu đầu đời Anh đã dành cho Em , cuộc đời vẫn có những phút giây hạnh phúc tuyệt diệu .Tiếng xe ngừng trước sân , báo cho biết Ba Mẹ Thanh Phương đã về , một chủ nhật tươi hồng .
Thấy Tôi đang đứng bên Phương , Chú Thiên mừng rở , ý ngạc nhiên , bất ngờ .
- Mừng quá . Cậu tới lâu chưa ?
Tôi gật đầu chào , Chú giới thiệu .
- Đây là Vợ Chú , Cậu xưng hô Cô Hạnh là được , còn đứa Con gái Út tên Hân , đính hôn mới mấy tháng , và đứng bên Cậu là Phương , Nó thường viết thư cho Cậu . chắc biết rỏ phần nào .
Tôi lém lỉnh trả lời .
- Con chào Chú Cô , chào Hân vui khi gặp Hân , còn Phương thì Con có biết phần nào .
Nghe Tôi nói lửng thửng , Phương cúi gập người ôm bụng cười như nắc nẻ , Chắc đang nghĩ thầm : Mới cởi nữa chừng , tự động ngưng chi , giờ nói mới biết một phần . Chú Thiên mời vồn vả , sởi lởi .
- Vào nhà đi Câu , mình cùng ăn sáng .
Không khí vui mừng tràn ngập , Chú Thiên hồ hởi .
- Không biết Cậu có thời gian như thế nào ! Nhưng trưa nay phải nể tình ăn bửa cơm với Gia Đình , giờ Phương cứ đi lể , còn tiếp Anh có Ba Mẹ .
- Dạ . Anh cũng dân Chúa , nên cùng đi lể với Con đó Ba .
Chú Thiên nhìn Vợ gương mặt tươi vui khi biết Tôi cùng đạo , phải thưa chuyện rồi .
- Thật tâm Con cũng ao ước thăm Chú Cô và Gia Đình , nhưng vì do điều kiện của mình , bây giờ Con đường đột xin Cô Chú , nếu chấp nhân , trưa nay trong bửa cơm , cho phép con được có lể hỏi Em Phương làm Vợ .
Chú Thiên nhìn Vợ như hỏi ý , Cô Hạnh cười gật đầu .
- Chú Cô bằng lòng , chuyện đại sự có khi phải như vậy .
Chú nhìn Phương ánh mắt ấm áp hỏi .
- Ba Mẹ rất vui , còn như Con thế nào ?
Phương ngoan hiền .
- Dạ . Con vâng lời Ba Mẹ .
Tôi hân hoan trong lòng , Hân dịu dàng lên tiếng .
- Em cũng cám ơn Anh , còn Chị Phương thì Em có dịp trả công khi Chị lo đám của Em , Anh Chị cứ vui vẻ đi lể , ở nhà chuẩn bị có Mẹ và Em , Chị yên tâm .
Trên xe chở Phương tới nhà thờ , Tôi thật thảnh thản , mọi sự đều tốt , Phương hơi ngạc nhiên .
- Anh biết đường tới nhà thờ .
- Sắp có Vợ đẹp , mừng quá , chuyện gì chẳng biết .
Cười thầm , cứ để cho khâm phục , nhiều khi kỷ tính , lo xa cũng hay , vì có dự định đưa Phương đi lể , nên sáng nay trước khi tới nhà , Tôi nói người xe ôm chạy tim nhà thờ và từ đó mới đi tới nhà Phương .
- Lể xong , Anh và Em sẻ cùng cầu nguyện trước tượng Đức Mẹ , đây là tập quán ở Quê Anh , Vợ Chồng mới sẻ đứng trước Mẹ Hằng Cứu Giúp để xin ơn phù hộ .
- Vâng . Em sẻ xin Mẹ thương yêu giúp đỏ Vợ Chồng Mình .
Biết Tôi đang cười , Phương vùng vằn bẹo hông đau điếng .
- Em thích vậy đó , mà thiệt nha , mới gần Anh chưa lâu , sao Em thấy mình chẳng nghiêm trang gì nữa , gần đèn thì sáng đây .
Nói gì cứ nói , Tôi giờ im lặng là vàng , lể sốt sắng , thoả tình mơ ước lúc ở trong núi , xó rừng , rời nhà thờ Tôi đề nghị .
- Em về trước , Anh phải đi công việc một chút , khoảng hơn 11 giờ Anh sẻ lại nhà .
Phương ngẩn ngơ kỳ nèo .
- Cho Em đi chung với , tới đâu Anh cứ giới thiệu Em là Vợ Anh được rồi , những giây phút này Em không muốn rời Anh , chìu ý Em nhé .
Muốn giữ sự bất ngờ , nhưng gì bằng Em vui , Tôi định một mình đi mua bộ nữ trang làm sính lể , tay không khó biểu hiện được tình cảm và tấm chân tình .Tới tiệm vàng , Phương hiểu ra cảm động . mắt chớp nhanh .
- Em cám ơn Anh .
Thật cũng may Tôi mới lảnh được tiền tái đăng với 3 tháng lương , dư đủ , tiền nhiều khi không mà có , và tiền vào nhà khó như gió vào nhà trống , cứ hết 3 năm tiếp tục 3 năm nữa , ngưng bắn đã có , cuộc chiến chưa tàn , hiện tại vui cứ vui . Tôi và Phương đi về , cùng chung nổi niềm yêu thương
18 Năm qua đi .
Buổi chiều , sau khi từ phi trường Tân Sơn Nhất , từ giả trong bùi ngùi với những người thân ruột thịt , Ba Mẹ Phương , Vợ Chồng Hân và con , ba đứa Con của Chúng Tôi được ghép vào gia đình Hân để ra đi theo diện H.O , chương trình nhân đạo của Chính phủ Mỷ dành cho những người đã bị tù cải tạo . Hai Vợ Chồng về nhà quạnh hiu , ngồi trên xích đu trong sân , chiều bầu trời xanh thanh tịnh .
- Phải Em đang nhớ tới Ba Mẹ và các Con ?
- Dạ . Tuy là điều mình muốn , nhưng lòng người Mẹ vẫn thật nhiều cảm xúc , lo âu đó Anh .
- Hảy để Con cái Chúng Ta , có một tương lai , được sống như một con người , học được và nói được những điều muốn nói , Có Ba Mẹ , có Chú Hải Dì Hân , nên Anh nghĩ cũng an tâm .
Tôi ôm nhẹ bờ vai Phương , giờ 40 tuổi xuân đâm đà , vẫn dịu hiền xinh đẹp , nụ cười đằm thắm .
- Những ngày đã qua thật phải cám ơn Anh , Em sung sướng và tự hào về Anh , người chồn vửng chải , tốt bụng , thật khó diễn đạt thành lời .
- Em khéo nói đấy , Anh trả ơn ân nghĩa của Em , cũng như tình thương mà Ba Mẹ dành cho Anh , không một yêu sách đòi buộc , Vợ Chồng có tình yêu và vì nhau , Anh chỉ sống cho phải với tình cảm của Em thôi .
Trong thinh lặng Tôi nhớ lại những gì trôi qua dòng thời gian .Lể hỏi đầm ấm tình thân Gia Đình , như một bắt đầu , tối nằm bên nhau nồng ấm tâm sự .
- Trước khi tới gặp Em , Anh chỉ có ý định cắt đứt sư liên hệ thư từ , nếu có bất cứ một cử chỉ khinh thướng , một ánh mắt không bằng lòng của người nhà là Anh âm thầm đi về , nhưng chuyện gì cũng vui , cũng tốt , đúng là duyên tiền định .
- Vậy đó nhé , không yêu Em , chỉ do ép phải không ?
- Anh yêu Em mà , giờ cá cắn câu biết đâu mà gở , Anh cũng nghĩ tới thân phận cao sang của Em , cũng áy náy phận mình , lính tác chiến , Anh ơi Anh đâu rồi , thương lắm đó .
Tiếng cười , cặp mắt đắm say ngây tình .
- Qua những lời thư , Em cảm nhận sự tôn trọng người khác của Anh , Cứ mỗi lá thư Em viết gởi thì đều nhận được thư hồi âm , nhả nhặn , hiền hoà , người lý tưởng không ao ước làm vợ sao được . Tương lai của mỗi con người Ai biết ra sao ! Giờ Ba hỏi biết Em như thế nào thì trả lời sao ?
- Biết rỏ rồi , rất vừa ý , được chưa ?
Chỉ sau đó mấy ngày , đơn vị Tôi được lệnh vào tăng cường , một bất ngờ cho phía bên kia , không thể tưởng là Nhảy Dù còn lực lượng hậu bị sung sức . 6 Đại Đội thiên chiến .Ngưng bắn trở thành bất lợi cho Quân Đội Miền Nam , chờ bị đánh và vủ khí một đổi một , hạn chế trong chiến thuật , sáng tạo , nhưng thật kiên cường vì nước anh dủng quên mình , với áo hoa Ta tung hoành rừng sâu . Khi tấn công lên ngọn đồi , cây cối rậm rạp , Tôi nhanh , bắn từng trái đạn M.79 chính xác vào những ổ kháng cự , chổ có lựu đạn quăng ra , và một trại lựu đạn vụt tới , thoáng thấy chỉ kịp nghiêng người , tiếng nổ buốt óc , Tôi ngả xuống mơ màng , lảng đảng , thằng Lạc hốt hoảng , thất thanh .
- Anh đừng có sao nha .
Cơn đau bộc phát , tỉnh tỉnh mê mê , Thằng Năm lấy poncso làm vỏng , cùng thằng Lạc khiêng Tôi tản thương .Trời mưa dầm dề , đường trơn dốc núi , thiết giáp không thể vào , nên đành chờ , một ngày qua Tôi hồi sức , tiếng thằng Lạc .
- Anh ăn gì không Em tìm nấu , khi nào Anh tải thương được Em với thằng Năm mới trở vào .
- Không . Anh không thấy đói , cám ơn .
Cứ như vậy , một chân của Tôi bất động , tê liệt cơn nhức đau , thật ơn trên , buổi chiều có lệnh , sẻ có trực thăng , phải đưa người lên máy bay thật nhanh . Thằng Lạc và thằng Năm kiếm được băng ca để Tôi nằm , sẳn sàng , trong bóng đêm , tiếng máy bay tới , ánh lửa hiệu bải đáp bùng sáng , Tôi được hai thằng khiêng , quăng vội khi chân máy bay chưa kịp chạm đất .Bằng yên về Bệnh Viên Duy Tân Đà nẳng , Tôi vào phòng mổ cấp cứu . Lơ mơ mở mắt thấy Phương đang ngồi bên gường thẩn thờ ,
- Anh tỉnh rồi hả ? có đau nhiều không ? nghe tin Em sợ quá .
Hay nhỉ , sao Phương có thể biết tin mà có mặt , có thể hỏi thăm người nào đó .
- Giờ hết đau , nhưng chân Anh hơi nặng .
- Anh bị băng bột một bên chân , từ đầu gối trở xuống , Anh về trên đôi nạng gổ , sướng nhé có Vợ chăm sóc khi hoạn nạn , bắt đầu từ bây giờ Em sẻ nghỉ dạy để bên Anh , thích không ?
Tôi nắm tay Phương bóp nhẹ .
- Làm ơn cúi người , Anh nói nhỏ chuyện này .
Phương sát mặt chờ , Tôi im cười .
- Có gì sao không thấy nói .
- Anh chỉ có ý ngửi mùi hương thơm da thịt của Vợ cưng thôi .Vợ Chồng phải quen hơi .
Yêu thương ngập tràn , mừng còn được có nhau .
Được chuyển về Tổng Y Viện Cộng Hoà , Thanh Phương ngày đêm túc trực chăm sóc , trong hoạn nạn thể hiện yêu thương , xuất viện , Chúng Tôi tổ chức đám cưới tràn ngập niềm vui .Như cơn địa chấn mạnh , tàn bạo , Miền Nam sụp đổ , hổn loạn , ly tán , không ai nghĩ tương điều đó có thể xảy ra ! Nhà Ba Mẹ Phương bị tịch thu , cán bộ mủ cối chiếm ngụ , uất nghẹn hả miệng mắc quai , Nguỵ quyền bị gán ghép thành phần gian ác , cả một đời dành dụm , trở thành đắng cay . mất trắng đôi bàn tay . Cố nhẩn nại , nhịn nhục . Vươn lên mà sống . Tôi và Phương cật lực Chồng chèo Vơ chống , khi Ba Phương và chồng Hân bị triệu tập cải tạo , thông báo 3 ngày mà khi đứa Con Hân sinh ra không có Cha đặt tên . Một sự huỷ diệt nhân vật lực tàn khốc .
- Tên Con Em là Thắng , Anh Hải trước khi rời nhà dặn : Chúng ta không khuất phục bạo lực , chính nghĩa tất thắng .
Hân gượng cười trong nước mắt nhớ Chồng , ý cương quyết , nổ lực cùng chung khó khăn , Vất vả những lần thăm nuôi Ba Phương và Hải , ngược Bắc xuôi Nam . Tôi luôn vui vẻ trấn an .
- Chúng Ta có Chúa đồng hành , không có gì không vượt qua , có thứ rất nhiều , chia sẻ không bao giờ hết , nụ cười và yêu thương , lời khích lệ chân tình .
Phương cũng băn khoăn .
- Tốn kém biết bao nhiêu công sức , mồ hôi của Anh , nhớ ngày cưới , một vài người Bạn của Em phàn nàn : Tại sao Em lại bằng lòng làm Vợ người lính bình thường . Nhưng với Em không nghĩ vậy : Chồng Em là nhất trên đời .Em không vì điều đã xảy ra mà so sánh , sau biến cố , nhiều gia đình không toàn vẹn , Anh không là lính , thì cũng như Ba Em , như Hải , tập trùng cải tạo , cả nhà Em sẻ như thế nào , Ba Và Em thật đúng : Chỉ cần người vì mình , có tấm lòng .
- Lý luận khó vô cùng , Anh trân quý tình thương nhận được , hạnh phúc do mình , chấp nhân hiện tại , không than khổ sẻ không khổ . Em vui là Anh mản nguyện . Và đâu phải tạo cho cuộc sống vui , ổn định chỉ có mình Anh . Mẹ . Em và Dì Hân , tiếng cười của Các Con nữa chi .
Sau hơn 6 năm Ba Phương trở về , tiều tuỵ , bệnh đủ đầy , Hải thì hơn 8 năm , thân xác yếu gấy , thằng con bở ngở gọi tiếng Ba đầu đời . Cũng có ngày tốt đẹp , bắt tay trìu mến ra đi , ngậm ngùi rời bỏ Quê Hương , hẹn một ngày sẻ về xây dựng , trao nhau tình con người .
- Bây giờ Anh với Em vào nhà ngủ , nhớ đừng kêu : Thương Em nhé đấy .
Phương đỏ mặt nguýt .
- Anh thì lúc nào cũng nhắc khéo , chưa biết Ai năn nỉ Ai , nghịch gì đâu , nhưng Em thích , chiều Chồng thì có ngại chi .
Yêu nhau cởi áo cho nhau : Cho nhau thứ gì nhỉ ? Người dưng khác Họ , chẳng nọ thời kia . Vợ Chồng ái ân , chan chứa , như suối nước trong nguồn chảy nước tràn ra .
No comments:
Post a Comment