Van Mong Nguyen
Sáng nay Chủ nhật trời chẳng tươi hồng , vì đang chịu cơn bảo số 22 . Ngoài động đất , lâu lâu sóng thần thì bảo mỗi năm cũng đông , đếm tới số 22 rồi . Mưa gió phủ phàng , ngoài trời hút gió hút mưa . Tới giờ đi lể , không thể lấy cớ có bảo không đi , cảm tạ Chúa giữ gìn trong cơn bảo , cầu cho mọi người bình an . Thường khi xưa còn Vợ Nho , lể xong , Hai Vợ Chồng cùng vào Siêu Thị mua đủ thứ , Vợ Nho cứ nhẩn nha , một lúc là đầy mấy bị , tính tiền cười nhởn nhơ , mua cho Chồng cho Con . Tôi dành xách đâu chịu .
- Nặng để Em xách cho .
- Nếu vậy phải để Anh chứ ! Anh đàn ông mà .
Thấy nói có lý , đành phải nhường , gần tới nhà .
- Đưa Em đở cho .
- Thôi Anh dược mà .
Vợ Chồng cũng chỉ đơn giản vậy , vì nhau chịu khó một chút . Bây giờ thì một mình , tự mua và tự xách , trên đường về nhủ thầm : Cũng phải biết lo cho mình . Bảo đã qua , nắng vừa lên trời bắt đầu sáng . Chúc Bà Con vui , khoẻ .
No comments:
Post a Comment