Van Mong Nguyen
Thấy Con Gái Út đi vào , trên tay cầm nhánh hoa , tươi cười .
- Con chào Ba .
Tới Tivi bật mở , nhu mì ngồi , gương mặt vui .
- Con khoẻ không ? mang hoa về cho Mẹ .
- Dạ . Con khoẻ . Hoa phong lan đó Ba .
Cành hoa Phong Lan sắc tím cắm trước Di Ảnh , tự nhiên tâm trạng trầm lắng , ngày nào vui tiếng nói .
- Tối Con ở lại ăn cơm , Con bao nhiêu tuổi rồi nhỉ ?
- Dạ . 24 tuổi .
Nó Út , hỏi cười , hỏi nói không thì nghiêm trang , Hai Vợ Chồng cứ dổ đi tu thành Ma Soeur , lắc đầu , vừa rồi Mẹ hỏi .
- Khi nào Con lấy Chồng ?
- Thôi , Con không lấy Chồng đâu !
Hai Cha im lặng , Tôi đi Siêu Thị , muốn ăn lăn vào bếp , muốn có gì
nấu phải đi mua , đang dứng trước quầy trái cây , một người Đan Bà hơi
rụt rè .
- Có phải Ông Nguyễn ! Ba của Hồng không ?
Tự nhủ Ai nhỉ , không có nét quen , trả lời chậm rải , chờ nhớ .
- Vâng . Hồng là Con gái lớn của Tôi .
Giong hơi buồn , gượng nụ cười .
- Tôi là Mẹ của Tuấn Mã .
Nhận biết rồi , Mẹ Chồng của Con Gái , Sui Gia Nhật vốn vậy , sau đám
cưới , gởi quà , gởi thiệp chúc Tết , gặp nhau thì không ? Họ sao Mình
vậy .
- Thật buồn khi Chị mất , giờ còn có một Mình , xin ăn uống và giữ gin sức khoẻ , còn có Con Cháu .
- Cám ơn . Cũng phải như vậy thôi .
Bước châm lặng đi về , ngày cũng sẻ qua . Như vậy mãi Mình Ta , chiều buông tất nắng .
No comments:
Post a Comment