Tuesday, August 21, 2018

Van Mong Nguyen: Một Đời Khó Quên

Van Mong Nguyen


Trong sự mơ màng Tôi mở mắt , nhìn thẳng hướng trước mặt qua cửa sổ , ánh nắng gay gắt , Tôi đang trên giường bệnh của Tổng Quân Y Viện Duy Tân Đà Nẵng , trực thăng tải thương về trạm y tế tiền phương của Sư Đoàn Dù và chuyển trong đêm , dưới chân giường cặp nạng gỗ , Thanh Phương đang ngồi bóc võ cam .
- Anh tỉnh rồi , Em mừng quá , cám ơn Chúa , có đau nhiều không Anh ? 
Cũng không ngạc nhiên vì Thanh Phương có thể tới nhanh , người Phi Công lái trực thăng tải thương là Hải , Chồng của Em gái Thanh Phương , biết Vợ lo lắng Tôi tươi cười .
- Chân hơi tê buốt chút đỉnh , nhưng không sao ! 
Trong phòng giải phẩu , Bác sỉ cho biết bị nhiều mảnh nhỏ nơi mắt cá , một mảnh nằm ở gân khuỷu đầu gối , cứ để yên sau này sẻ tự ra , giờ băng bột tạm chờ vết thương bên ngoài lành . Trận chiến sau khi có hiệp định ngưng bắn , phía bên kia với ưu thế chuyển quân tự do , pháo binh yểm trợ mạnh , muốn đánh lúc nào tuỳ ý . Nhảy Dù dũng mảnh , quyết tâm lấy thân bảo vệ từng tấc đất , nghe đạn bom nổ rền trời , những người lính trẻ muốn hét lên : Sao như thế này , bị đánh mới được chống cự . Tiếng Phương ngọt ngào .
- Để Em lấy bánh cuốn Anh ăn sáng , chút nữa Ba Mẹ sẽ vào , cũng nóng ruột , thương Con Rể lắm mà .
Biết Thanh Phương đang vui , đám cưới trong sự bất chấp của tình yêu , Tôi hơi ngần ngại với vài lý lẻ .
- Anh là Lính , sống hay chết như nhau , tay đen răng trắng , Em đẹp tương lai tươi sáng , Anh không muốn tạo khó .
- Đừng nói với Em như thế , không Ai biết ngày mai như thế nào ! Tình yêu của Em là yêu người Lính , trở thành Vợ Anh sẻ tránh được sự chối bỏ khi nếu Anh có thương tật trở về .
Sống với nhau võn vẹn tuần lể phép , nồng nàn chia tay , Tôi vào trận chiến , cặp nạng gỗ ở góc chân giường , Thanh Phương đỏ hồng đôi má .
- Anh bình yên trở về là Em vui , sắp tới Em sẽ xin nghỉ chăm sóc Anh , thích nhé .
Nếu mai này Tôi phải đi với đôi nạng gỗ , thì Ai thích biết liền , vừa ăn xong đĩa bánh cuốn thật ngon , đói hết 2 ngày , nghe có tiếng hỏi , Hai Cô gái tuổi có chút chênh lệch , đoán chừng Hai Chị Em đứng rụt rè .
- Anh có phải là Anh Mong không ? 
Tôi nhìn Thanh Phương ý là không quen .
- Vâng . Đúng người rồi , không biết có chuyện gì ! 
- Dạ . Hai đứa Em là Chị của Thái , Em Thái muốn gặp Anh .
Tôi hỏi hấp tấp .
- Thằng Thái như thế nào ? 
Đây là bênh viện , Nó muốn gặp Tôi , hai năm hành quân sống chung , tuổi nhỏ nên Nó rất quý Tôi , những ngày cùng ở mặt trận Tây Nam Huế , Thằng Thái và Tôi đã có lần thoát chết khi trái đạn 82 ly rơi trúng hầm , hú vía lúc đó Tôi và Nó đang nằm trên đất cách hầm mấy thước .
- Em Thái bị thương , nằm ở phòng thương binh nặng , nghe Anh bị thương nên muốn gặp . 
Tôi trở người nâng chân bó bột , nói Thanh Phương lấy dùm cặp nạng , Nó như thế nào rồi , nóng ruột quá , tiếng Phương vội vàng .
- Anh ngồi chờ Em một chút , để Em tìm xe lăn đẩy Anh đi .
Trên xe lăn do Vợ đẩy , Hai Cô Chị của Thái đi trước , vào phòng bệnh nặng , tới bên giường , Thái thấy Tôi oà khóc nức nở , nước mắt đàm đìa .
- Em xin lỗi Anh .
Nó bị thương nặng , đời Lính sống xa nhau là chuyện thường , có gì để phải xin lỗi Tôi . 

Chưa kịp hiểu lý do Thằng Thái khóc và xin lỗi Mình , nhìn nét mặt cũng tươi khỏe , Nó đang nằm ở phòng điều trị riêng dành cho thương binh nặng , Người Chị lớn của Nó tới cạnh giường , giở mền đắp trên nửa thân người Nó , giật mình sửng sốt , nỗi đau buốt , hai chân bị cưa tận bẹn háng , hai cục băng trắng lạnh toát , Tôi bật khóc , trong sự tỉnh lặng , tiếng khóc thồn thức .
- Anh xin lỗi Thái , tại Anh mới ra cớ sự như thế này .
- Không phải tại Anh đâu , Em tự ý mình mà .
Trong tiếng khóc nghẹn ngào , tiếng nhẹ nấc .
- Nếu Em về thì Cha cũng thương , Em đâu bị xua đuổi .
Tuổi còn nhỏ , ham chơi , bị Cha Mẹ la rầy , Thằng Thái ăn cắp Khai Sinh người khác tình nguyện Nhảy Dù , thiếu kích thước bị loại chưa được học nhảy , ra hành quân , gian khổ đào luyện , có phần hối hận chờ dịp quay về xin lỗi Cha , những khi đụng trận , gặp giao thông hào sâu , ai cũng phì cười nghe tiếng Nó .
- Đào giao thông hào như thế này , làm sao Tui bắn !
Giờ nằm đó , hai chân mất , xót xa .
- Vừa chiếm được ngọn đồi , pháo kích ập tới , Em bị nguyên trái đạn 130 ly , nát hết hai bên chân , đau và máu ra nhiều , Em xin bắn dùm Em phát súng ân huệ , như thế này thì sống có ích gì , trực thăng tải thương đưa Em về đây .
Nghị lực nào giúp Nó vượt qua , xiết chặt tay Thằng Thái như một sự động viên , Tôi giới thiệu Thanh Phương với Thằng Thái và nói với hai Người Chị .
- Nhà Thanh Phương ở đây , sẽ cùng chăm sóc cho Thằng Thái , có gì thì đừng ngại .
Bần thần trở về giường , Người của Sư Đoàn tới thăm , gắn chiến thương bội tinh và cho biết ngày mai 9 giờ Tôi tải thương về Đỗ Vinh , Bố Mẹ Vợ và Vợ Chồng Trân , Em gái Thanh Phương tới , mừng an ủi , mọi người ra về , Thanh Phương trầm tỉnh .
- Anh đừng nghĩ ngợi nhiều , chuyện đã xãy ra , Anh có thế nào thì luôn có Em .
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Vợ và không biết tình trạng của mình , chân trở lại bình thường được không ? . Thương những người Lính trẻ chốn sa trường , thân trai ngại chi , chỉ cảm thấy tủi hờn phận gái thuyền quyên : Em vì Anh tóc rối chẳng lược cài . Giờ còn nhìn được ánh mặt trời mỗi sáng , xin dâng lên Chúa lời cảm tạ .
Tôi lấy cổ tràng hạt đeo trên cổ cầm tay , bất ngờ khi thấy Thánh Giá bể nát , Chúa lại đở mảnh đạn cứu Con . Hai Vợ Chồng cùng nhìn nhau . Tạ ơn Chúa và Mẹ Maria giữ gìn .




Tất cả lên xe , ngồi yên chổ , gương mặt tỏa sự tươi vui sau bửa cơm ngon và những giây phút nghỉ ngơi , phụ xe quan sát biết chắc đã đủ người , xe chuyển bánh , tiếng nói cười hỏi thăm , làm quen . Xe chạy êm trên Quốc Lộ 1 , theo bờ Biển dài , qua Lương Sơn , tới Mũi Né , biển xa nước xanh , gió mát , ngành đá như mời chào hò hẹn , đẹp nét hoang sơ . Gần vào Phan Rí xe ngừng đón thêm mấy người Khách đi gần đường , một Cô Gái dể thương mua mời những Anh Lính Dù mấy cái bánh tráng quẹt mắn ruốc , bánh tráng bùi bẻ ăn tiếng nhòn tan , mắn ruốc ngọt hữu tình hậu phương . Thằng Thái tới chổ Tôi ngồi nói trong sự rụt rè .
- Em bỏ nhà đi lính , nên về cũng sợ cha Em đuổi , Anh đi chung , giúp nói dùm Cha Em một tiếng .
Tôi nghe trong lòng mừng vì cũng đang có ý này .
- Được . Anh sẽ cùng về nhà Thái , không sao đâu , người Cha nào thấy Con mình về bình an mà đánh đuổi , có gì thì Anh giải bày cho .
Tình Cha bao giờ cũng ấm áp , bóng cả cây cao , thương yêu chở che Con vững như Thái Sơn . Tâm trạng vui , nhà Thằng Thái ở Thành , ghé đó rồi về cũng còn sớm . Qua Cửu Lợi ThằngThái lại tới đứng dựa ghế giữ thế cho khỏi té , có thêm Thằng Trọng .
- Em tính như thế này . Em sẽ về nhà Anh Trọng chơi , rồi sau đó Anh Trọng sẽ cùng tới nhà với Em . 
Tuy hơi bất ngờ , chuyện của Nó thì cũng đành xuôi theo , Tôi nhìn Thằng Trọng dò chừng , một sự khẳng định .
- Anh đừng có lo , ngày mai Tôi sẽ đưa Thằng Thái về đàng hoàng , bảo đảm không có vấn đề gì ! 
Hai thằng về chổ ngồi , xe ngừng nơi Mã Vòng , Tôi xuống từ giả , kêu chiếc Xích Lô đi ra Biển Nha Trang , những con sóng nhẹ vào bờ vỗ về cát trắng , Thuỳ Dương , Biển mặn Ta đã về đây , vào tiệm ăn cơm tối để khỏi bận rộn giây phút trùng phùng , cảm động .
Tiếng đọc kinh tối ngưng khựng khi Tôi kéo ghế ngồi xuống , tiếng Bà Ngoại kêu mừng rở .
- Phải Thiệt Cháu đó không ? 
Ngồi cười vui : Nó chứ Ai . Mẹ Tôi đứng lên .
- Để nấu gì cho Con ăn .
- Dạ . Mẹ ngồi nói chuyện , Con ăn cơm rồi .
Còn Dì thì nói thương .
- Thằng làm hết hồn , sao về không báo trước ?
Lấy quà biếu Bà , chiếc khăn Nhung quấn đầu mà thời còn ở nhà thấy Bà hay mơ ước , nụ cười trong ánh mắt , quà cho Mẹ và Dì mỗi Người sấp vải may áo dài đi lể , tiếng thông kêu ngoài vườn vi vu như âm vang hoà chung nỗi vui đoàn tụ .
Tưởng rằng Anh đi luôn , nhưng nay Anh có về , cùng Bạn thân vui chơi , tắm biển vẫy vùng mỗi sáng , tiếng hát hoà chung : Tuổi trẻ Ta như đồng lúa trổ bông . Ta lớn lên như Biển cả xuôi giòng . Những ngày phép cũng qua , ngày mai Tôi lại vào đơn vị , phận làm trai ra đi ngại chi gió sương , ánh mặt trìu mến xin để dành ngày Quê Hương thanh bình .
Buổi chiều còn lại , Tôi đứng dội nước ngọt ở giếng trước nhà sau khi tắm Biển , nước mát toàn thân sảng khoái , thấy Thằng Trọng chở Thằng Thái trên chiếc xe Honda đen 67 thắng gấp , Thằng Trọng hăm hở .
- Tôi chở Thằng Thái tới để Anh đưa Nó về nhà .
Thằng Thái đứng lặng im , Tôi nóng máu giận sôi người nói chẳng cần nghĩ , thật quá đáng .
- Vừa phải thôi nghe Mày , tiêu hết tiền của Nó rồi Mày đẩy qua Tao , cho Mày biết , nếu không đưa Thằng Thái về nhà thì ra hành quân Mày coi Tao .
Biết không lay chuyển được ý của Tôi , Thằng Trọng hậm hực cùng Thằng Thái đi , cứ tưởng Thằng Trọng vì lời hứa sẽ đưa Thằng Thái về nhà , nào ngờ .

Sau bửa cơm trưa thân mật tình gia đình , Thanh Phương đưa Hai Cô Chị của Thằng Thái ra nhà cho biết , mua sắm một số đồ cần thiết dùng cho những ngày chăm Em tại Bệnh Viện , cũng gọi là an tâm , Tôi nằm liu thiu với sự nhức nhối của vết thương , cơn ngứa khó chịu , những tiếng chân chạy , ồn ào tiếng cười trẻ thơ vô tư trong phòng , tiếng dỗ dành ngọt ngào của Người Mẹ già nua , cũng có tiếng nức nở năn nỉ .
- Còn sống là được rồi mà Anh .
Người trai trở về , không nguyên vẹn hình hài , làm sao tránh được nỗi lo toan , trên đôi nạng gỗ , giọt lệ nào tạo nên sự khoả lấp , niềm vui có tới với cuộc sống đời thường .
Buổi chiều ánh nắng dịu , gió mát mùa Thu , Thanh Phương đẩy xe lăn đưa Tôi ra thảm cỏ xanh bên hông Bệnh Viện , ngắm cảnh mây bay , hàng cây thông tỉa nhọn hình nón đẹp , mắt âu yếm nụ cười bình yên .
- Mình lần hạt nhé , Anh giữ cổ Tràng Hạt khi đám cưới Mình Cha Xứ tặng , còn cổ Tràng Hạt mất Thánh Giá đưa Em giữ làm kỷ niệm .
Tiếng kinh vang êm đềm thanh thoát , xin cho Chúng Con luôn cậy trông , Vợ Chồng khi vui , lúc hoạn nạn có nhau . 
- Tối nay mình sẽ ăn bửa cơm để Anh từ giả Thái , ngày mai Anh về Sài Gòn , Em thu xếp nhanh để vào với Anh , Chồng đâu Vợ đó .
Biết ý Vợ , nói cũng bằng không , nên Tôi lặng lẽ mĩn cười , được thương còn muốn gì , hình như chợt nhớ .
- Em có chút hơi bị tò mò , như sáng hôm nay . Anh và Thái gặp nhau , Hai Anh Em đều xin lỗi và nói lỗi do mình là nghĩa tại sao Anh ? Kể cho Em nghe đi .
Tôi thẩn thờ hồi tưởng , những ngày gần gũi , cùng sống chung một hầm , trong lửa đạn , tiếng súng tiếng bom , Tôi nghĩ tới một ngày sẽ nói Thằng Thái trở về , ở tuổi chất phác thơ ngây thì nên sống nơi bình yên .
Đón chiếc xe đò Phi Mã ở ngã ba Tam Hiệp về Nha Trang , Thằng Trọng , Thắng Thái ngồi phía trước cạnh Tài xế , Tôi ngồi giữa , còn 3 thằng cùng quê Quãng Ngãi ngồi phía sau , sẽ kèm chế không cho xe ngừng nếu dọc đường bị Du Kích chận , người phụ xe lấy tiền vé , Thằng Thái định trả , Thằng Trọng ngăn lại hất hàm làm hiệu để Tôi trả . Xe tới Phan Thiết ghé ăn cơm trưa , đủ món ngon , những con ghẹ xanh to , mực dồn thịt , canh khổ qua , cho bỏ ngày tháng cơm sấy no lòng , cảm giác thật vui , ngon miệng , gần về nhà gặp người thân , bữa ăn coi như xong , Thằng Trọng đứng lên bỏ đi , Thằng Thái có ý muốn tính tiền móc bóp .
- Tối hôm qua ăn ngủ 3 đứa Quãng Ngãi đã chịu , tiền xe Anh trả , giờ phải để cho Em .
Nhìn thấy Thằng Trọng đang nhẫn nha bên hàng rào phía đường của Quán ăn , hiểu sự cố tình tránh né , Tôi nói .
- Thái kêu Thằng Trọng vào đây Anh có chuyện .
Thằng Trọng tới bàn đứng .
- Tính tiền chưa ! Anh Em mình lên xe , trời hơi bị nóng .
Nói Nó ngồi xuống ghế đàng hoàng Tôi chậm rải .
- Anh Em mình chung chuyến về , tất cả đều có lương , từ tối hôm qua tới giờ có ăn chung , nếu một thằng trả thì số tiền sẽ không còn nhiều để còn khi về nhà , nên tất cả tiền sẽ gộp hết lại , chia đều mỗi thằng trả một phần , như vậy mới có tình nghĩ tới nhau .
Tất cả thấy nhẹ nhỏm , trừ Thằng Trọng giẫy nẫy như đĩa phải vôi , hằn học .
- Anh tính toán gì nhỏ mọn vậy , sống chết có nhau , giờ tính từng đồng là sao ! 
Tôi nghiêm nét mặt , dằn giọng .
- Nếu Trọng nói vậy thì trả bữa cơm này đi , Anh Em trả , tiền mình cứ giữ thì tính toán gì .
Không cách nào khác tất cả đồng ý ăn đồng chia đều , mất lòng người tốt biết nghĩ tới người khác mới sợ , chỉ còn một nữa đường Ta trở về quê , thăm Làng xưa bạn cũ .


Bước từ Văn Phòng Đại Đội đi ra , hậu cứ nhộn nhịp bóng những Người lính trở về sau mấy ngày phép , tiếng vui mừng hỏi thăm nhau , hàng cây Cao Su lung lay trong gió chiều nhẹ thổi mát , các Anh lại về đơn vị , chờ ngày mai lên đường , dợm chân tính đi , nghe kêu .
- Anh vừa mới vào !
Thằng Thái đang vội vã .
- Cũng mới vào , sao Thái không ở nhà , còn Thằng Trọng đâu , Nó không đưa Thái về nhà ? 
- Thôi Em để lần sau cũng được , Anh Trọng đào ngủ rồi .
Cùng đi tới Câu Lạc Bộ ăn cơm chiều , đời lính tình thân quý , hành quân gian khổ , nhưng nếu về thành phố lại nhớ bạn bè nơi rừng sâu , vai ba lô cùng sánh bước bên nhau . Đơn vị trên vận tải cơ 130 đáp xuống Phú Bài , sông Hương núi Ngự đây rồi . Những trận đánh thăm dò của phía bên kia . Những Người Linh Dù bền gan quyết chí , quê ta phải giữ dù thịt nát xương tan , La Vang hoang tàn ghi dấu chân Anh , cái chết oan khiên của Hai Anh Em Thằng Mười , Nhảy Dù tối kỵ chuyện Hai Anh Em ruột cùng chung Đại Đội , nhưng Thằng Mười dùng khai sinh người khác , khi Hai Anh Em cùng chết rồi mới biết .
Buổi chiều với điếu thuốc trên tay , hoàng hôn tím , đồi hoa Sim tím , Thằng Dư mơ màng đứng ngắm , tiếng súng từ ngọn đồi phe bên kia khô khốc , cắc bùm , Thằng Dư ngã vật , khói thuốc vờn bay , bạn bè nhào ra , Nó chết bình thản , tin báo về Đại Đội , Thằng Mười biết , chụp súng M . 16 phóng chạy như thiên lý mã , Nó nhào qua ngọn đồi , sự bất ngờ không kịp phản ứng , tốc chiến đánh cứu Thằng Mười , chỉ còn lấy được xác . Hai Anh Em cùng ngày giỗ , ngậm ngùi thương đau .
Chiến trường luôn bị động , khi mạnh kêu đánh , đánh không nỗi là ngưng , những người Lính Dù trên môi nụ cười nhìn trời muốn hỏi ? . Trời xa đất gần bom đạn trên đầu , Sư Đoàn thành lập đơn vị hậu bị , Tôi được điều động , bắt tay Thằng Thái từ giả , ánh mắt trìu mến . Giờ gặp lại Nó mất hai chân , Tôi trên đôi nạng gỗ , cái mũ sắt từng ấp ủ trên đầu của Tôi và Thằng Thái giờ ở nơi nào ? ngưng nói Tôi bóp nhẹ tay Thanh Phương , người Vợ chấp nhận nhiều rủi ro của đời Lính , dù Anh trở về không còn vẹn như xưa .
- Như vậy thì Anh có lỗi gì trong sự mất mát cua Thái .
- Có chứ Em . Nếu Anh không giận mất khôn , không nhỏ mọn nghĩ tới chuyện tiền của Thằng Thái bị Thằng Trọng phỉnh phờ , bình tỉnh đưa Thằng Thái về nhà Nó , thì bây giờ Nó đâu như thế này .
Giọt lệ rơi trên đôi má , có những chuyện hối không được , số phận cũng sẽ đổi nếu mình không cố chấp đúng sai .
- Em hiếu tâm ý của Anh , chắc Ba Mẹ và Vợ Chồng Hải cũng đã tới , Mình vào phòng Thái họp mặt để ngày mai Anh về Sài Gòn , hãy gượng mà cười nhé .
Đôi khi nụ cười trên gương mặt , nhưng lòng đau buốt khôn nguôi , Hoà Bình ơi . hỏa châu vẫn sáng trên tuyến đầu .


No comments:

Post a Comment