Sunday, March 26, 2017

Van Mong Nguyen: Sẽ Được Như Ý

Van Mong Nguyen

Xuống xe buýt , xách bịch me trên tay , tới xe bán bánh mì của Nhiên đưa , mở ra Nhiên reo lên .
- Me , ngon quá ở đâu mà nhiều vậy Anh ? 
Những trái me dôn dót có , chín có ,
- Anh khèo trong doanh trại , ba cây to , chi chít trái , nhưng Nhà tướng nên không được trèo .
Biết mà , con gái Cô nào cũng thích thứ chua .
- Nay Anh ra hơi chậm , để Em làm nguyên ổ bánh mì , Anh khỏi ăn trưa luôn .
Bánh mì Sài Gòn ngon , Tôi cũng hảo ăn .
- Dể coi tính tiền trả cho Em , cứ ăn không như thế này , không được .
Nhiên chăm bẩm nhìn .
- Bánh mì Em bán , sao Anh ăn phải trả tiền ! 
- Thì Em bán , cũng phải có đồng lời .
Nhiên tười cười , làm xong ổ bánh mì đưa , cũng hơi trưa , đói bụng , cắn ăn , ngon thiệt .
- Trước sau gì , Em cũng là Vợ Anh , Ai lại vợ lấy tiền Chồng , Anh nói nghe lạ .
Chút nữa thì bị nghẹn .
- Anh có nói tính lấy Vợ hồi nào , Em cứ nói lấy được .
Nhiên tinh bơ .
- Anh thì lửng lơ , nhưng Em quyết tâm , phải đạt mục tiêu trở thành Vợ Anh .
Đúng cũng ngạc nhiên , nói như nói chơi .
- Anh nuôi Anh còn chưa được , lương lính không đủ tiêu , lấy Vợ rồi sống thế nào ?
Nhiên vẫn tạo nên sự chưng hửng .
- Tại sao đàn ông Các Anh , cứ cho rằng Mình phải nuôi Vợ , bộ Em không nuôi mình được sao ? Như Em lấy Anh rồi bán bánh mì vẫn có đồng ra đồng vào mà .
Tôi phản ứng mạnh .
- Muốn lấy Ai phải yêu người đó nhé .Em có yêu Anh không ?
- Có chứ sao không , Em yêu Anh và cũng biết Anh yêu Em , biết nhau cả năm , hiểu nhau quá còn gì .
Thiệt tình có bối rối .
- Sao Em khẳng định là có yêu Anh và Anh yêu Em .
Nhiên cười kiểu đắc ý .
- Nhìn mắt Anh mỗi lằn gặp Em là biết liền , âu yếm , nồng nàn , Còn Em hả , vắng Anh là nhớ , thấy Anh là vui , không Yêu là gì . Anh thoái thác thế nào thì tuỳ , Em sẽ bằng mọi cách để trở nên như ý mình . Em chỉ là một cô gái bán bánh mì , ao ước có gia đình , có một người chồng đàng hoang là mản nguyên .
- Vậy thì Em cứ tim ai lấy đi , Anh làm biếng lắm , lấy Vợ phải học làm chồng , rồi làm cha , nhiêu khê đủ thứ . thôi Anh đang thảnh thơi . Chưa có ý muốn có Vợ .Mà trẻ đẹp . lanh lợi như Em , thiếu gì người theo đuổi , Anh tương lai bất định , nhìn khù khờ , giờ không biết về đơn vị nào , đòi lấy Anh chi . Anh có ra gì đâu , bỏ ý nghĩ đó nhé , không Ai can , Anh can .
Nhiên vẫn cười tự tin .
- Anh giỏi chống chế cái miệng , từ ngày đầu gặp Anh là Em đã có ý muốn rồi . suốt thời gian cả năm qua , em càng thêm lòng yêu thương , Anh nói Em trẻ đẹp , thì chỉ cần Anh đồng ý , tất cả mọi chuyện để Em tính , cứ theo như lời Em là được .
Biết dùng lời rất khó .
- Anh nói nửa đây , Anh chưa có tư thế trở thành một người chồng ,muốn nên Vợ Chồng phải có hẹn hò , hôn nhau , tình yêu lên ngôi , Anh và Em đã có gì đâu , chỉ thỉnh thoảng Anh tới gặp Em ở đây phải không ?
- Tưởng chuyện gì , vậy chiều nay , Anh với Em hẹn nhau đi coi xi nê , Anh muốn hôn thì Em sẵn sàng .
Lại phải tìm cớ .
- Không được , hôm nay Anh buồn ngủ lắm , chút nữa về là Anh sẽ ngủ tới sáng mai đi làm luôn .
- Cũng được , Anh về ngủ Em sẽ tới chổ Anh .
Đầu hàng đứng lên từ giả .
- Thôi Anh chịu thua , tuỳ Em .
Tiếng Nhiên cười sảng khoái , vô duyên tệ .
- Anh nói rồi đó nha , tuỳ Em nhé .
Bây giờ độc thân , có phải tự do , tự tại , không sướng sao , trên xe buýt trở về nơi mình ở Tôi nhủ thằm : Người đâu gặp gở làm chi . Trăm năm biết có duyên gì hay không .Chắc đây là duyên con thằn lằn ! Một cánh cũng bay , một tay cũng đánh .


Ngồi trên xe buýt tâm trạng bấn loạn , thân lo chưa xong , nói chi Vợ với Con . Không biết tại sao Nhiên lại trở thành táo tợn như vậy , mong là Con gái nói có thành không .Ngày nào gặp , hiền như thỏ . Phòng bệnh chờ ra Hội Đồng Giám định Y khoa , thương bênh binh đều đã khoẻ , chiều thứ 7 tất cả về sống với gia đình , chiều Chủ Nhật vào lại . Nhân viên Y Tá trực cũng cảm thông , có gì hơn tình thân , do ở xa nên chỉ còn Mình Tôi nằm dựa ngửa trên gường đọc báo Chiến Sỉ Công Hoà .Từ cửa phòng phía trước , một cô gái trong đồng phục áo dài hồng , quần sa tanh trắng , thước tha , yểu điểu đi giữa khoảng hai hàng gường , đi tới cửa sau . Tôi thoáng nhìn , trẻ đẹp , có ý ngẩm nghĩ điều gì , liếc mắt nhìn Tôi , và cứ đi .Lần thứ hai , lần thứ ba thì thêm một phụ nữ trung tuổi , dáng hiền , tới bên cạnh gường lên tiếng ,
- Xin lỗi . Anh có thể đống ý cho Em Nó gội đầu cho Anh không ?
Tôi ngồi nhổm dậy miệng cười .
- Tôi chỉ bị thương ở chân nên có thể tự Mình tắm gội được , nên như vậy hơi ngại .
Chị lớn tuổi giải thích lý do .
- Chúng Tôi thuộc Đoàn Con Đức Mẹ Giáo Xứ Vinh Sơn , vào thăm với tình hậu phương cám ơn Các Anh . xin cứ để cho Em Nó làm .
Biết từ chối sẽ không nên , Tôi gật đầu , Cô gái trẻ mừng rở , vội hấp tấp chay ra ngoài , xách sô nước và khăn , sà phòng . Kê gối cao , Tôi nằm nhắm mắt hưởng thụ sự săn sóc . Mười ngón tay búp măng kỳ cọ nhẹ nhàng , nghe mùi hương thơm da thịt con gái , tự nhiên mắt bật mở , bộ ngực căng tròn trong ánh mắt , Tôi cứ đắm đuối nhìn , cầm ca nước sửa soạn dội , Cô gái phát hiện nhận ra , lúng túng , giật mình , đổ luôn ca nước vào mặt , nước chảy từ mặt ướt luôn ngực . Cô gái hốt hoảng chụp chiếc khăn , suýt xoa .
- Xin lỗi Anh . Em không cố ý .
Tôi lấy khăn lau mặt , nở nụ cười .
- Đừng sợ , không có gì đâu , coi như hôm nay Tôi đi tắm sớm .
Cô gái bất động , bối rối đứng trân , Tôi ôm quần áo và mảnh nhựa bó chân , lấy cặp nạng đi xuống nhà tắm .Như không có gì xảy ra , trở lại gường vừa ngồi xuống , thì Chị phụ nữ và Cô gái vẻ khép nép .
- Anh cho Em Nó xin lỗi , vì đây là lần đầu Em theo Đoàn , nên thật đáng tiếc .
Với ánh mắt trìu mến tôi nhả nhặn .
- Chuyện lở thôi mà , đừng quan tâm , cũng phải cám ơn sự có lòng của các Cô .
Sắc mặt Cô gái trở lại sắc hồng , nhí nhảnh , tủm tỉm cười đi ra , một lúc lại đi vào niềm nở ,
- Có cháo đậu xanh cũng ngon , Em lấy Anh mời nhé ,
Tôi hơi ghét mấy thứ nấu lẫn lộn , hồi nảy thấy mấy thùng năm của Mỷ đựng cháo màu vàng tươi bốc khói , nhìn Cô gái có ý khẩn khoản , thôi được . Tô cháo bưng tới , hai miếng đường hình bán nguyệt .
- Cô không ăn à ?
- Dạ .Tụi Em có phần riêng . Anh mời cho nóng .Anh cứ gọi Em là Nhiên cho thân mật .
- Anh tên Tuấn , lính Dù , Em trẻ đẹp và rất dể thương .
Được khen , mắc cở nhẹ cười .
- Dể thương , mà thương cũng dể đó Anh , chân Anh bó bột có còn đau không Anh ?
- Hết đau rồi , chỉ thỉnh thoảng bị ngứa , nhưng ráng chịu , đang 
chờ ra Hội Đồng , rồi xuất viện .
- Hồi nảy Em sợ lắm , may gặp Anh hiền , nếu có dịp Em vào thăm Anh được không ?
- Hân hạnh chứ .Ở đây Anh Con Bà Phước đó .
Cùng vui buổi đầu gặp gở , giờ đây phút chia ly , mắt nhìn nhau lưu luyến . Vẩy tay như lời hẹn gặp lại trong tình yêu thương của Con Người .



Sau khi lần hạt xong , cũng gần 2 giờ chiều , ngày Chủ Nhật cũng dần qua , phố phường Sài Gòn có nhộn nhịp , thì vẫn không có hấp lực tạo sự háo hức . Trên cặp nạng gổ , Tôi từng bước trở về phòng bệnh , lên bậc thềm , bất ngờ nhìn thấy Nhiên đang ngồi nơi gường , tần ngần đợi .
- Em tới lâu chưa , Anh lần hạt ở Nhà Thờ nên không biết , làm Nhiên phải đợi .
- Dạ . Em cũng vừa tới , Anh đạo đức nhỉ ?
Cười nói lấy lòng .
- Do mới quen Cô Con Đức Mẹ xinh đẹp , dể thương , nên lấy lòng Đức Mẹ thôi .
Đôi má bừng đỏ , nói giọng thơ ngây .
- Hôm qua vội , nên Em quên cho Anh biết chổ ở của Em , cứ lo Anh xuất viện rồi có muốn gặp đi nữa , cùng tìm không được nhà , từ tối Em thao thức chẳng ngủ được , chờ mau sáng , nhưng phải bán bánh mì cho hết mới đi , thành ra giờ mới tới . Anh có phiền Em không ? Đừng cười Em , Con gái mà láu táu .
- Phải nói là mừng khi Em tới , một người đang ở bệnh viện , xa nhà mà được Cô gái xinh như Em thăm , còn không thích à . Cám ơn nhiều .
Mặt Nhiên tươi tỉnh , chắc đã an tâm .
- Em có mang vài thứ , có cả tấm ni lông trải , Mình ra ngoài tìm chổ mát ngồi , vừa ăn vừa nói chuyện Anh nhé .
Bóng cây to , bải cỏ xanh mướt .
- Em đi như thế này Ba Má Em có la không ?
- Không đâu Anh , Em xin Ba Má Em cho , còn nhắc mời Anh khi nào xuất viện ghé nhà chơi ,Ba Má Em cũng hiền và Con cái cứ tự do theo ý Mình , với lại Em cũng lớn rồi .
Thức ăn được bày ra , bánh hỏi , bánh mì .
- Để Em làm bánh mì Anh ăn thử , Em bán bánh mì ai cũng khen ngon , hy vọng Anh cũng ăn được .
- Anh nghĩ là ngon , vui khi ăn nữa , mà chắc hồi sáng giờ Em chưa ăn gì phải không ?
Tay làm miệng cười .
- Em có để ý gì tới ăn , mong đi , còn lo Anh không thích gặp .
Trời vào chiều gió mát hiu hiu , Nhiên luyên thuyên .
- Em nghỉ học sớm vì không thích , chỉ có ý buôn bán , bây giờ Em bán bánh mì mỗi buổi sáng cho người đi làm . Em bán trước cửa nhà thờ Vinh Sơn , khi nào tới Anh đi xe ôm , nếu buổi chiều thí Anh hỏi nhà Ông Thuận chẻ rau muống là ai cũng biết .
Tôi im lặng nghe , Nhiên hồi hộp hỏi .
- Mỗi ngày Em tới gặp Anh được nhé ?
Trả lời có ý lưởng lự , tánh Tôi vẫn không thích vì Mình mà người khác vất vả . Bị thương , nằm bệnh viện , Tôi viết thư cho người nhà báo luôn khoẻ .
- Không biết Anh ra hội đồng giám định ngày nào , nếu thứ 6 mà Anh chưa tới chổ Em thì thứ 7 Em vào được .
Thương bệnh binh đông , nên khi Tôi nhận được kết quả nghỉ 29 ngày tái khám lần đầu , phải mất 3 tuần lể chờ . Nhiên thường xuyên thăm . Chủ Nhật thì từ sáng , ngày thường thì buổi chiều , cứ dịu dàng ân cần .Nhiên nhỏ nhẹ .
- Gặp Anh Em thấy vui , đừng cười .
Không đành lòng từ chối , vậy thì cũng vui .


Nhận giấy phép 29 ngày lần đầu tại Trung Tâm 3 Hồi Lực . nguyên tắc sẽ được nghĩ 3 lần , Tôi đi về Hậu Cứ Tiểu Đoàn trình diện , gặp mấy thằng bạn đang chờ tăng cường hành quân , Anh Em ta uống , mày chai , tao chai . Đủ đô để mấy thằng bạn đi được tới nơi có chị có em , tôi nằm ngủ trong phòng một mình , có bia nên ngủ li bì , nữa đêm thấy người bị đè nặng , hốt hoảng cựa quậy , vùng vẩy , bổng người nhẹ hều , nhìn bóng trắng bay ra cửa , khập khểnh đi theo , trên ngọn cây cao su , một cô gái áo dài trắng toát , tóc lút vai , thôi không duyên chẳng nợ xin đừng phiền nhau , từ đó thức luôn tới sáng , lở ngủ mà nghe kêu : Anh ơi , thì hồn phi phách táng . Thất kinh hôn vía , nên trời vừa sáng là Tôi đi thẳng tới chợ Bên Thành , ngồi ở bùng binh , nhìn ông đi qua bà đi lại , tới giờ chợ bán , mua mấy sấp vải làm quà cho Mẹ và người nhà . Mua 5 phần vải tặng Nhiên và người nhà , nghĩ cũng không bù được những tốn kém của Nhiên , chỉ như có lòng , phải có gì cầm tay , cô bán hàng hỏi kích cở Nhiên , Tôi cười trả lời .
- Thân hình đẹp thon gọn như Cô là được .
Sáng bán được hàng còn được khen khéo , cũng thích ý cười vui .Tôi đi xe ôm , gần tới khoảng tầm mắt người không nhìn thấy , xuống đi bộ , đề phòng vụ dành nhau trả tiền xe , khi Nhiên nhận thấy , chạy vội đon đả .
- Sao Anh không nói xe chạy tới chổ Em luôn .
Nhiên thật mừng khi Tôi giữ lời hứa và cũng cảm động khi nhận quà , mở coi mắt chơm chớp .
- Anh mua cho Em áo màu xanh , Em đâu phải nữ sinh .
- Thì Em may mặc đi lể : Áo nàng xanh Anh mến lá nhà thờ cũng được mà .
Mắt ướt long lanh môi cười .
- Anh coi dùm xe bánh mì , Em chạy về nhà nhờ Con Em ra bán , để Em lo cơm nước anh mời .
Nói nhanh , xe chạy nhanh , Em gái Nhiên cũng nghỉ học sớm phụ việc nhà .Nhiên chở Tôi tới trước nhà đã thấy Ba Má Nhiên đợi sẳn .
Ba Nhiên cười vồn vả .
- Mời Cháu vào chơi , Chú cứ mong gặp người mà có thể làm con gái Chú thay đổi , vui vẻ , nói cười .
Tôi chỉ biết lặng nghe , nhìn Nhiên lúng túng mắc cở ,có phần nào hiểu tâm ý của Nhiên , nhưng Tôi thì có dám nghĩ gì xa , không khí cởi mở ở những giây phút đầu . 
- Cháu phải tới chào Chú Cô và cám ơn , trong những ngày nằm bệnh viện dưởng thương được Nhiên thăm nuôi .
Trong bủa cơm trưa vui vẻ , hình như có tính trước , Ba Nhiền mời .
- Chú muốn mời Cháu ở đây nghỉ mấy hôm cho khoẻ , rồi hảy về nhà , chắc được Cháu nhỉ ?
Khó từ chối khi chạm thấy ánh mắt như nài nỉ , mong Tôi nhận lời của Nhiên .Những ngày sau đó , cùng mỗi sáng chung bước trên đường mờ hơi sương , tới nhà thờ tham dự thánh lể . Tôi cũng phụ bán với Nhiên , cũng nướng bánh , xắt dưa leo , cũng nói cười cám ơn người mua , Nhiên tíu tít .
- Mấy bửa nay . bán hết bánh nhanh , thích thật .
Biết Nhiên không muốn xa , nhưng vẫn phải về thăm Mẹ mình , đã 3 năm chưa một lần về , có lưu luyến cũng đành phải hiểu .Tôi xin phép Ba Má Nhiên và từ giả , Nhiên dặn dò .
- Anh nhất định ghé nhà Em khi vào tái khám nhé . Em đợi từng ngày . Anh phải nhớ có người nhớ mình .
Đúng là dể thương mà thương cũng dể .Không lẻ nói rỏ với người con gái tốt tính , hết lòng vì mình : Anh sợ tình yêu . Thôi im lặng và hẹn ngày gặp lại .




Xa cách mấy năm trở về , Mẹ Tôi và cả nhà vui mừng , những ngày sau đó cùng bạn bè đi chơi nơi này chổ kia , một thằng kêu một thằng thành hai , cùng nhau hát vang núi đồi , biển xanh , sông vắng .Cũng tới ngày vào nhận giấy phép đợt hai .Thấy bóng Tôi , Nhiên mừng hớn hở , rất tế nhị nên thật thoải mái những giờ phút bên nhau . Hết phép , Tôi có quyết định loại 1 chờ qua Bộ Binh .Được điều động tạm thời gác tư dinh nhà Tướng , ngày làm ngày nghỉ , hết giờ tới chổ Nhiên bán .Thỉnh thoảng tới nhà Nhiên , Ba Má và hai em Nhiên cũng thân tình , là lính thời chiến , có nghĩ gì chuyện vướng bận cho ai , nên đành ấp ủ trong lòng .Bây giờ biết ý Nhiên , Tôi cũng hoảng , về nhà trọ ngủ đã . Đang giấc ngủ mê . giật mình cảm giác có thân hình nằm bên , mở mắt thấy Nhiên nhìn cười âu yếm .
- Anh ngủ cũng ngon nhỉ , Em nằm mà chẳng biết .
Người như tên , tự nhiên nói tới là tới . Tôi ngồi dậy , Nhiên nũng niệu , chẳng cần ý tứ .
- Em muốn trở thành Vợ Anh bây giờ .
Tôi chỉ nhẹ cười , đứng lên rửa mặt .
- Anh ra ngoài một lúc , chờ nhé .
Tôi đi mua một bộ nữ trang và bó hoa trở về , chân tình .
- Em bằng lòng làm Vợ Anh không ?
Nhiên nhận bó hoa và bộ nữ trang cảm động .
- Em muốn mà , Em yêu Anh nhiều lắm .
Ôm nhau trao cho nhau nụ hôn tình nồng .Với ý sẽ lo đám cưới , chưa kịp thì biến động , Tôi được lệnh bổ sung đơn vị gốc , tăng cường hành quân , cùng Lử Đoàn tới Khánh Dương . Quân lệnh toàn di tản chiến thuật , những thằng lính Dù bực bội , tức tối , đâu đến đổi , chỉ rút và tan hàng , Tôi vội về nhà Nhiên , bần thần trong nổi đắng cay , Ba Má Nhiên quyết định .
- Bây giờ Hai đứa tới nhà thờ xin Cha làm Lể cưới .
Cũng đủ nghi thức , Chúng Tôi nên Vợ thành Chống , mặc bên ngoài xôn xao cơn loạn lạc . Kỷ niệm và hạnh phúc song hành .Tôi đưa Nhiên và hai đứa Em tìm đường ra đi .Nơi Nam Bình gặp một số người Làng cũng chạy vào , có tàu đón Lính Dù tại căn cứ Hải Quân Cát Lở , chúng Tôi lên tàu .Lệnh chỉ đón lính Dù còn người nhà không được theo .Tôi từ chối đi một mình .Nhiên khóc nức nở .
- Em hiểu tại sao , Anh không muốn có Vợ , vì luôn nghĩ tới người khác , Anh cứ đi một mình .
- Bây giờ Anh mà bỏ lại Vợ và hai đứa Em , thì Anh không phải là Anh , Chồng Em mà tệ vậy sao ?
Thằng Em trai Nhiên nhìn Anh Vợ ngưỡng mộ , chúng Tôi xuống Bến Đá . May có ghe nhỏ đưa ra Tàu Đệ Thất Hạm Đội .Từ giả Quê Hương sống nơi đấy lạ quê người .Ở bước đầu cũng có gian nan , nhưng Vợ Chồng cùng chung nhịp tim đập : Tay bưng đĩa muối chấm gừng . Gừng cay muối mặn xin đừng bỏ nhau .
Sau 42 năm , Mẹ Tôi mất không gặp Con , bảo lảnh Ba Má Nhiên qua . Bây giờ thì Nhiên không phải bán bánh mì với chiếc xe nhỏ , mà thành Bà chủ tiệm bánh mì to .Được như ý nên luôn hồn nhiên cười vui , hạnh phúc có Tôi là Chồng .



Tuesday, March 21, 2017

Nhà thờ Ba Làng, Thanh Hóa

Nhà thờ Ba Làng, Thanh Hóa được khởi xây năm nào?

Tôi không nhớ và quên ghi nguồn về năm khởi xây và hàng chữ đại tự của nhà thờ Ba Làng, và Phát Diệm:

1) Nhà thờ Ba Làng năm 1846, thời Đức Cha Retord Liêu. 3 chữ Hán là: Đạo Đại Nguyên
2) Nhà thờ Phát Diệm năm 1875.  4 chữ Hán là Thánh Cung Bảo Tòa

Vừa rồi có người đặt nghi vấn về năm khởi xây của nhà thờ Ba Làng, tôi vào mạng tìm lại nhưng không thấy trang nào ghi ngày khởi xây của nhà thờ Ba Làng.  Theo Việt Nam Giáo Sử của Linh Mục Phan Phát Huồn thì năm Đức Cha Retord Liêu làm Giám Mục Địa phận Hà Nội là năm 1864.  Nhưng theo Tổng Giáo Phận Hà Nội thì Đức Cha lại qua đời vào năm 1858. Như vậy con số 1846 có đúng không?  

Theo wikipedia thì nhà thờ Phát Diệm được khởi xây năm 1875 và hoàn tất 1899.  Như vậy là gần 24 năm.  Nhưng một bài khác, cũng ở wikipedia thì nhà thờ Phát Diệm lại được khởi xây từ năm 1891.  Việt Nam Giáo Sử của cha Phan Phát Huồn, trang  560, cũng ghi 1891.  Nhà thờ Phát Diệm công phu hơn nhà thờ Ba Làng.  Nếu cần thời gian 8 năm để hoàn tất nhà thờ Phát Diệm, thì nhà thờ Ba Làng khó có thể khởi xây từ năm 1846 hay 1864 nếu năm hoàn tất nhà thờ Ba Làng là 1893.  1893 là năm ghi dưới hàng chữ Đạo Đại Nguyên ở nhà thờ Ba Làng.  Năm 1846 là năm thành lập Giáo Xứ Cửa Bạng.

Trang nhathoconggiao.com ghi nhiều chi tiết hơn về nhà thờ Phát Diệm.   Trang này có đoạn: "Trong 34 năm là chính xứ Phát Diệm, Cụ Sáu đã lo giáo dục nhân bản (qua những “Ca vè Cụ Sáu” mà ngày nay một số cụ già còn thuộc) cũng như đời sống đạo đức cho giáo dân. Đặc biệt với một cái nhìn rất rộng, Cụ Sáu đã có kế hoạch xây dựng khu Nhà Thờ Phát Diệm và đã tuần tự thực hiện từ năm 1875 đến khi Cụ qua đời."

Nếu không thể định tuổi năm khởi xây nhà thờ một cách khoa học, thì còn phải tiếp tục tìm tòi và suy luận để tìm một năm hợp tình, hợp lý.
Sau đây là đoạn đầu của bài Vè Làm Nhà Thờ Đức Bà, xem trọn bài, xin vào https://balangquechoa.blogspot.com/.../ve-lam-nha-tho-uc...

Lạy ơn Thiên Chúa Cửu Trùng
Soi lòng bổn đạo ở lành thảo ngay
Cụ già cũng có lòng thành
Muốn làm đền thánh sáng danh Đức Bà
Cụ Già người mới thở ra,
Mời Hàng Quý Chức vào mà lo toan
Hàng Xứ thưa Cụ mọi đàng
Xin Cha lo liệu ân cần nhờ Cha
Cụ Già người mới nói ra
Nhà thờ hàng xứ thật là nhà chung
Con Chiên với Cụ một lòng
Ra công gắng sức cũng vì con chiên
Thợ thì Cụ thuê đã yên




Thursday, March 16, 2017

Van Mong Nguyen: Cho Trọn Vẹn Cuộc Tình

Van Mong Nguyen

Từ Nhà Thờ đi về , thật cảm khái , nhiều năm đã qua , sống lại những giây phút tuổi thơ , sáng rước Chúa làm lương thực nuôi hồn , dâng ngày mới lên Chúa .Theo đường biển , không khí trong lành , mặt trời vừa mọc đỏ ối , nước biển xanh mát rượi .Những ngày tháng xa quê đâu được hưởng , sáng lật đật tới Hảng , đời sống có thảnh thơi vật chất , nhưng trạng thại luôn ngậm ngùi .Vào phòng chưa ngồi xuống , nghe tiếng xe , Phúc tới như đã hẹn , cùng nhau đi uống cà phê .Đời sống đang bắt đầu có sự sáng sủa thảnh thơi , tuy vẫn còn nhiều bất ổn , phần nhờ những người thân ở nước ngoài trợ giúp mà vươn tới , vào tiệm cà phê , hương thơm ngào ngạt trong không gian , tiếng chim hót như chào vui ngày mới .Hai Anh Em tìm bàn ngồi , cái nồi ngồi trên cái cốc .Trên mặt mỗi người đều thể hiện niềm vui , tận hưởng sự nhàn nhả .Tôi và Phúc bạn thâm giao , sau bao nhiêu năm xa , gặp lại đủ chuyện nói , thằng này ở Mỷ . đứa kia ở Úc , đúng là có những điều không tưởng .Nhấp ngụm cà phẹ ngọt đắng , Phúc hỏi .
- Cậu còn nhớ Ông Bình không ?
Một cái tên , lục tìm trong ký ức . Ai nhỉ !
- Ông Bình ngày trước , Trưởng nhóm thi Kinh Thánh đó , mỗi lần gặp Mình , ông hay hỏi thăm Cậu .
Nhớ ra rồi , ông Thày Bình , người phu trách Trung Tâm dạy nghề của Nhà Thờ Quân Đôi , nơi Tôi theo học khoá đánh máy , phong thái đỉnh đạc , hiền khoan dung , hiểu biết về Kinh Thánh sâu rộng , 
luôn cười tươi , tự tin trong ngày sống . Trong lần Giáo Phận tổ chức thi Kinh Thánh , Thày là Trưởng nhóm Nhà Thờ Quân Đội , Tôi được chọn làm thành viên , và giành được giải nhất , nhiều năm cách xa .
- Thày còn khoẻ không ? chắc sẽ tim thăm .
- Vẫn khoẻ , mấy năm làm Trưởng ban Phụng vụ Giáo Xứ , giờ nghỉ , để bửa nào Mình đưa Cậu đi , còn không cứ sáng đi lể Nhà Thờ Thanh Hải sẽ gặp , ngày nào Ông Bình cũng đi lể .Hay sáng mai Mình tới đón Cậu đi lể rồi chào thăm . Thế nào cũng mứng lắm , đệ tử cưng mà .
- Được . Nhưng Mình thích đi bộ buổi sáng , cũng gần mà .
Uống cà phê xong , tới tiệm phở ăn tô phở nóng ngon ,những gì không được có ở xứ người , cứ bánh mì khô khốc , về tăm biển , nước biển mát , trong xanh , vui một ngày thảnh thơi .
Trong buổi sáng mờ hơi sương , đi bộ , ở nơi lặng lẻ trước tay lái , giờ ở quê thích từng buốc mà đi . Nhà Thờ tiếng kinh trầm ấm trước lể , cảm tạ , khẩn cầu , quý xuống thì Phúc tới .
- Ông Bình ngồi phía trước kìa .
Vẫn dáng ngồi khoan thai , thân hình gọn như ngày nào , thánh lể sốt sắng , lời chúc bình an của Cha Chủ tế .
- Cậu cứ đợi trước Nhà Thờ , Ông Bình sẽ ra , Mình có việc bận phải về , vui vẻ nhé .
Lòng tin , ơn Chúa đủ làm con người vui .
- Chào Thày . Thày nhớ Em không ?
Tôi đứng trược mặt Thày Bình hỏi , một thoáng giây ngần ngừ , và tiếng reo mừng .
- Phải Vinh ở Ba Làng không ?
- Vâng là Em , lúc nào cũng nhớ Thày Cô .
- Mừng quá , nhà cũng vẫn ở chổ củ , mời Vinh về uống cà phê , Mình nói chuyện , thiệt cám ơn Chúa .
Phòng chính , bàn thờ ảnh tượng , khang trang .
- Bích , có khách quý , Con pha 2 ly cà phê nhé . Nói Mẹ lên có người thân .
Tiếng con gái dạ , và Cô Hiền vẫn còn trẻ đẹp , nhanh nhẹn .
- Em chào Cô , Cô khoẻ chứ ?
- Chào Anh , Ai nhỉ , Vinh phải không ? lâu quá rồi , cũng ra dáng đàn ông đẹp trai . Có thời kỳ , ngày nào cũng tới nhà .
Cô gái từ trong mang 2 ly cà phê phin ra , mặt sáng , dịu hiền , nụ cười , Thày Bình giới thiệu ,
- Anh Vinh nhớ Bé Bích chứ gì ? Nó đấy .
Thời gian , từ Cô Bé , giờ thành thiếu nữ đẹp .
- Em không ngờ , Bé Bích lớn đẹp thật , gặp ngoài đường chắc không dám hỏi rồi .
Bích hơi đỏ mặt mắc cở .
- Anh khen thì vui , chứ Em thuộc loại có số rồi .
Cùng ngồi , tiếng cười rôm rả .
- Tính về thăm quê lâu không ? cùng về với Vợ con .
- Dạ . Em vẫn một Mình , xin phép về lấy Vợ nên được 1 tháng , ở Nhật tụi Em khó nghỉ lâu lắm .
- Vậy là lấy cớ nói dối à ? 
- Thiệt chứ , cũng muốn lấy Vợ cho yên bề gia thất thưa Thày .
Thày Bình phì cười .
- Mà Thày hỏi thiệt , Em cũng đàng hoàng sao chưa có Vợ .
Tôi cười phân trần tình ngay .
- Thưa Thày cũng muốn , Vợ người Nhật thì không có ý , mà nơi Em ở vùng xa ít người Việt , cũng như Con gái không đủ cho tới phần Em do tuổi hơi lớn , trên 30 ai chịu .
Những giọng cười vang đầm ấm .Cô Hiền đề nghị .
- Để kêu Bích đi mua đò ăn sáng , trưa ở lại ăn cơm nhà Cô , giống ngày xưa khi Vinh tới học với Thày nhé .Vinh thích ăn gì buổi sáng ?
- Dạ .Cám ơn Cô .Xin để Con đi với Em Bích cho biết sinh hoạt hiện nay như thế nào ! 
Bích dắt chiếc xe Hon Da đợi , ánh mắt vui .
- Em chở Anh thôi , người nước ngoài không được chạy xe , mà có ảnh hường gì Em không , như Bạn trai hiểu lầm .
Trả lời thoải mái .
- Em nói rồi , có số ở chung với cha mẹ .
Nơi tiệm bánh cuốn chờ , có bánh Tôi dành trả tiền .
- Anh lấy cớ đi theo để trả tiền , Em biết .
Được mà , tạo cảm tình từng chút một .



Nhận 4 phần bánh cuốn , Bích xách đi tới xe , dáng đi diu dàng , mặt ửng hồng , thanh tú .
- Đường gần , để Anh chở Em cho , chứ ngồi sau cô gái đẹp , thấy luýnh quýnh và hồi hộp lắm .
- Em lái vững mà , có sao đâu .
Tôi nhìn Bích âu yếm .
- Anh biết , nhưng lở bất ngờ ôm , trúng chổ nào , Anh lại sợ Em giận .
Hiểu ý , Bích thoáng thẹn thùng ,đôi mắt long lanh như muốn ngỏ lời : Thì có sao đâu . Xe chạy thong thả trên đường về , Tôi nghĩ tới cảm giác nếu có người quan tâm , yêu thương thì cũng thú vị . Bản thân bây giờ sống một mình, đúng là không vui .Tự do từng ngày âm thầm cô đơn . Cuộc sống mà cứ sáng đi làm trong đầu nghĩ , tối ăn gì , ở nhà chẳng ai đợi , ai trông . Ngày tháng cứ trôi qua trong sự nản lòng , tiếng Bích cười .
- Anh chạy đi đâu đó , qua nhà rồi , đường này đang tới Nhà Thờ .
Lở trớn đành giả lả .
- Xin lổi , từ lúc gặp Em , Anh luôn mơ màng , cứ tưởng cùng Em tới thưa Cha Xứ rao nhà thờ chứ ! 
Lưng bị đấm thình thịch mấy cái .
- Cha không đuổi nhanh à . Ngài sẽ hỏi : Còn Cha mẹ Anh Chị đâu chứ ? Áo mặc sao qua khỏi đầu .
Thì thôi quay xe về nhà , thiệt hớ , bị đấm mà chẳng có xôi .
- Hôm nay , Anh định đi tham quan mấy nơi . Em cùng đi được không ? 
- Em thì được , Anh hỏi qua Ba Mẹ Em một tiếng , mà chắc được vì Ba Mẹ Em có cảm tình với Anh nhiều .
Lâu mới có bửa sáng ngon miệng , bánh cuốn chấm nước mắn ngọt cay , và ấm áp tình thân . Thày Bình hỏi .
- Bên đó , Vinh có thường ăn loại này không ?
- Dạ không . Có gia đình thì Vợ làm chồng mới có ăn . Chứ như Em thì phải chờ có dịp đại hội , người Việt mình bán mới có . Mấy Cô Vợ Việt giỏi lắm thưa Thày . Phở , bánh xèo , bánh cuốn làm được hết , chỉ độc thân mới bị nhịn .
- Vậy là lần này về , phải quyết ý lấy Vợ .
- Vâng .Sẳn may gặp Thày Cô . Xin thương giúp dùm Em với .
- Được .Thày Cô coi Vinh như người nhà . Nên sẽ lo cho .
- Con cám ơn . Mà Con có ý đi vài nơi hôm nay , Thày Cô cho phép Em Bích đưa Con đi nhé .
Thày Bình cười vui vẻ .
- Tưởng chuyện gì , cứ đi đâu nói Em nó đưa đi .Nhưng nhớ trưa về nhà ăn cơm .
Cùng nhau đi tới Hòn Chồng , gời xe ở nhà người quen , thấy Bà bán vé , Tôi có ý mua , Bích kêu cản .
 - Hòn Chồng của dân , mắc gì mình mua vé , Anh theo Em .
Khỏi mua vé , cứ đi len vào mấy tiệm ăn lên đỉnh , lèo tèo vài gian hàng bán đồ lưu niệm , những tảng đá chồng trơ trọi , Tôi nhìn biển trời thấy vui khi có Bích ở bên .Chạy xe vào phố , ghé thăm Nhà Thở Đá , nơi ở thời học sinh , mỗi buổi trưa sau giờ học lên nghỉ , chờ giờ học buổi chiều , bạn bè Ta ở đâu , lòng hoài tưởng nhớ , Quỳ trong Thánh đường thinh lặng , cầu nguyện cho đất nước sớm bình an , đi ra Bích hỏi .
- Hồi nảy Anh cầu nguyện gì vậy , nói Em biết được không ?
Tôi cười ghẹo .
- Được chứ ! Anh cầu xin Chúa cho Em trở thành Vợ Anh .
Nhận thấy Bích mắc cở , e ấp , ngớ ngẩn .
- Hay nhỉ . Em lại cầu xin Chúa nhận lời Anh xin .
Tôi và Bích bốn mắt nhìn nhau , thì cứ vậy đi : Tình trong như đã mặt ngoài còn để đó . Đi về để Bích phụ Cô Hiền nấu cơm trưa .Chỉ mới một buổi sáng , mà nói sao , Em cũng không giận thì Em thật dể thương .



Về nhà Bích vội xuống bếp phụ Cô Hiền , Thày Bình đưa Tôi đi coi vườn rau phía sau , những luống rau xanh thẳng hàng , có máy bơm nước từ giếng lên hồ chứa , rồi xách thùng tưới .
- Nhà canh tác rau quanh năm , mùa nào rau đó , cũng đạm bạc sống mỗi ngày .
Vừa nói Thày vừa cười vui vẻ , ý hài lòng .
- Cứ ngày nào cũng đi lể về , Thày Cô và Em Bích tưới , rau có người chạy chợ Họ tự cắt rồi tính tiền .
Bích ra mời , chiếc bàn vuông , Thày Bình và Tôi một bên , đối diện với Cô Hiền và Bích . Mỗi Người 1 tô bún rêu đang bốc khói thơm , trên bàn đĩa chả giò vàng ươm hấp dẩn , nhìn thấy ứa nước miếng , đĩa rau sống bắp chuối thái sợi , khế , chuối xanh .Tôi cảm xúc , nhiều năm mà Cô Hiền vẫn nhớ mình thích ăn gì .Thày Bình làm dấu , xướng kinh Lạy Cha , mời nhau cùng ăn .Tuy hơi quá bửa , nhưng Tôi ăn thật ngon , nước rêu ngọt đậm , chả giò dòn , chấm nước mắn thơm mùi tỏi , nhai tan trong miệng .
- Cô nấu ngon lắm , thật lâu Em mới được ăn .
Thày Bình cười hồ hởi .
- Thày Cô thường hay nhắc tới Vinh , tiếc là không liên lạc được .
- Dạ . Em cũng hỏi thăm về Thày Cô luôn , nhờ người nhà hỏi nữa , nhưng đều trả lời là ở Thanh Hải không có Ai tên Bình .
Cô Hiền chen vào .
- Vậy là do bây giờ người ta gọi Thày bằng tên Con đầu . Chỉ có thể những người thật thân mới biết Thày tên Bình .
Bửa ăn gần xong , đĩa chả giò vơi , thoáng nhìn ánh mặt Cô Hiền như có ý muốn Thày Bình nói chuyện gì .Thày Bình bằng lời chân tình , điềm đạm .
- Sang nay , Hai đứa đi chơi , Thày và Cô có bàn , nếu Vinh đồng ý thì sẽ gả Con Bích cho Vinh . Thày Cô vẫn thương Vinh như Con .
- Cám ơn Thày Cô thương , Con mừng lắm , nhưng xin được nghe sự trả lời của Em Bích .
Thấy Bích mặt đỏ như gấc chín , cúi đầu e thẹn , Cô Hiền nhỏ nhẹ .
- Ý Ba Mẹ và Anh hỏi , Con bằng lòng hay không Bích ?
- Dạ , Con vâng lời Ba Mẹ .
Ngẩng đầu lên mắt Bích vui .
- Em cũng xin cám ơn Anh .
Tôi mở lời trình bày .
- Con chỉ có gần một tháng , nên sẽ hơi vội về lể nghi . nếu Thày Cô và Bích chịu thì thứ 2 tuần tới Con xin làm đám hỏi , sau đó lo đám cưới . Giấy tờ Con có chuẩn bị và mang về đủ nên chắc không sao ! 
Như thế nào Thày Cô cứ cho Con biết .
- Thày Cô không đòi buộc gì , yên tâm khi có Con là Rể trong nhà , từ bây giờ Con và Em Bích cứ cư xử với nhau như Vợ Chồng , nhà này như nhà Con . Ăn xong Thày Cô nghỉ trưa .
Quay nói với Con gái .
- Ba Má cho phép Con cứ tự nhiên , chút nữa đưa Vinh nghỉ ở phòng Con .
Thày Bình và Cô Hiền đứng lên đi về phòng , Bích cười hơi ngượng ngùng , một sự bở ngở chưa quen .
- Anh theo Em , cứ nghỉ trước , Em dọn xong sẽ vào sau .
Nằm chờ , mừng khi có người ngọt bùi sẽ chia .
- Em nằm bên Anh được chứ ?
- Đang chờ đây .Không nằm với nhau sao thương được .
- Mà Em hỏi nhé .Sao Anh chịu lấy Em .
- Hỏi lạ .Không lấy Em thì Anh lấy Ai . Em đẹp này , dể thưởng , nết na , cũng bị Em phá hồi còn trẻ , giờ gặp nên phải lấy thôi .
Bích nủng nịu , da thịt đỏ bừng , ôm nhau trao cho nhau yêu thương tình nồng , giấc ngủ êm đềm trong yêu thương .

 Tới ga xe lửa Nha Trang , tôi tìm loanh quanh , nhớ ngày nào nhà Thằng Thìn bị giải toả , ép đi kinh tế mới , với bàn tay mất 3 ngón khi chiến đấu vì nước quên mình , làm rẩy , phát cây chặt cành gì được , cùng dắt Vợ về bám trụ nơi ga , tổ chức đám Anh Em khuân vác , sống lây lất qua ngày , thằng Tài sún thương bạn cộng sinh , mày đâu tao đó , bạn cùng sống chết , cùng chung chiến hào , lần Tôi gặp , cùng vào tiệm phở Quốc Doanh , ăn nhạt nhẻo , nước lỏng bỏng ,thằng Tài hối Thằng Thìn .
- Mày cứ nói , bạn bè có gì ngại , không được thì thôi .
Tôi nhìn , Thằng Tài ngần ngại .
- Tao cần ít tiền , để Vợ Tao thuê cái chái bán phở , Mày giúp được không Vinh ?
Tôi cười móc túi , có nhiêu đưa hết , cởi luôn nhẩn vàng đang đeo tay và sợi dây đeo cổ . Thằng Tài hỉ hả .
- Tao biết thằng Vinh , nếu có là Nó sẳn sàng mà .
Từ đó Tôi đi , bao nhiêu năm đã qua , chắc giờ phải hỏi thăm thôi , thấy người đàn ông để bao gạo xuống nhận tiền công .
- Anh cho hỏi ,Anh có biết người tên Thìn hay tên Tài không ?
- Anh là gì của Anh Thìn ?
Hỏi lại như vậy , và có ý đề phòng , vậy là có biết .
- Tôi là bạn ngày xưa cùng đi lính với Thìn , lâu không gặp nên muốn tìm . Anh giúp dùm .
- Anh đứng ở đây chờ một chút .
Từ xa , nhận ra Tôi , thằng Thìn vội vả bước nhanh , vồ vập .
- Mày hả Vinh ? mừng quá , khoẻ không ? Đi về nhà Tao , cũng gần đây .
Từ ga đi một khoảng , cua vào con hẻm nhỏ , tiệm phở cũng khang trang 6 bàn đang có mấy người khách , Châu Vợ Thìn trố mắt kêu .
- Anh Vinh , thiệt tình đi gì đâu óng chỉ bà cô , Vợ Chồng Em nhớ Anh quá sức , mời Anh vào phòng trong , uống với Anh Thìn lon bia mừng hội ngộ . không say không về .
Đã từng chung chiến trân , sống chết có nhau thì đương nhiên , uống can ly đầy , rót đây ly cạn .
- Giờ vợ Chồng Tao cũng tạm ổn . để gọi thằng Tài tới , Nó lấy con Liên , cũng qua ngày .
Vợ Chồng Tài tới , thằng thuộc dạng , ngọng hay nói .
- Mẹ , đi biệt , chẳng nhớ có Anh Em chờ , nhưng cũng cám ơn Mày , như vậy Liên mới lấy tao .
Ngày đó , Liên có ý thầm thương Tôi , nhưng con người về tình cảm khó nói , Tôi chỉ coi Liên như Em gái , giờ cứ ngượng ngùng nhìn cười . Bạn bè gặp vui , Tôi cho biết sẽ mời đi đám cưới .Do có uống hơi nhiều , nên Tôi về thẳng nhà Mình thuê ngủ , sáng dậy tắm cho tỉnh táo , xách cặp giấy tờ , hôm nay có mấy việc phải lo , mới xa Bích một ngày đã nhớ , qua cổng thấy Ba Mẹ Vợ ngồi nơi bàn , hình như có ý ngóng trông .
- Bích đâu rồi không thấy Ba Mẹ ?
- Đang nằm khóc trong phòng , không ăn uống cứ kêu : Ba ơi Mẹ ơi , Con phải làm sao đây ! Bộ Con có nói gì Nó hay sao ?
Tôi thầm nghĩ , hơi lạ nhỉ .
- Dạ . Hôm qua ăn phở xong Con đi vui vẻ mà , gặp Bạn nên Con về nhà ngủ , giờ mới tới , nên có nói gì đâu .Hay Bích nghĩ con không thật tình yêu Bích vì vẫn còn ý giữ gìn .
- Vậy Con hôm qua không về , Ba nghĩ chắc không phải chuyện đó vì Con Bích Nó cũng lớn khôn . Em vào kêu Con ra đây .
Mẹ Vợ đi vào , một lúc cùng Bích đi ra , gương mặt đầm đìa nước mắt , âu sầu , thểu nảo . Ba Vợ hỏi .
- Như thế nào , Có Ba Mẹ , có Chồng thì có gì nói đi , cứ khóc thì sao giải quyết được chuyện .
Bích nức nở , thổn thức trong tiếng nấc uất nghẹn .
- Ba Mẹ ơi , Con như thế nào bây giờ ? Em phải làm sao đây Anh ?
Mẹ Vợ dổ dành .
- Thì có gì Con phải nói chứ .
Bích đau khổ , kể lể .
- Hôm qua có Mình Con ở nhà , Anh Học đưa một người Con gái , có bầu mấy tháng , nói con của Anh Vinh , xin Con vì đứa Con trong bụng mà buông tha cho Anh Vinh , để Anh quay về với Cô .
Bố Vợ chưng hửng .
- Thằng Học là thằng đang dụ dổ Con phải không ? Chuyện này như thế nào vậy Vinh .
Hỏi Tôi , Tôi giờ hỏi Ai , tự nhủ phải bình tỉnh , Tôi mở cặp ra .
- Cũng may là Con có ở đây để giải thích .Ba Mẹ và Bích hiểu .Đây là cuống vé máy bay Con về tuần trước , những giấy tờ lương , giấy thuề , giấy chứng nhận độc thân của Cha bên Nhật .Một người ở Nhật , mới về 1 tuần thì làm sao có thể làm cô gái có bầu mấy tháng , Con bị vu oan giá hoạ rồi .
Tôi đang nói , thì có người đàn ông cũng trẻ trên 30 đi vào , dáng phấn khởi , chắc là người mà Bích nói tên Học . Ba Vợ nạt to tiếng .
- Nhà Tôi Ai cho phép Anh tự tiện vào , Chúng Tôi không hoan nghênh Anh .
Lở bộ , nhận ra đông đủ mặt người , Học quay ra , tôi dằn giọng .
- Anh khoan đi đã . Tôi hiền , nhưng va chạm Vợ Tôi thì không được , Anh phải xin lỗi va xác nhận là Mình bày đặt , bịa chuyện , không Tôi không để yên đâu .
Học cay đắng , hậm hực .
- Đúng , Tôi dựng chuyện đó , ăn không được thì phá cho hôi , tại sao Anh lấy người Tôi yêu .
Bích hoàn hồn , như cây khô gặp nước tưới mát , tươi tỉnh .
- Anh có Vợ có con . sao lại nói yêu người khác , Tôi đã khẳng định dù trước đó chưa gặp lại Anh Vinh , là không thể chấp nhận , ban ngày , Anh thức mà cũng mơ .
Lau nước mắt tươi cười .
- Con xin lổi Đã làm Ba Mẹ lo . Em có lỗi đã hiểu lầm Anh .
Học lặng lẻ âm thầm đi , Bố Vợ mừng nói .
- Vậy cũng tốt đẹp , Hai đứa nói chuyện , Ba Mẹ ra vườn .
Tôi tạo niềm ủi an .
- Không có gì , do Anh Học biết tính Em hiền lương , dể tin nên chỉ tạo tình huống , để mình xa nhau , nhưng may là Anh còn ở đây , nhớ dù Ai nói ngả nói nghiêng .Thì Tôi vẫn vửng như kiềng ba chân .Sau đám cưới , Anh phải về lại Nhật , xa cả năm thì cứ tin Anh , cũng đã nói rồi .Vợ Chồng phải tin nhau .
Bích bèn lẻn .
- Cho Em xin lổi nhé . lần này thôi ,
- Không có chi , hôm qua giờ không ăn gì , giờ đi ăn bánh cuốn với Anh . Nếu khoẻ , thì cùng Ba Mẹ tới nhà thờ xin Cha rao hôn phối .
- Giờ vui nên cũng khoẻ Anh , thiệt hết hồn đó Anh .
Gặp Cha Xứ xin miễn giảm 1 tuần , lý do thời gian không kịp . Đám cưới tổ chức tại Khách Sạn linh đình .Một đời một lần , Cô Dâu nào chẳng đẹp . Ai sao Ta vậy .Thằng Tài nói bi bô .
- Thằng Vinh khôn , Nó ở ngủ Khách Sạn đêm động phòng , nên khỏi lo náo loạn đêm xuân đáng giá ngàn vàng . 
Cùng chung nhịp bước trên đường . Cùng vui khi : Râu tôm mà nấu ruột bầu .Chồng chan Vợ húp gật đâu khen ngon .