Sunday, March 26, 2017

Van Mong Nguyen: Sẽ Được Như Ý

Van Mong Nguyen

Xuống xe buýt , xách bịch me trên tay , tới xe bán bánh mì của Nhiên đưa , mở ra Nhiên reo lên .
- Me , ngon quá ở đâu mà nhiều vậy Anh ? 
Những trái me dôn dót có , chín có ,
- Anh khèo trong doanh trại , ba cây to , chi chít trái , nhưng Nhà tướng nên không được trèo .
Biết mà , con gái Cô nào cũng thích thứ chua .
- Nay Anh ra hơi chậm , để Em làm nguyên ổ bánh mì , Anh khỏi ăn trưa luôn .
Bánh mì Sài Gòn ngon , Tôi cũng hảo ăn .
- Dể coi tính tiền trả cho Em , cứ ăn không như thế này , không được .
Nhiên chăm bẩm nhìn .
- Bánh mì Em bán , sao Anh ăn phải trả tiền ! 
- Thì Em bán , cũng phải có đồng lời .
Nhiên tười cười , làm xong ổ bánh mì đưa , cũng hơi trưa , đói bụng , cắn ăn , ngon thiệt .
- Trước sau gì , Em cũng là Vợ Anh , Ai lại vợ lấy tiền Chồng , Anh nói nghe lạ .
Chút nữa thì bị nghẹn .
- Anh có nói tính lấy Vợ hồi nào , Em cứ nói lấy được .
Nhiên tinh bơ .
- Anh thì lửng lơ , nhưng Em quyết tâm , phải đạt mục tiêu trở thành Vợ Anh .
Đúng cũng ngạc nhiên , nói như nói chơi .
- Anh nuôi Anh còn chưa được , lương lính không đủ tiêu , lấy Vợ rồi sống thế nào ?
Nhiên vẫn tạo nên sự chưng hửng .
- Tại sao đàn ông Các Anh , cứ cho rằng Mình phải nuôi Vợ , bộ Em không nuôi mình được sao ? Như Em lấy Anh rồi bán bánh mì vẫn có đồng ra đồng vào mà .
Tôi phản ứng mạnh .
- Muốn lấy Ai phải yêu người đó nhé .Em có yêu Anh không ?
- Có chứ sao không , Em yêu Anh và cũng biết Anh yêu Em , biết nhau cả năm , hiểu nhau quá còn gì .
Thiệt tình có bối rối .
- Sao Em khẳng định là có yêu Anh và Anh yêu Em .
Nhiên cười kiểu đắc ý .
- Nhìn mắt Anh mỗi lằn gặp Em là biết liền , âu yếm , nồng nàn , Còn Em hả , vắng Anh là nhớ , thấy Anh là vui , không Yêu là gì . Anh thoái thác thế nào thì tuỳ , Em sẽ bằng mọi cách để trở nên như ý mình . Em chỉ là một cô gái bán bánh mì , ao ước có gia đình , có một người chồng đàng hoang là mản nguyên .
- Vậy thì Em cứ tim ai lấy đi , Anh làm biếng lắm , lấy Vợ phải học làm chồng , rồi làm cha , nhiêu khê đủ thứ . thôi Anh đang thảnh thơi . Chưa có ý muốn có Vợ .Mà trẻ đẹp . lanh lợi như Em , thiếu gì người theo đuổi , Anh tương lai bất định , nhìn khù khờ , giờ không biết về đơn vị nào , đòi lấy Anh chi . Anh có ra gì đâu , bỏ ý nghĩ đó nhé , không Ai can , Anh can .
Nhiên vẫn cười tự tin .
- Anh giỏi chống chế cái miệng , từ ngày đầu gặp Anh là Em đã có ý muốn rồi . suốt thời gian cả năm qua , em càng thêm lòng yêu thương , Anh nói Em trẻ đẹp , thì chỉ cần Anh đồng ý , tất cả mọi chuyện để Em tính , cứ theo như lời Em là được .
Biết dùng lời rất khó .
- Anh nói nửa đây , Anh chưa có tư thế trở thành một người chồng ,muốn nên Vợ Chồng phải có hẹn hò , hôn nhau , tình yêu lên ngôi , Anh và Em đã có gì đâu , chỉ thỉnh thoảng Anh tới gặp Em ở đây phải không ?
- Tưởng chuyện gì , vậy chiều nay , Anh với Em hẹn nhau đi coi xi nê , Anh muốn hôn thì Em sẵn sàng .
Lại phải tìm cớ .
- Không được , hôm nay Anh buồn ngủ lắm , chút nữa về là Anh sẽ ngủ tới sáng mai đi làm luôn .
- Cũng được , Anh về ngủ Em sẽ tới chổ Anh .
Đầu hàng đứng lên từ giả .
- Thôi Anh chịu thua , tuỳ Em .
Tiếng Nhiên cười sảng khoái , vô duyên tệ .
- Anh nói rồi đó nha , tuỳ Em nhé .
Bây giờ độc thân , có phải tự do , tự tại , không sướng sao , trên xe buýt trở về nơi mình ở Tôi nhủ thằm : Người đâu gặp gở làm chi . Trăm năm biết có duyên gì hay không .Chắc đây là duyên con thằn lằn ! Một cánh cũng bay , một tay cũng đánh .


Ngồi trên xe buýt tâm trạng bấn loạn , thân lo chưa xong , nói chi Vợ với Con . Không biết tại sao Nhiên lại trở thành táo tợn như vậy , mong là Con gái nói có thành không .Ngày nào gặp , hiền như thỏ . Phòng bệnh chờ ra Hội Đồng Giám định Y khoa , thương bênh binh đều đã khoẻ , chiều thứ 7 tất cả về sống với gia đình , chiều Chủ Nhật vào lại . Nhân viên Y Tá trực cũng cảm thông , có gì hơn tình thân , do ở xa nên chỉ còn Mình Tôi nằm dựa ngửa trên gường đọc báo Chiến Sỉ Công Hoà .Từ cửa phòng phía trước , một cô gái trong đồng phục áo dài hồng , quần sa tanh trắng , thước tha , yểu điểu đi giữa khoảng hai hàng gường , đi tới cửa sau . Tôi thoáng nhìn , trẻ đẹp , có ý ngẩm nghĩ điều gì , liếc mắt nhìn Tôi , và cứ đi .Lần thứ hai , lần thứ ba thì thêm một phụ nữ trung tuổi , dáng hiền , tới bên cạnh gường lên tiếng ,
- Xin lỗi . Anh có thể đống ý cho Em Nó gội đầu cho Anh không ?
Tôi ngồi nhổm dậy miệng cười .
- Tôi chỉ bị thương ở chân nên có thể tự Mình tắm gội được , nên như vậy hơi ngại .
Chị lớn tuổi giải thích lý do .
- Chúng Tôi thuộc Đoàn Con Đức Mẹ Giáo Xứ Vinh Sơn , vào thăm với tình hậu phương cám ơn Các Anh . xin cứ để cho Em Nó làm .
Biết từ chối sẽ không nên , Tôi gật đầu , Cô gái trẻ mừng rở , vội hấp tấp chay ra ngoài , xách sô nước và khăn , sà phòng . Kê gối cao , Tôi nằm nhắm mắt hưởng thụ sự săn sóc . Mười ngón tay búp măng kỳ cọ nhẹ nhàng , nghe mùi hương thơm da thịt con gái , tự nhiên mắt bật mở , bộ ngực căng tròn trong ánh mắt , Tôi cứ đắm đuối nhìn , cầm ca nước sửa soạn dội , Cô gái phát hiện nhận ra , lúng túng , giật mình , đổ luôn ca nước vào mặt , nước chảy từ mặt ướt luôn ngực . Cô gái hốt hoảng chụp chiếc khăn , suýt xoa .
- Xin lỗi Anh . Em không cố ý .
Tôi lấy khăn lau mặt , nở nụ cười .
- Đừng sợ , không có gì đâu , coi như hôm nay Tôi đi tắm sớm .
Cô gái bất động , bối rối đứng trân , Tôi ôm quần áo và mảnh nhựa bó chân , lấy cặp nạng đi xuống nhà tắm .Như không có gì xảy ra , trở lại gường vừa ngồi xuống , thì Chị phụ nữ và Cô gái vẻ khép nép .
- Anh cho Em Nó xin lỗi , vì đây là lần đầu Em theo Đoàn , nên thật đáng tiếc .
Với ánh mắt trìu mến tôi nhả nhặn .
- Chuyện lở thôi mà , đừng quan tâm , cũng phải cám ơn sự có lòng của các Cô .
Sắc mặt Cô gái trở lại sắc hồng , nhí nhảnh , tủm tỉm cười đi ra , một lúc lại đi vào niềm nở ,
- Có cháo đậu xanh cũng ngon , Em lấy Anh mời nhé ,
Tôi hơi ghét mấy thứ nấu lẫn lộn , hồi nảy thấy mấy thùng năm của Mỷ đựng cháo màu vàng tươi bốc khói , nhìn Cô gái có ý khẩn khoản , thôi được . Tô cháo bưng tới , hai miếng đường hình bán nguyệt .
- Cô không ăn à ?
- Dạ .Tụi Em có phần riêng . Anh mời cho nóng .Anh cứ gọi Em là Nhiên cho thân mật .
- Anh tên Tuấn , lính Dù , Em trẻ đẹp và rất dể thương .
Được khen , mắc cở nhẹ cười .
- Dể thương , mà thương cũng dể đó Anh , chân Anh bó bột có còn đau không Anh ?
- Hết đau rồi , chỉ thỉnh thoảng bị ngứa , nhưng ráng chịu , đang 
chờ ra Hội Đồng , rồi xuất viện .
- Hồi nảy Em sợ lắm , may gặp Anh hiền , nếu có dịp Em vào thăm Anh được không ?
- Hân hạnh chứ .Ở đây Anh Con Bà Phước đó .
Cùng vui buổi đầu gặp gở , giờ đây phút chia ly , mắt nhìn nhau lưu luyến . Vẩy tay như lời hẹn gặp lại trong tình yêu thương của Con Người .



Sau khi lần hạt xong , cũng gần 2 giờ chiều , ngày Chủ Nhật cũng dần qua , phố phường Sài Gòn có nhộn nhịp , thì vẫn không có hấp lực tạo sự háo hức . Trên cặp nạng gổ , Tôi từng bước trở về phòng bệnh , lên bậc thềm , bất ngờ nhìn thấy Nhiên đang ngồi nơi gường , tần ngần đợi .
- Em tới lâu chưa , Anh lần hạt ở Nhà Thờ nên không biết , làm Nhiên phải đợi .
- Dạ . Em cũng vừa tới , Anh đạo đức nhỉ ?
Cười nói lấy lòng .
- Do mới quen Cô Con Đức Mẹ xinh đẹp , dể thương , nên lấy lòng Đức Mẹ thôi .
Đôi má bừng đỏ , nói giọng thơ ngây .
- Hôm qua vội , nên Em quên cho Anh biết chổ ở của Em , cứ lo Anh xuất viện rồi có muốn gặp đi nữa , cùng tìm không được nhà , từ tối Em thao thức chẳng ngủ được , chờ mau sáng , nhưng phải bán bánh mì cho hết mới đi , thành ra giờ mới tới . Anh có phiền Em không ? Đừng cười Em , Con gái mà láu táu .
- Phải nói là mừng khi Em tới , một người đang ở bệnh viện , xa nhà mà được Cô gái xinh như Em thăm , còn không thích à . Cám ơn nhiều .
Mặt Nhiên tươi tỉnh , chắc đã an tâm .
- Em có mang vài thứ , có cả tấm ni lông trải , Mình ra ngoài tìm chổ mát ngồi , vừa ăn vừa nói chuyện Anh nhé .
Bóng cây to , bải cỏ xanh mướt .
- Em đi như thế này Ba Má Em có la không ?
- Không đâu Anh , Em xin Ba Má Em cho , còn nhắc mời Anh khi nào xuất viện ghé nhà chơi ,Ba Má Em cũng hiền và Con cái cứ tự do theo ý Mình , với lại Em cũng lớn rồi .
Thức ăn được bày ra , bánh hỏi , bánh mì .
- Để Em làm bánh mì Anh ăn thử , Em bán bánh mì ai cũng khen ngon , hy vọng Anh cũng ăn được .
- Anh nghĩ là ngon , vui khi ăn nữa , mà chắc hồi sáng giờ Em chưa ăn gì phải không ?
Tay làm miệng cười .
- Em có để ý gì tới ăn , mong đi , còn lo Anh không thích gặp .
Trời vào chiều gió mát hiu hiu , Nhiên luyên thuyên .
- Em nghỉ học sớm vì không thích , chỉ có ý buôn bán , bây giờ Em bán bánh mì mỗi buổi sáng cho người đi làm . Em bán trước cửa nhà thờ Vinh Sơn , khi nào tới Anh đi xe ôm , nếu buổi chiều thí Anh hỏi nhà Ông Thuận chẻ rau muống là ai cũng biết .
Tôi im lặng nghe , Nhiên hồi hộp hỏi .
- Mỗi ngày Em tới gặp Anh được nhé ?
Trả lời có ý lưởng lự , tánh Tôi vẫn không thích vì Mình mà người khác vất vả . Bị thương , nằm bệnh viện , Tôi viết thư cho người nhà báo luôn khoẻ .
- Không biết Anh ra hội đồng giám định ngày nào , nếu thứ 6 mà Anh chưa tới chổ Em thì thứ 7 Em vào được .
Thương bệnh binh đông , nên khi Tôi nhận được kết quả nghỉ 29 ngày tái khám lần đầu , phải mất 3 tuần lể chờ . Nhiên thường xuyên thăm . Chủ Nhật thì từ sáng , ngày thường thì buổi chiều , cứ dịu dàng ân cần .Nhiên nhỏ nhẹ .
- Gặp Anh Em thấy vui , đừng cười .
Không đành lòng từ chối , vậy thì cũng vui .


Nhận giấy phép 29 ngày lần đầu tại Trung Tâm 3 Hồi Lực . nguyên tắc sẽ được nghĩ 3 lần , Tôi đi về Hậu Cứ Tiểu Đoàn trình diện , gặp mấy thằng bạn đang chờ tăng cường hành quân , Anh Em ta uống , mày chai , tao chai . Đủ đô để mấy thằng bạn đi được tới nơi có chị có em , tôi nằm ngủ trong phòng một mình , có bia nên ngủ li bì , nữa đêm thấy người bị đè nặng , hốt hoảng cựa quậy , vùng vẩy , bổng người nhẹ hều , nhìn bóng trắng bay ra cửa , khập khểnh đi theo , trên ngọn cây cao su , một cô gái áo dài trắng toát , tóc lút vai , thôi không duyên chẳng nợ xin đừng phiền nhau , từ đó thức luôn tới sáng , lở ngủ mà nghe kêu : Anh ơi , thì hồn phi phách táng . Thất kinh hôn vía , nên trời vừa sáng là Tôi đi thẳng tới chợ Bên Thành , ngồi ở bùng binh , nhìn ông đi qua bà đi lại , tới giờ chợ bán , mua mấy sấp vải làm quà cho Mẹ và người nhà . Mua 5 phần vải tặng Nhiên và người nhà , nghĩ cũng không bù được những tốn kém của Nhiên , chỉ như có lòng , phải có gì cầm tay , cô bán hàng hỏi kích cở Nhiên , Tôi cười trả lời .
- Thân hình đẹp thon gọn như Cô là được .
Sáng bán được hàng còn được khen khéo , cũng thích ý cười vui .Tôi đi xe ôm , gần tới khoảng tầm mắt người không nhìn thấy , xuống đi bộ , đề phòng vụ dành nhau trả tiền xe , khi Nhiên nhận thấy , chạy vội đon đả .
- Sao Anh không nói xe chạy tới chổ Em luôn .
Nhiên thật mừng khi Tôi giữ lời hứa và cũng cảm động khi nhận quà , mở coi mắt chơm chớp .
- Anh mua cho Em áo màu xanh , Em đâu phải nữ sinh .
- Thì Em may mặc đi lể : Áo nàng xanh Anh mến lá nhà thờ cũng được mà .
Mắt ướt long lanh môi cười .
- Anh coi dùm xe bánh mì , Em chạy về nhà nhờ Con Em ra bán , để Em lo cơm nước anh mời .
Nói nhanh , xe chạy nhanh , Em gái Nhiên cũng nghỉ học sớm phụ việc nhà .Nhiên chở Tôi tới trước nhà đã thấy Ba Má Nhiên đợi sẳn .
Ba Nhiên cười vồn vả .
- Mời Cháu vào chơi , Chú cứ mong gặp người mà có thể làm con gái Chú thay đổi , vui vẻ , nói cười .
Tôi chỉ biết lặng nghe , nhìn Nhiên lúng túng mắc cở ,có phần nào hiểu tâm ý của Nhiên , nhưng Tôi thì có dám nghĩ gì xa , không khí cởi mở ở những giây phút đầu . 
- Cháu phải tới chào Chú Cô và cám ơn , trong những ngày nằm bệnh viện dưởng thương được Nhiên thăm nuôi .
Trong bủa cơm trưa vui vẻ , hình như có tính trước , Ba Nhiền mời .
- Chú muốn mời Cháu ở đây nghỉ mấy hôm cho khoẻ , rồi hảy về nhà , chắc được Cháu nhỉ ?
Khó từ chối khi chạm thấy ánh mắt như nài nỉ , mong Tôi nhận lời của Nhiên .Những ngày sau đó , cùng mỗi sáng chung bước trên đường mờ hơi sương , tới nhà thờ tham dự thánh lể . Tôi cũng phụ bán với Nhiên , cũng nướng bánh , xắt dưa leo , cũng nói cười cám ơn người mua , Nhiên tíu tít .
- Mấy bửa nay . bán hết bánh nhanh , thích thật .
Biết Nhiên không muốn xa , nhưng vẫn phải về thăm Mẹ mình , đã 3 năm chưa một lần về , có lưu luyến cũng đành phải hiểu .Tôi xin phép Ba Má Nhiên và từ giả , Nhiên dặn dò .
- Anh nhất định ghé nhà Em khi vào tái khám nhé . Em đợi từng ngày . Anh phải nhớ có người nhớ mình .
Đúng là dể thương mà thương cũng dể .Không lẻ nói rỏ với người con gái tốt tính , hết lòng vì mình : Anh sợ tình yêu . Thôi im lặng và hẹn ngày gặp lại .




Xa cách mấy năm trở về , Mẹ Tôi và cả nhà vui mừng , những ngày sau đó cùng bạn bè đi chơi nơi này chổ kia , một thằng kêu một thằng thành hai , cùng nhau hát vang núi đồi , biển xanh , sông vắng .Cũng tới ngày vào nhận giấy phép đợt hai .Thấy bóng Tôi , Nhiên mừng hớn hở , rất tế nhị nên thật thoải mái những giờ phút bên nhau . Hết phép , Tôi có quyết định loại 1 chờ qua Bộ Binh .Được điều động tạm thời gác tư dinh nhà Tướng , ngày làm ngày nghỉ , hết giờ tới chổ Nhiên bán .Thỉnh thoảng tới nhà Nhiên , Ba Má và hai em Nhiên cũng thân tình , là lính thời chiến , có nghĩ gì chuyện vướng bận cho ai , nên đành ấp ủ trong lòng .Bây giờ biết ý Nhiên , Tôi cũng hoảng , về nhà trọ ngủ đã . Đang giấc ngủ mê . giật mình cảm giác có thân hình nằm bên , mở mắt thấy Nhiên nhìn cười âu yếm .
- Anh ngủ cũng ngon nhỉ , Em nằm mà chẳng biết .
Người như tên , tự nhiên nói tới là tới . Tôi ngồi dậy , Nhiên nũng niệu , chẳng cần ý tứ .
- Em muốn trở thành Vợ Anh bây giờ .
Tôi chỉ nhẹ cười , đứng lên rửa mặt .
- Anh ra ngoài một lúc , chờ nhé .
Tôi đi mua một bộ nữ trang và bó hoa trở về , chân tình .
- Em bằng lòng làm Vợ Anh không ?
Nhiên nhận bó hoa và bộ nữ trang cảm động .
- Em muốn mà , Em yêu Anh nhiều lắm .
Ôm nhau trao cho nhau nụ hôn tình nồng .Với ý sẽ lo đám cưới , chưa kịp thì biến động , Tôi được lệnh bổ sung đơn vị gốc , tăng cường hành quân , cùng Lử Đoàn tới Khánh Dương . Quân lệnh toàn di tản chiến thuật , những thằng lính Dù bực bội , tức tối , đâu đến đổi , chỉ rút và tan hàng , Tôi vội về nhà Nhiên , bần thần trong nổi đắng cay , Ba Má Nhiên quyết định .
- Bây giờ Hai đứa tới nhà thờ xin Cha làm Lể cưới .
Cũng đủ nghi thức , Chúng Tôi nên Vợ thành Chống , mặc bên ngoài xôn xao cơn loạn lạc . Kỷ niệm và hạnh phúc song hành .Tôi đưa Nhiên và hai đứa Em tìm đường ra đi .Nơi Nam Bình gặp một số người Làng cũng chạy vào , có tàu đón Lính Dù tại căn cứ Hải Quân Cát Lở , chúng Tôi lên tàu .Lệnh chỉ đón lính Dù còn người nhà không được theo .Tôi từ chối đi một mình .Nhiên khóc nức nở .
- Em hiểu tại sao , Anh không muốn có Vợ , vì luôn nghĩ tới người khác , Anh cứ đi một mình .
- Bây giờ Anh mà bỏ lại Vợ và hai đứa Em , thì Anh không phải là Anh , Chồng Em mà tệ vậy sao ?
Thằng Em trai Nhiên nhìn Anh Vợ ngưỡng mộ , chúng Tôi xuống Bến Đá . May có ghe nhỏ đưa ra Tàu Đệ Thất Hạm Đội .Từ giả Quê Hương sống nơi đấy lạ quê người .Ở bước đầu cũng có gian nan , nhưng Vợ Chồng cùng chung nhịp tim đập : Tay bưng đĩa muối chấm gừng . Gừng cay muối mặn xin đừng bỏ nhau .
Sau 42 năm , Mẹ Tôi mất không gặp Con , bảo lảnh Ba Má Nhiên qua . Bây giờ thì Nhiên không phải bán bánh mì với chiếc xe nhỏ , mà thành Bà chủ tiệm bánh mì to .Được như ý nên luôn hồn nhiên cười vui , hạnh phúc có Tôi là Chồng .



No comments:

Post a Comment