Friday, June 2, 2017

Van Mong Nguyen: Tháng Ngày Dài

Van Mong Nguyen




Chiều tắt nắng , màn đêm buông xuống âm u núi rừng , những người linh Dù vửng tay súng , nhất chạng vạng nhì rạng đông , thường những lúc mặt trời vừa khuất là trận đánh bắt đầu , tiếng súng pháo tới nổ ầm vang , tung bay bụi đất , người xông lên , quen chiến đấu , lính Dù bình tỉnh lấy bình đông nước uống , khói súng mịt mù , tạo nên cơn khát khô cuống họng , cứ lên , mìn claymo quăng , bóp cóc mìn nổ , thôi xuống đi , lựu đạn còn nhiều , chắc chết liều thân làm chi . Những người lính Dù miền Nam nhân hậu , chẳng bao giờ đuổi tận giết tiệt , chiến tranh như một canh bạc máu , chén máu này là máu dân Ta . Những người linh chỉ mong yên hàn , để trở về với người thân , bổn phận giữ gìn quê hương nên đành chấp nhận nổ súng tự vệ , có ý bắn giết Ai đâu .Hôm nay bằng yên , thằng Lý tới với ca cà phê nóng trên tay .
- Mày nghĩ gì đó Vinh ? Hồi chều hình như ông Chín nói gì hả ?
- Cũng có gì đâu ! Ông Chín nhờ nói dùm : Anh Em thông cảm , bỏ qua , tụi Nó doạ hể tiếng súng nổ là quăng lưu đạn xuống hầm cho Ổng lảnh đủ . Mày thấy không ? ở đời không Ai ngở , cá ăn kiến và kiến ăn cá . Ngày nào Ổng làm trưởng nhà bàn quyền uy , vô tâm và ác nên giờ lính nhớ , hận muốn trả đủa thôi , Tao nói ổng đừng lo , Anh Em sống ngoài mặt trận tình thâm , chỉ hù vậy cho hả cơn .
Thời gian này , Tiểu Đoàn phía sau trừ bị , chờ bổ sung nên cũng đở nhẹ , tối có thể ngồi uống chung cà phê bên nhau . Thằng Lý và Tôi rất thân , cùng ngày ra hành quân ngờ nghệt , giờ hơn hai năm có sự lảo luyện của người chiến binh Dù , trong mọi tình huống , luôn hào hùng . 
- Có chuyện này , Tao muốn Mây nhận lời .
Thằng này hôm nay khách sao gớm .
- Tao với Mày thân nhau quá mà , chuyện gì lại không được .
Một chút đắn đo , quyết ý .
- Mày bằng lòng lấy Em gái tao và có chuyện gì thay Tao lo cho cho Nó được không ?
Thằng này bộ thấy trời tối , không có ánh sáng hoả châu nên nói linh tinh , chuyện chưng hửng .
- Mày nghĩ tới đâu vậy .Em gái Mày trẻ đẹp , thiếu gì người tốt và Mày biết mà . lính Dù mình có trở về được đâu , không trận này thì trận sau , hòm gổ phủ Quốc Kỳ Tổ Quốc Ghi Công , nếu còn mạng thì cũng thân tàn và phế . Mày có người yêu chưa lấy , Tao với Em gái Mày có gì đâu , mà nói Tao lấy .
- Tao thường kể với Mày , trước khi mất , Má Tao cầm tay dặn dò : Con lo cho Em . Tao muốn trước khi có bề gì cũng đã làm trọn lời trối trăn của Má Tao .Ở đâu Tao không biết , nhưng qua mấy năm sống tình bạn với Máy . Tao mong mày là người thay Tao , thương lo cho Em tao .
Mỗi khi nhớ những lời tâm sự của thằng Lý , Tôi cảm thương sa nước mắt . Cha Mẹ bệnh hoạn mất khi Nó mới được 10 tuổi và Em gái Nó 7 tuổi , mồ côi . Không thân nhân họ hàng , may có người quen cho hai anh em ở nhờ chái nhà . Nó nghỉ học và xin đi gom dừa , dì Tư thương nhận , chịu khó , lớn dần trở thành thợ hái dừa giỏi nuôi Em ăn học , thường Duyên hay viết thư kể cho Anh về sức học , mong ước trở thành cô giáo . Tôi đọc và theo ý Lý viết thư trả lời . Vất vả tuổi thơ làm Lý quên mất chử đã học . Thân làm lính , tháng gởi tiền về cho Em xây dựng tương lai , giờ tính luôn chuyện một đời của Em .
- Em Mày còn nhỏ cứ để từ từ tuỳ duyên đi . Tao có gì đâu .
- Mày là bạn Tao là đủ rồi , sau này trời thương hai đứa còn , ngồi uống ly cà phê cũng thú vị , Mày giúp Tao toại nguyện nhé .
Bây giờ thẳng thừng từ chối , sợ Nó bất an , chiến trương ai biết những giây phút sau , Tôi câu giờ .
- Mày nói thì Tao hiểu , nhưng phải hỏi ý Em gái Mày đồng ý không đã , lúc đó rồi tính .
Tiếng đạn bay vi vút trong bóng đêm tăm tối , Hai thằng bạn thân xiết chặt tay nhau , thầm ước mong ngày mai tươi sáng .


 Trời vừa mới bảnh sáng , sương còn đọng trên lá cây , ngọn cỏ . Tôi và Hai người lính Dù trong tổ , yểm trợ hai người lính Công Binh đi rà mìn , mở đường , bảo đảm con đường thông , từ căn cứ Pháo Binh 155 ly của Quân Khu , tới Quốc lộ 1 phải an toàn .Đi những bước chân chậm , cảnh giác trong tư thế tác chiến , tới Quốc Lộ 1 thì nắng đã nóng , gay gắt , bình yên quay về , qua những quán hàng ven đường bắt đầu mở cửa , một người lính Công Binh niềm nở .
- Mấy Anh vào quán của Vợ Em , coi có gì mình uống buổi sáng .
Ban ngày cũng có thể cùng vui , cô chủ trẻ đôi mươi , nụ cười đẹp đon đả .
- Sáng sớm nên chưa chuẩn bị được , mấy Anh chờ Em làm con gà , uống rượu . 
Quán nhỏ chỉ 3 bàn , 5 người lính ngồi xuống , trên bàn 1 chai rượu serum trắng và mấy trái cóc xanh , uống ly rượu trắng nồng độ cao , nóng chạy từ cổ họng xuống bao tử , nhai miếng cóc chua thành ngọt lim , nhậu thì phải rượu , mồi mà được trái xanh chua mới hợp , người lính Công Binh sau ly rượu chào , đứng lên .
- Em xin phép vào phụ cho nhanh .
Trong bếp tiếng cười rúc rích , nủng nịu .
- Đừng Anh , mấy Ảnh thấy mắc cở đó .
Những người Vợ lính trẻ lặn lội theo chồng , từ khi trở thành lính Dù hành quân , Tôi gặp nhiều trường hợp ngoài đời dân dả không có . Một lần bị thương nhẹ , không về Đổ Vinh mà điều trị tại trạm y tế tiền phương , đặt ở Phi Trường Phú bài , thấy hai bà , một bà mẹ của người lính , một bà mẹ của cô gái , cùng cô gái trẻ xinh đẹp . Bà mẹ của người lính nói với con trai .
- Mày đi biền biệt , sống chết khó phân , nên Mẹ muốn Con cưới Vợ để nếu có bề gì thì nhà còn có người nối dỏi tông đường .
Ngày đêm thương nhớ Mẹ , có gì không vâng lời , và được sự đồng ý của Bác sỉ Trưởng , đám cưới tổ chức , cũng rình rang , cô Dâu đỏ đôi má hồng trước những lới chúc mừng táo tợn của bạn Chú Rể , đúng là ngày hợp hôn Anh mặc đồ thương binh , chuyện không thể trở thành có thể , tới ngày xuất viện thì Chú rể nhận được giấy phép 15 ngày , lý do kết hôn , đưa Hai bà mẹ và Vợ về nhà vui vẻ .
Con gà luộc chín mang lên , bốc khói , nhìn ngon béo ngậy , ly này vơi thì ly kia đầy , Khi Tôi ngồi uống rươu thì chỉ uống tới mức có thể , còn tới cở sợ uống mà ép người khác là nhất định không , tới giờ phải đi về , thanh toán tiền , hai vợ chồng người lính Công Binh cứ nằn nì không nhận , đâu có thể , tiền phải lấy , đừng để những chuyện nhỏ tạo mất vui .Tới tuyến phòng thủ , thấy Lý đang ngồi háo hức đợi ở lều với ca cà phê .
- Tao chờ nhờ Mày viết cho Em Gái Tao lá thư , nói ý của Tao .
Lấy giấy viết thư , kê ba lô làm bàn , lời thư chân tình , nhắn nhủ 
Em gái nên nhận Tôi làm chồng để , bổn phận và trách nhiệm của người Anh , thay Cha Mẹ lo cho Em , nếu Nó có gì xảy ra thì mới yên tâm . Thường Tôi hay viết thư cho Nó , ngoài những thăm hỏi thì Tôi cứ viết tự nhiên vì cùng sống chung bên nhau .Lần này thì chỉ những tâm tình của Nó , đọc lại Nó tỏ ý vui .
- Để Tao gởi tấm hình hai đứa chụp chung , cho Em Tao Nó biết Mày , Tao biết Nó sẻ bằng lòng .
Hoá ra Tôi bị vào thế chẳng đặng đừng , không chê Em gái Nó , nhưng hoàn cảnh và điều kiện nên Tôi không nghĩ chuyện lấy Vợ .Sáng không biết chiều còn sống không . Vợ gì ! Nhưng nhìn thằng bạn thân không nở , lở xảy ra chuyện lại ân hận , ở nơi mà đạn tránh người .Tôi cũng viết cho Duyên một lá thư . Giải bày những hiểm nguy đời lính . Cũng hứa sẻ lo cho Duyên nếu bằng lòng . Đưa thư cho Lý đi lên Thường Vụ gởi , Nó mừng nắm chặt tay Tôi .
- Vinh . Tao cám ơn Mày , mình là Anh Em tốt .
Nhìn bầu trời xanh bát ngát , có đám mây trắng đang lửng lờ trôi , không hiểu mây bay về đâu .




Chỉ sau một tuần , từ khi thư gởi đi , Tôi nhận được thư hồi âm của Duyên , Thằng Lý ngoài thư Duyên , còn có thư của Hương người yêu Nó , ngoài bì thư ghi thư có hình xin đừng gấp , cầm lá thư Tôi cũng đoán chừng Duyên đồng ý chuyện thu xếp tính toán của Anh mình . Thằng Lý đưa hai lá thư , trạng thái hớn hở . Duyên viết cho Anh , vui vâng lời , nhà có hai Anh Em không theo ý Anh sao được ! Còn nội dung lá thư của Hương làm Nó cũng hơi bị khựng , ngoài sự tỏ lòng nhớ thương , Hương báo cho Nó biết Ba Mẹ Hương muốn hai đứa làm đám cưới , cuộc tình của Nó và Hương êm đềm , mộng mơ , Nó leo lên cây hái dừa , thì Hương ngước mắt lo âu , Hương Gia Đình đông Em nên theo Chị Chín thuê gom dừa và ngồi chợ bán , cũng chỉ làm công , gặp nhau trong công việc , tình yêu tự nhiên có . Lý đi lính , Hương nhớ đợi chờ , cùng lời hẹn kết tóc xe duyên .
- Bây giờ tính sao đây Vinh ? Cưới Hương thì Tao cũng muốn nhưng có chuyện gì thì thương Cô ấy .
Cũng phải động viên .
- Tao nghĩ Mày cũng nên xin phép về cưới Hương , như vậy Em gái Mày cũng có chị có Em nâng đở nhau . Tương lai biết đâu mà nói .
Trời nắng đẹp , lòng mơ màng , Tôi mở thư Duyên , đọc cho Lý nghe , Duyên với tâm ý qua những dòng chứ , mực tim học trò thật dể thương , ý nhị : Từ lâu nay , nhận thư Anh Lý do Anh viết , Em luôn xúc động , tuy còn tuổi nhỏ nhưng luôn nhớ với lòng biết ơn , Em hiểu Anh đã dàn trải tâm tư của một người Anh thân thương viết cho Em mình , nhớ Anh Lý , Em cũng nhớ tới Anh , giờ có sự ngỏ lời , Em vui nhận , từ đây Em cảm nhận có nơi nương tựa một đời , Em thuộc về Anh , thuỷ chung trong yêu thương . Coi hình , một tấm trong áo dài trắng nữ sinh ngoan hiền , phía sau ghi hàng chử : Từng ngày yêu thương và nhớ Anh , tấm thứ hai chụp với quần áo thời trang xinh đẹp ghi : Em là của Anh , thuỷ chung . Nhìn Lý Tôi nói sau khi đọc xong thư .
- Vậy từ đây , Mày lo chuyện cưới Vợ , phần tiền gởi về cho Duyên để Tao lo cho .
Thằng Lý hào hứng , thích chí .
- Tao với Mày đi ra tiệm uống ly rượu mừng đi Vinh .
Kêu thêm Thằng Hoàng , ba thằng tới tiệm của Vợ Chồng người lính Công binh . Khi vui rượu ngàn chung cạn , không vui hôm nay . chắc gì ngày mai còn cơ hôi , cũng nhớ những lúc di hành uống nước lổ chân Trâu , bùn lợn cợn nơi đầu lưởi . Cơm sấy no lòng ngó nhau bơ phờ , tê tái , Mày còn đó Tao còn đây , hôm nay chưa say thì nên về . Đồ nhậu tươm tất . đĩa lòng heo xào dưa chua , gà xối mở . Thằng Hoàng cũng mới có người yêu , đã có hẹn nhau ngày về gặp , biết nhau qua mục tìm bạn bốn phương , mỗi lần Nó có thư Tôi phì cười . Tên người yêu Nó thuộc hạng trên đỉnh non cao : Nguyễn Trần Lê Hoa Công Tằng Tôn Nữ Hiệp Du Liên , chỉ đọc tên cũng hụt hơi . Thằng Hoàng dân Hố Môn , Tôi cứ để ý , thằng nào quê ven vùng Gia Định , Hốc Môn , mười tám Thôn Vườn Trầu đều có chiếc răng vàng , Có khi Tôi đùa .
- Đi nhậu với Thằng Hoàng , thiếu tiền cứ nói Nó nhổ răng vàng cầm là được , không lo bị níu áo .
Bạn bè lính tứ phương thiên hạ , sống chung trong hiểm nguy , nên đối xử với nhau chí tình , có yêu đương , nhớ tới thấy đời thăng hoa , chia sẻ cho nhau nổi vui , cười đùa trong tiếng đạn bay : Sống không có tình yêu là chết mà biết thở .Ba thằng Bạn thân cứ vui nâng ly , tuy vẫn hiểu sự bấp binh của cuộc chiến , ngưng bắn được ký kết , hoà bình lấp ló , nhưng cũng tạo thêm cơ hội cho phía bên kia , gian manh ác hiểm . Thành phố nếu đọc tin : Tại vùng Trị Thiên , Ta 3 sư Đoàn , miền Bắc 2 Sư Đoàn thì nghĩ Ta đông mạnh , nhưng Ta thì phân tán diện địa , giữ dân , còn miền Bắc có thể tập trung quân đánh , công đồn đã viện , đánh không nổi rút về phần đất mình an toàn , mồn loa mép giải , miền Nam vi phạm hiệp định , giờ rầm rộ chuyển quân giơ tay chào , quân đi như trẩy hội . Bây giờ còn bình yên , quyết giữ cho ngày mai bình yên : Nhảy Dù .Cố gắng .Ba thằng lính Dù nguyện thương nhau cùng trên đường về vui vẻ .Núi vẫn sừng sửng , còn rừng cứ âm u .





Thằng Lý ba lô sau lưng cứ lần khân , bịn rin không muốn bước chân đi , Nó về phép cưới vợ , mấy đứa bạn tiển , Tôi và thằng Hoàng chúc mừng , lòng tuy vui nhưng xa Anh em cũng nao nao , Thằng Hoàng căn dặn , tay quơ hăm hở .
- Nhớ nghe Mày , hết phép ở thêm năm bửa nữa tháng hảy ra , Tụi Tao chờ được , phải ba gai nằm conex mới yên lành .
Không nói gì , nhưng cứ nghĩ lạ , thằng nào về cưới Vợ , hết phép , nhớ núi rừng bạn bè tươi tỉnh ra , thế nào cũng xong , giả từ vủ khí sau một vài trận đánh , có người khóc bên quan tài phủ Quốc kỳ , mộ bia đề tên Anh chắc thôi , còn cứ trật búa ở lỳ vài tháng thì qua huông . Đang trên đường tới mục tiêu , thằng nào vừa đi thấy hoa bên đường đẹp mắt ngắt cài lên nón sắt , bạn bè vuốt mắt không kịp mới nhớ chửi thề .
- Hoa đẹp thì để ngắm , ngắt chi giờ mạng cũng không còn .
Tôi đưa hết số tiền lương tháng , phần làm quà mừng , phần gởi cho Duyên . nói ghé Huế .
- Mua dùm Tao chiếc nón bài thơ tặng Duyên , như nhắc nhớ tình thương yêu trao về Em . 
Thằng Lý cảm động nói chẳng nên lời , bạn bè tình thân .
Những ngày ngưng bắn , lính Dù học về hiệp định , thông cáo chung 13 điều tào lao đủ chuyện , trồng rau , nuôi gà .
Thường vụ Đại Đội cằn nhằn .
- Gà mua bao nhiêu con về , giao nuôi , mấy đứa đuổi thả qua phía Bộ Đội là sao ! 
Lính hí hửng pha trò .
- Để Bộ Đội nuôi lớn , ăn thịt được mình qua bắt , hay chạy qua là của mình lo gì .
Tiểu Đoàn có lệnh cấm bắn kỳ đà ăn thịt , những con kỳ đà núi nằm trên gành đá , thỉnh thoảng thè lưởi bắt mồi , mỗi con hơn chục ký , thịt trắng , nhìn chắc ngon , Tôi không bao giờ ăn , mấy đứa nấu tới bửa dổ ngọt .
- Thịt mềm ăn được lắm .
Trong đầu nảy sinh ý tưởng , ký đà cản mũi , nên không nghĩ tới ăn , đành thôi . Những ngày sau đó đủ chuyện , mấy cái chết vô duyên cớ , không kiêng cũng cử .Thời gian khi mưa lúc nắng , Duyên cứ một tuần một lần thư , ước ao Anh về cùng nhau tay nắm tay dạo phố , hay ngồi nơi bải biển ngắm trăng đêm .
- Em nhớ Anh biết chừng nào , Anh có nhớ người ngày đêm trông ngóng không ?
Thư Hương Vợ Lý , kể về đám cưới đầm ấm , thật hạnh phúc và cũng gói ghém lời chân thành cám ơn Anh Em .Nhận thùng quà Lý gởi , thuốc lá , cà phê , lạp xưởng , có chiếc khăn thêu của Duyên kèm theo .
- Em gởi tới Anh để nhớ Em . 
Chiến trận lại bùng nổ , đơn vị vào đánh mặt Tây Nam Huế , mưa triền miên như thương ai nhớ ai , luôn trong tình trạng hầm ngập nước . Tôi nhận thư Duyên đọc , vui cùng nổi nhớ , gởi lời nhờ gió mang về cho Em . Chuyển quân vào Đà Nẳng , Tôi có lệnh về Lử Đoàn . Duyên báo tin Lý đã ra lại vùng hành quân , nhưng mỗi thằng mỗi nơi rừng sâu núi thằm , từ đó cho tới ngày tan hàng đìu hiu , lực đang còn mà cứ di tản chiến thuật , quân lệnh như núi . Tôi không gặp lại Lý .Sau mấy tháng tập trung cải tạo tại Vũng Tàu , Tôi về nhà , biến động người đi kẻ ở . Theo địa chỉ Tôi đi tìm nhà Lý , tìm Duyên , người Vợ có đính hứa một đời thuỷ chung , thất tán điêu tàn , hỏi Ai cũng lắc đầu , bóng chim tăm cá , bây giờ Em ở đâu ? 
Đã 5 năm cách biệt , vẫn nhớ vẫn tìm , trăng tròn , trăng khuyết , một lời hẹn ước , giữ mãi tình yêu trong tim . 




Sau khi kéo mấy giác giả ruốc buổi sáng , đậu ghe chờ gió vào sẻ ra kéo lại , mang 2 lồ ruốc đầy vào bờ , đem vào chổ mát chờ người mua tới cân , Tôi thong thả đi về nhà .Làm ăn cứ chập chờn , đủ chuyện hạch hoẹ , ép mua công trái phiếu , bị mời tới Trụ Sở khóm nghe vận động , của mấy ông theo đóm ăn tàn .
- Nhà nước Ta lo cho dân , mua nhiều lợi nhiều , sau 10 năm ngoài số tiền mua còn nhận được tiền lời và sẻ được bảo đảm bằng hiện vật .
Tôi cười trả lời tỉnh bơ .
- Quá lợi như vậy thì xin nhường hết để Cán bộ mua . Tôi chịu vì không có tiền .
Biết nói với thằng điếc không sợ súng , đành chỉ hậm hực , thời gì mà cứ tạo sự rình rập , bới móc , thở cũng thấy không khí nặng nề , đang đi gần tới nhà , nhìn thấy người đàn ông , đôi quang gánh trên vai , một bên thùng nước , một bên có bếp củi than , chắc người nhuộm đồ dạo , để đôi quang xuống , đứng cầm chiếc nón củ phe phẩy quạt mát , mới sáng mà nắng cũng có phần nóng .Khuôn mặt đen sạm , khắc khổ , Tôi giật mình .
- Có phải Mày không Thuận ?
Những giây phút đầu nhận dạng , ánh mắt thằng Thuận sáng lên nổi vui mừng , Nó với Tôi cùng Trung Đội , có những buổi tối cùng hầm , hút chung điếu thuốc , miệng luôn tủm tỉm cười , hai thằng bạn ôm choàng lấy nhau .
- Gặp Mày mừng quá Vinh , giờ như thế nào ?
- Nhà Tao ở đây , tới nhà Tao với Mày nói chuyện , hàn huyên .
Thấy thằng Thuận , bên bàn tay trái chỉ còn 2 ngón , tội mà thương , nhủ thầm , còn sống được đã là may .
- Coi như để phui ruốc mình ăn , tính sáng tính trưa luôn , bửa Tao có gặp thằng Quân , hỏi thăm , nghe nói Mày đi kinh tế mới .
Thằng Thuận với nụ cười gượng nở .
- Ông già Tao mất , nhà nước quốc hửu hoá Rạp hát nên bị bắt lên vùng kinh tế mới . Mày thấy tay Tao làm sao phát rẩy trồng cây , nên xất bất xang bang , về trốn chui trốn nhủi , chẳng biết làm gì , nên Tao sắm đồ nghề đi nhuộm dạo , liều và đói là chính , thiệt sinh bất phùng thời Mày ơi .
Tôi an ủi thật lòng .
- Bây giờ gặp , cần gì Tao giúp được sẻ hết sức , tiền bạc không lo , Tao với Mày từng sống chết bên nhau nên vẫn cứ như vậy .
Ruốc tươi ngọt , ăn với rau sống , bánh tráng , gặp lại bạn thân nên ngon miệng .Thằng Thuận bổng hỏi .
- Mày còn nhớ thằng Lý không Vinh ? hồi ở Trung Đội Mày thân với Nó nhất , thường nói chuyện chung , hai tuần trước Tao gặp Nó dặn , nếu có gặp Mày báo tin cho Nó biết .
Nhìn sửng thằng Thuận , tưởng sét đang ngang tai , hỏi vồn vập , vội vàng .
- Mày nói thiệt chứ , giờ Nó ở đâu , đời sống Vợ Chồng Nó ra sao ? có khoẻ không ?
Tôi hồi hộp chờ nghe tiếng thằng Thuận .
- Vợ Chồng Nó ở chổ Ngọc Thuỷ , nơi góc con lạch nhỏ , Nó bị mất một chân tới đùi , hình như cũng nghèo khổ lắm , căn nhà nhỏ xiêu vẹo củ kỷ , thấy có đứa Em gái , Nó nói đang dạy hợp đồng mẩu giáo nhà nước .
Hỏi kỷ thằng Thuận xong , mừng quá , Tôi vào phòng trong lấy số tiền tương đối ra đưa cho Nó .
- Bây giờ Mày cầm tạm , biết nhà Tao rồi , thỉnh thoảng tới , Anh Em tương trợ nhau , Tao chuẩn bị ít thứ và đi gặp Thằng Lý .
Tiển thằng Thuận xong , Tôi ngồi trên chiếc HonDa 67 nổ máy lòng hân hoan , đúng là thật xa mà gần , tới Nhà Thờ Ngọc Thuỷ , nhìn đồng hồ 12 giờ , tấp bóng cây mát đậu chờ Duyên đi dạy trên đường về . Kia rồi , trong áo dài trắng , tay ôm mấy tập vở , những bước chân nhẹ , khoan thai . Tôi chạy xe đuổi cặp theo .
- Đừng bước đi nữa , lên Anh chở về .
Một chút ngẩn người , phán đoán .
- Nhiều năm xa vắng , gặp Chồng không mừng à !
Tôi dựng xe , đứng đối diện , những tập vở trên tay Duyên tuột rơi , vòng tay ôm , nước mắt tuôn nức nở .
- Phải Anh thật đó không ? 
Ôm chật Duyên , đất trời muốn ra sao cũng mặc .
- Anh Vinh đây , Chúng Ta gặp được nhau rồi .
Xe ngừng trước mái nhà tranh ọp ẹp củ kỷ , Tôi và Duyên bước vào , không một ai , ôm nhau hôn nhau nống nàn . 





Đứng chờ Duyên cất cặp vở và thay bộ đồ bà ba mặc ở nhà , khung cảnh nhà nghèo , nền lát những thanh ván ghép , một cái bàn thấp củ , thấy Duyên đẹp dịu dàng , mặc đỏ gay ,mắc cở khi Tôi chăm chú nhìn , nhỏ nhẹ .
- Bộ Em xấu lắm hả ?
- Không đâu . Cho bỏ những ngày nhớ thương , Anh lúc nào cũng nhớ tới Em .
Nụ cười vui , khuôn mặt sáng hồng , Tôi cùng Duyên đi ra phía sau nhà , nơi rìa đất của con lạch nhỏ , Lý đang bì bỏm , lui cui cắt những cọng rau muống cầm tay , chập choạng dưới giòng nước đục , đám rau cũng nhỏ , èo uột .
- Anh Lý . Có Anh Vinh tới .
Duyên hớn hở kêu , Lý ngẩng đầu bở ngảng , tôi bước vội , giơ tay nắm chặt tay Lý , mừng quá , Ta lại gặp nhau , cảm động .
- Sao Mày biết mà tới hả Vinh , cám ơn Chúa .
Sóng bước vào nhà , chân Lý bó trong lớp bị nhựa nhiều lớp , thật phải chịu khó .
- Duyên Em . chạy vội ra chợ nói Chị mua gì ăn mừng nhé .
- Thôi trưa nắng , Tao có mang mấy thứ , rượu mực khô , Duyên lấy cho Anh cái đĩa để dùng rượu nướng mực .
Ngồi xuống bàn thấp , Hương Vợ Lý cũng vừa về tới , hai người đàn bà xuống bếp , Tôi và Lý nâng ly rượu cùng uống , nhớ khoảng thời gian xa xưa bên nhau nơi núi rừng Trị Thiên .
- Gặp được nhau như thế này là mừng , Tao nhờ Bà Chị ở Mỷ giúp nên cũng thoải mái .Mày đừng lo .
Bửa cơm trưa đoàn tụ , vui rộn ràng câu nói tiếng cười , Tôi cho Vợ Chồng Lý biết , chiều sẻ đưa Duyên về nhà , có chút rượu là Tôi luôn muốn ngủ , Duyên đưa vào gường , thấy tấm hình mình , Duyên âu yếm , ôm nhau hôn đắm say , Duyên mền nhủn người , da thịt đỏ như trái bồ quân . Tôi nằm ngủ , giấc ngủ say tình nồng , nghe tiếng lào xào , tỉnh dậy , Duyên ngồi mép gường , lặng yên , nghe bên ngoài tiếng Lý .
- Tôi đã nói Dì Tư nhiều lần , Con Duyên đã có chồng , đâu thể theo ý Dì bó buộc được .
Ngồi dậy hỏi .
- Có chuyện gì vậy Em ?
Duyên trả lời có sự lo lắng .
- Dạ .Có lần Anh Lý bị chân hành , phải nằm bệnh viện , Chị Hương mượn người bạn số tiền bằng 2 cây vàng , chịu điều kiện của người bạn cho mượn nếu trong 3 năm không trả được thì theo bất cứ yêu cầu nào của Họ . Thật không ngờ , thời gian gần đây Người đó đòi buộc Em phải làm Vợ Anh Ta . Anh Lý và Em giải thích nhưng Họ nói : Nếu không trả được nợ thì phải giữ lời cam kết .
Tưởng chuyện lớn , Tôi đứng lên hôn nhẹ trên trán Duyên .
- Không có vấn đề gì hết , Nợ Vợ Chồng trả .
Đi ra cười , gật đầu với Vợ Chồng Lý đang ngồi phân bua , chào người đàn bà , cùng Duyên ngồi , tự giới thiệu .
- Tôi là Chồng của Duyên và sẻ là người đứng ra trả số nợ đó .Dì nói lại dùm .Chúng Tôi cám ơn đã giúp gia đình trong lúc khó khăn , Tôi sẻ lo gởi lại số tiền trước kỳ hạn .
Vợ Chồng Lý thở nhẹ nhỏm như vừa thoát qua nạn , người đàn bà tiu nghỉu từ giả .Trên đường chở Duyên về nhà , tôi nói .
- Tháng ngày dài xa cách đã qua , Anh và Em sẻ ngồi ngắm trăng đêm , cùng nhau dạo phố , Em thích không ?
- Dạ . thích nhiểu đó Anh .
Bên nhau cùng chung hạnh phúc .[ Hồn lở sa vào đôi mắt Em ] . 

No comments:

Post a Comment