Friday, September 29, 2017

Van Mong Nguyen: Cảm Tạ

Van Mong Nguyen

Sang hôm nay sau giấc ngủ của cơn mệt mỏi , dậy nghe tiếng Vợ Nho .
- Anh dậy rồi .
Chỉ có bức chân dung , có Người đâu , ngồi xuống ghể bật khóc , nước mắt tự tuôn . Bây giờ viết những lời chân thành cám ơn trong giòng nước mắt , nhớ thương Người Vợ sau 41 năm chung sống đã ra đi .Giờ chỉ còn là nổi nhớ .
Cám ơn Chúa và Mẹ Maria . Thánh Cả GiuSe thương giúp nên lo hậu sự cho Linh Hồn TERESA được trở thành tốt đẹp . Cám ơn Cha Xứ và những người tham dự dự Thanh Lể An Táng . Đặc biệt Cám ơn Thuỳ Yên từ xa khi nghe tin đã một mình từ Kanagawa tới .Cám ơn những Thánh Lể của những người Bà Con , thân quen đã xin , những buổi đọc kinh tại nhiều nơi cùng cầu nguyện . Cám ơn Quý Cha đã thăm hỏi , chia sẻ và dâng lể cầu nguyện . Cám ơn Souer Tổng Phụ Trách Dòng Mến Thánh Giá Nha Trang , Quý Souers đang làm việc tại Oita đã tới tham dự Thánh Lể An Táng . Cám ơn tấm lòng của Các Em đã gởi tiền xin lể và chính mình xin lể cho Chị . Cám ơn Em Gái và bên họ Nội . Lời hứa của Vợ Nho không thực hiện được .Những tin gởi thăm hỏi tạo động lực cho những ngày qua .Tối hôm qua có buổi cơm họp mặt Gia Đình , cứ toàn ngồi nhớ Vợ Nho . Sáng bây giờ từng Gia Dình mỗi đứa chào Mẹ , từ giả Ba để về nơi mình ở .Thật nhiều những ân tình đã nhận . Xin hết lòng biết ơn .
Bây giờ trong sự bồi hồi xin Tất Cả thông cảm .

Van Mong Nguyen: Xin An Tâm

Van Mong Nguyen
.
Ngày hôm nay Tôi sẻ tới Hảng để làm việc , tuy có thể nghỉ tới hết tuần , nhưng ở nhà đầu óc mơ màng và nghĩ ngợi nhiều .Hôm qua gọi điện thoại cám ơn Chú Hai và mấy đứa Em Con Cậu Bốn , nhắn tin cám ơn Chiến về số tiền nhận được .
- Trong điều kiện mấy đứa bây giờ sao gởi nhiều vậy !
- Tấm lòng thôi Anh .
Chiến cho biết ở xa không tới được , Tôi hiểu mà , chuyện gì cũng chỉ nên bằng sự thương yêu . Trong mọi sự lo cho Vợ , cho Mẹ , gia đình tự thân đủ .Xin cám ơn tất cả . Đời sống hiện tại luôn dâng lên Chúa và Mẹ Maria .Thánh cả Giuse . Xin Chúa trả công cho những người làm phúc cho Chúng Tôi .

Van Mong Nguyen: Nhớ Thương

Gió trời thu cho lòng se lạnh .
Nắng gượng lên pha điểm sắc hồng .
Sáng dậy ngồi ly cà phê nóng .
Nhớ Vợ hiền khuất bóng nơi xa .
Em đi rồi để sầu ở lại .
Lở nhịp cầu duyên kiếp trái ngang .
Kỷ niệm yêu thương còn đây đó .
Sáng câu chào tiếng nói ngọt ngào .
Chiều lời hỏi bửa cơm chăm sóc .
Tiếng cười vui ánh mắt ấm êm .
Thâu đêm thức trông Con yên giấc .
Chẳng quản nề hà miệng nụ cười .
Cho Con vào đời bước chân vửng .
Cơn mưa nhẹ Em về cỏi mộng .
Và Anh ngày tháng sống đìu hiu .
Thương nhớ Em từng ngày vọng tưởng .
Kỷ niệm nào cho trọn yêu đầy .
Tiếng nói vẫn còn vang đây đó .
Thôi cũng đành Ta đã có nhau .


Van Mong Nguyen

Friday, September 22, 2017

Nguyễn Quê Hương: Cố Hương

(Tặng những người con xa quê)
Chao ôi, mình lớn mất rồi!
Tuổi thơ khuất cuối chân đồi quê hương
Giờ đây làm kẻ tha phương
Lang thang thất thểu phố phường người ta..
Chao ôi, mình bỗng nhớ nhà!
Thèm như đứa trẻ la cà vô tư
Đời người được mất còn dư
Thơ ngây rồi cũng giã từ ra đi..
Chao ôi, lòng bỗng nhiều khi!
Khát thèm một chút từ bi cõi trần
Để ngày mỏi quá bàn chân
Quay về quê Mẹ chuộc phần hồn nhiên...
Nguyễn Quê Hương

Nguyễn Quê Hương: Lạy Cha Lạy Mẹ Con Về Rồi

Con về bữa nắng cắn đỏ da
Cỏ trên mộ cha gầy theo bước chân tha hương đất khách
Chân nhang thắp cho mẹ năm xưa đỏ quạch
Nhuốm ngầu cả mắt con
Đường về nhà thênh thang sỏi mòn
Viên này là hôm thương cha nhặt lên bấu vào con khóc
Viên kia là bữa lẫy mẹ khó nhọc
Ăn củ khoai sần thay cơm mà mẹ dỗ mãi bữa cơm lành...
Hai bàn tay thô ráp nay run lên mong manh
Từng lóng tay cồn lên thèm hơi ngực mẹ
Trách cha chết khi con chưa đẻ
Để phận mồ côi hành hạ thuở ơ ầu
Con về thăm lại quê nghèo xót số kiếp bể dâu
Búi tóc chị vấn chặt sợ bung ra rớt toàn giông bão
Cậu giấu lo toan đắng cay vào cữ nhậu
Mới cất tiếng gọi thằng cháu thôi đã say đến mềm người
Thềm nhà mình vẫn đầy trăng mẹ ơi
Tấm thân đàn ông thô kệch cực nhọc nhìn lên bầu trời sợ mình ứa lệ
Sinh ra cũng đủ tay đủ chân đủ mắt đủ tai mà giờ chẳng đủ cha đủ mẹ
Để tập tành dạ thưa hiếu nghĩa như người
... nay con về để nhắc mình mồ côi
Nhắc mình chơi vơi từ thuở lọt lòng mẹ ạ
Đời nay may ra có chân nhang cỏ lá
Trên mộ mẹ cha răn cho con sống ân nghĩa với đời!
Ngày con về đến nắng đỏ cũng chơi vơi...
Nguyễn Quê Hương

Lucia Kim Nhung: Mùa Thu Riêng Em


Có một mùa thu em chỉ giữ riêng em.
Khi đám lá ngoài thềm đang úa vàng rơi rụng.
Gió nhè nhẹ thoảng qua ..
Từng chiều vàng thơ mộng.
Là lúc nỗi niềm chợt sống lại với mùa yêu.
Có một mùa thu em yêu biết bạo nhiêu.
Được sánh bước dập dìu bên anh
trên từng con phố nhỏ.
Lời anh nói ngày yêu
Tưởng như hòa trong gió.
Sẽ tan đi và dang dở lúc chẳng còn nhau.
Nhưng sao mỗi thu sầu
Em lại thấy nhói đau.
Nhặt chiếc lá vàng đang gục đầu thoi thóp .
Từng bước em đi ..lớp lớp khô vỡ vụn
Thấy như tim mình ..
Cũng muốn nhuộm màu thu.
Em vẫn giữ riêng mình
Với những ngày xưa.
Ngày hai đứa chưa nói lời xa cách.
Em quên hết và không hề oán trách.
Bởi duyên đời
Bởi nợ kiếp không chung.
LUCIA KIM NHUNG.
22/09/16.

Sunday, September 17, 2017

Lucia Kim Nhung: Miền Trung Yêu Thương

Chiều nay bão về nữa anh ơi!
Trên dải đất nghèo vừa tạm thời hồi phục.
Cơn giận dữ của Trời 
Trút lên bao cảnh đời cơ cực.
Gây tan thương cho vạn kiếp sống mòn.
Em ở nơi này êm ấm cảnh lầu son.
Xung quanh em sao bình yên đến lạ.
Nghe trong đêm lời thì thầm nghiệt ngã.
Biết bao người khốn khó ở ngoài kia.
Bàn tay em nhỏ bé vẫn muốn chìa.
Níu thêm nữa những gì thiên nhiên tặng.
Hoa cỏ..Đất trời ..mong sao là im vắng..
Đừng tả tơi..đừng nổi giận cuồng phong.
Thương quê nghèo chịu mãi cảnh long đong.
Bao mất mát tang thương đầy vô vọng.
Thương em thơ ngác ngơ ngồi mong ngóng.
Con đường làng khô ráo bước em đi ..
Thương cụ già ngồi khóc cảnh chia ly..
Khóc lá xanh lìa cành khi tươi tốt.
Chiều hiu hắt dưới mái tôn nước dột
Đêm ngồi nhìn con nước đẫm lưng cong.
Miền Trung ơi! 
Cùng môt dải non sông.
Sao cứ mãi tròng trành trong con nước.
Thương quê anh nỗi đau còn vẫn vậy.
Hết năm này..
Năm khác vẫn tang thương.


Lucia Kim Nhung
17/09/17.

Đan Lưới



Ngồi đan lưới chẳng lẽ nằm chơi
Cữ một cho vào đến cữ hai
Thức giấc ngày đêm đan xỏ tới
Lo gầy ghim cước chắc cho đầy,
Đôi khi quá mãi lo gầy mối
Nút nhặt, nút sưa thử mới hay
Chán lắm thử rồi sao bị ngố
Đôi khi bị nhốt phải đan hoài,
Hôm sau đổi cữ mới hơi lạ
Cảm thấy nút vừa chắc lại vui
Sung sướng gầy ghim đan xỏ tiếp
Ba Làng, đan lưới xưa vui lây.
Phan Khôi 
09/15/017

Van Mong Nguyen: Nỗi Niềm

Buổi sáng mặt trời lên cho tất cả .
Hảy cho Con cảm nhận tình Cha .
Chọn Thập Giá đau thương hình khổ .
Cho CON biết xin ơn thứ tha .
Không phải Mình có thể tha thứ .
Thân lổi đầy dâng Cha mọi sự .
Chúc bình an thấy nhẹ trong lòng .
Cha cũng chung sống cùng ngày tháng .
Dạy yêu thương vấp ngả đở nâng .
Hảy giúp ân cần cư xử nhân thế .
Cha không cứu chuộc cho mỗi người .
Tất cả điều được hưởng ơn trọng .
Lạy Cha ! bình an được sống yêu thương .


Van Mong Nguyen

Van Mong Nguyen: Rồi Cũng Ngày Qua


Van Mong Nguyen

Hôm nay thứ sáu đi làm về thấy thảnh thơi , vì được nghỉ 3 ngày liền , mai thứ 7 nghỉ tới thứ 2 , ngày nghỉ Lể Quốc Dân : Kính Lảo . Lể Mẹ Sầu Bi , miền Trung đang mưa bảo lớn , nhà bay ngói , ở đây cũng đang có mưa to gió mạnh . bảo cũng đang tới , sáng vùng miền Bắc báo động hoả tiển Bắc Triều Tiên bay ngang , cứ tự nhiên , phải chờ nó gắn đầu đạn nguyên tử , lở rơi xuống nơi nào thì nơi đó sẻ xin Chúa thương xót Chúng Con .Đi Siêu Thị mua ít đồ về nấu ăn tối , gặp mấy Cô Gái Việt Nam .
- Chú đi mua đồ ăn , Cô bệnh Chú tự lo , Cháu thấy kỳ này trông Chú ốm quá 
Thiệt đúng nhìn tận mắt nói cũng không đúng , mấy bửa gặp Tôi 65 kg được khen mập , giờ 70 kg mà chê ốm . Mới có kết quả khám sức khoẻ định ký , tim phổi tốt , cao huyết áp mức nguy hiểm , yêu cầu vận động để giám cân như củ . Cứ sáng thấy mệt là biết lên kg , kệ tới luôn , tuổi này luôn như vậy . Ăn uống xong mở mạng , có tin kết bạn . mừng giật cả mình , Bà Soeur gọi Tôi bằng thằng cũng fb , 40 năm chưa gặp , giờ đã nghỉ hưu , cũng vui . Mấy bửa hai thằng Bạn ở Mỷ cũng nhắn tin hỏi thăm Vợ Nho , một thằng ghét fb nhờ trang của Vợ , một thằng cũng nhờ trang của Con , thằng ghét fb thì thỉnh thoảng gọi điện thoại nói chuyên , có lần Nó nói chuyện với Vợ Nho , Tôi ngồi cười ,
- Thằng Mong Nó có hư không Em .
Bạn Tôi thì cứ gọi Vợ Nho bằng Em , thay vì Vợ Bạn phải được xưng Chị , Vơ Nho vui vẻ trả lời .
- Dạ . Anh Mong đàng hoàng có gì đâu Anh .
- Nếu Nó bậy bạ Em báo cho Anh , đừng giấu nghe chưa !
Thân tình luôn không cần giử ý , cuộc sống có những khoảng cách xa , mong một lần gặp . Mỗi ngày luôn trong tình trạng phập phồng về chuyện Vợ Nho bệnh , lúc khoẻ khi mệt , không lo chuyện Hảng làm hay Con cái . Ở đời luôn có những nếu : như Vợ Nho không bệnh đi làm thì mỗi tháng có thể dư hơn 10 man ¥ [ gần 1.000 đô la ] . Đúng là cứ dâng lên cho Chúa mọi sự . Về FB , có khi cũng tạo cho Tôi nhiều nghĩ ngợi , khó chứ không phải dể . Thường với tuổi lớn , nên Tôi ít gởi kết Bạn trừ những người Ba Làng mà mình đã biết , khi bị bỏ kết bạn , sẻ vẫn cám ơn vì chính do tại mình , với Tôi thì tuy là ảo , nhưng đã gọi là bạn thì nên thường liên lạc trở thành thân , thành thật trong tin gởi , trao đổi , chấp nhận cá tính của mỗi người . Đã bỏ kết bạn thì sẻ không nhận lại , kể từ bây giờ Tôi sẻ xoá những nike mà dùng danh xưng không tên . Mưa đang to , gió mạnh .

Van Mong Nguyen: Tháng Ngày Xa Xưa

 Van Mong Nguyen

Kéo xong vàng câu kiều 40 nẹp , mỗi nẹp 200 lưởi xong thì mặt trời cũng lên cao , nắng nóng hơi gắt . Vát câu được con Trạch và con cá nhám mập khoảng thước tây , con cá đuối vàng vi cở mân ăn cơm và một con cá nóc nhím hơn kg . Câu kiều được dân biển miền Nam gọi là câu vô hậu vì chỉ có lưởi không mồi , cứ cách cánh tay một lưởi , đám lưởi giăng dưới biển như hàng rào , loại nào chạy huông là dính . Che tấm bạt nẹp câu , Bố Vợ làm con cá nóc nấu cháo , phải tay nghề mới dám làm loại này , vở mật là ta theo nó . Nhìn những lát cá trắng như bông , coi bộ ngon , Tôi cũng hơi ngại khi nghĩ tới ăn , lần này ghe đi thêm thằng Em họ , tập cho Nó quen biển , để khi đi vượt biển khỏi bị hành say sóng , đang mệt nằm một góc trong ca bin , Cháo chín thơm lừng , ngoài biển ăn ngon hơn ở nhà , gió mát , không khí trong lành , thằng Hoàng buông một câu thẩn thờ .
- Thôi Cháu không ăn đâu .
Nói xong Nó tới đầu mủi the ngồi , bó gối nhìn trời vu vơ , Tôi hơi lạ , trưa có nồi cháo , không ăn nhịn đói sao ! Bổng nhiên chợt hiểu , Tôi cười nói với Bố Vợ .
- Kệ Nó Bố , nếu có gì Nó chạy ghe về cũng được .
Kêu thằng Em cùng ăn , cháo cá Nóc to ngọt lịm , thịt ngon , cùng nhau thì sợ gì ! Tôi ít khi đi niển , chỉ khi cần kiểm tra máy móc , chuẩn bị cho chuyến đi thì mới đi , tất cả đã vào thời kỳ thuận tiện , chuyến này về chờ Vợ Nho sinh con xong sẻ nhổ neo . Một sự bất ngờ được tính toán kỷ : Vợ mới sinh đâu thể đi . Thằng Hoàng liếc nhìn , thấy ai cũng ngon miệng , Nó mạnh dạn , khẻ cười .
- Cháu cũng ăn nữa , Ai sao mình vậy .
Tất cả cười và nhường phần còn lại , khi có Tôi cùng đi biển , Nó thích lắm , không bị ông la , tuổi mới lớn , giờ ghe đang đậu ở bải Cát Thắm , bải cát vàng ươm , bước chân đi trên cát lún kêu sột soạt êm tai , bải chạy dài những đụm cát đẹp , vun tròn hình nón , đang chờ gió vào sẻ chạy lên Rạch gầm , thử ghe vượt gió mạnh , chỉ thương thằng Em chưa được quen , nhưng biết sao ! 
Chiếc ghe tung bọt sóng , lướt nhanh , có phần yên tâm , đánh Vàng câu theo rặng núi xong , trời chiều , biển lặng , đậu ghe chuẩn bị cơm chiều . Con cá đuối vàng vi nấu canh xoài , tuy cùng gọi cá đuối nhưng loại này thịt trắng thơm , bộ gan béo ít ngấy , ở biển ăn cá biển , bửa cơm ngon xong trời hơi xẩm tối , thằng Hoàng thắp ngọn đèn hột vịt úp chai si rum tránh gió , Khi chạy ghe đêm để nhận ra nhau . Tôi vớ vẩn cột đèn bên hông ghe , lấy rường câu mực thả xuống , Bố Vợ nhìn : Lúc nào cũng chơi , ai mà lấy đèn hột vịt chong câu mực , vui thôi mà . Thấy động tay , kéo giữ chừng , Bố Vợ nhanh nhẹn nhảy chụp cây vợt , một con mực thước Đại Lảnh dài bằng cánh tay , tất cả trên ghe nhìn , Tôi nới dây nữa , con mực thứ hai , và thêm con thứ 3 . ông Anh Vợ nhảy tới .
- Chú tránh đi , đưa Tôi .
Cũng được Tôi lại chổ thằng Em đang ngồi .
- Chú Hai mệt không , Anh Em vô bờ một lúc cho khoẻ .
Thằng Hoàng hưởng ứng , Nó sợ một mình ông la .
- Cháu cũng đi , vào bờ cho khỏi quẩn chân .
Thúng xuống nước , chèo cặp ghành đá bước lên , thoải mái , Tôi thương thằng Em con ông Cậu ruột từ khi Nó mới biết bò , chuyến đi bắt buộc phải có Nó . Trăng lấp ló toả ánh sáng dịu , ra lại , cũng chỉ có 3 con mực Tôi câu . Thằng Hoàng đề nghị .
- Luộc mực ăn đi Chú Mong .
Một con luộc , mực tươi dòn ngọt , 5 người ăn không hết , hai con mổ mai phơi , Sáng kéo câu được thêm con đồi mồi và 2 con tôm hùm xanh to , mỗi con hơn 2 kg , chạy về . Qua hòn Chà là , lại thằng Hoàng .
- Luộc tôm Hùm ăn đi Chú , cháu chưa được ăn bao giờ .
Ông Bồ Vợ liếc nhìn Nó , Tôi vội lên tiếng .
- Nhúm lửa , lấy nồi luộc , ta làm ra ta ăn .
Vui vẻ , với sức ăn 5 người vậy mà con tôm không hết .
- Còn một con về để cho người nhà ăn không bán .
Bỏ neo ghe đậu bải , xuống thúng mang Trạch , cá và người vào , thúng vừa chạm đất , Anh Thái chân hấp tấp míu máo trong tiếng nấc nghen ngào .
- Chú ơi ! Cháu mất rồi , còn đâu .
Vợ Nho và Chị Thái vừa tới , lạ nhỉ . Con Bé Hân , con Anh trước khi Tôi đi câu đã khoẻ hẳn lại mà , nhà con bệnh , không tiền ráng chịu , cô bạn tin cho Tôi coi thử giúp được gì không . Tôi đưa đi nhập viện , chạy thuốc ngoài cả tháng , xuất viện về mấy bửa khoẻ và chơi vui , trước khi đi chuyến biển Tôi có dặn ,
- Nếu Cháu có gì . Anh cứ nói Vợ Nho , cô ấy đưa tiền cho .
Nhìn Vợ Chồng Anh Thái chạnh lòng , Cháu mới hơn tuổi , biết an ủi Anh như thế nào , cùng về nhà Anh nhìn di ảnh Cháu dạ nao nao . Vợ Chồng Anh Thái có thời trước 75 , tiền trong tủ rơi ra không cần vội luộm , giờ đói nghèo sau mấy năm , đúng là không Ai biết được ngày mai của chính mình

Van Mong Nguyen: Tiếng Mưa


Trong màn đêm mưa to gió mạnh .
Cây ngả nghiêng vật vả nguồn cơn .
Mây xám vần vủ gào bảo lớn .
Ngồi nơi này đang vẫn bằng yên .
Bổng chốc thấy rối lòng tơi tả .
Nhớ Quê Nhà vất vả lầm than .
Lủ cuốn trôi tan hoang thú sản .
Khổ hoài sao luôn cứ chịu thôi .
Lụt mỗi năm co ro manh áo .
Xây cống to nước tuôn về biển .
Đắp nền cao mái ngói chống bay .
Cùng đồng lòng vung tay thay đổi .
Cha Mẹ già nuốt lệ đắng môi .
Tấm thân trẻ run trong nước lạnh .
Nở sao người ngoảnh mặt đành hanh .
Đồng tâm với ơn lành Đấng Thánh .
Tạo yên hàn kiếp nạn mau qua .
Chung mâm cơm nhường manh áo ấm .
Sống tình thương chia sẻ nụ cười .
Dù bảo mưa tiếng thưa con trẻ .
Tạ ơn Trời cám ơn muôn nơi .

Van Mong Nguyen

Thursday, September 14, 2017

Lucia Kim Nhung: Ru Mãi Một Giòng Sông


Nguồn ảnh: Thanh Hải Quê Choa

Có một giòng sông nước chảy đôi bờ.
Bên thương nhớ... bên đợi chờ xa cách.
Giòng sông đó xưa bạt ngàn lau lách.
Những cây Sú trầm mình tươi tốt với thời gian.
Tuổi thơ nghèo gắn bó với gian nan.
Tôi lặn lội chặt cây về làm củi.
Những chiều tàn cùng bạn bè lúi húi.
Sợ con ma rừng núp giữa những bụi cây.
Tuổi thơ nghèo vơ vẫn những vòng xoay.
Cơm Cha áo Mẹ lâu ngày rồi cũng lớn.
Chinh chiến tang thương cũng qua thời chộn rộn.
Hun đúc thêm cho mình sức chịu đựng buồn đau.
Giòng sông quê tôi vẫn chảy dưới nhịp cầu.
Vẫn thơ mộng ..vẫn như thời xưa trẻ.
Chỉ nuối tiếc những chia ly thủa bé.
Để bây giờ kẻ ở nhớ người đi.
Có một giòng sông chứng kiến những biệt ly.
Vẫn ru mãi những gì sông vẫn trải.
Quê hương đó dẫu còn nhiều oan trái.
Vẫn mong ngày gặt hái những niềm vui.

Lucia Kim Nhung
09/09/16.
Viết về giòng sông quê Mẹ.

Saturday, September 9, 2017

Van Mong Nguyen: Vui Chứ


Van Mong Nguyen

Mấy bửa nay tự nhiên thấy vui , tới Hảng ngồi làm cứ phì cười , nhận được những nhắc nhở , thấy cảnh tỉnh bản thân . Xin gởi lời cám ơn và xin lỗi những lời vô ý của Mình .Từ đây cần cẩn trọng nếu , like thì có thể ý đã đọc , còn chủ của post nghĩ sao tuỳ , hạn chế bình luận , thiệt cái nết đánh chết không chừa , cứ muốn chọc cho người khác giận . Đang ngồi cười buổi tối , thấy Vợ Chồng thằng con trai đầu chào .
- Hai đứa về sinh nhật Mẹ .
Thường năm Sinh Nhật Ba hay Mẹ Nó về , giờ tháng 9 thì của Mẹ . Sáng lật bật đọc mấy tin nhắn rồi ngồi cười , không để ý ngày Sinh Nhật của Đức Mẹ , thầm xin lổi Mẹ kính yêu .Hôm nay ngày 9/9 Song cửu , cùng những đứa con , cháu tới Bệnh Viện , những đứa Cháu hát mừng Sinh Nhật Bà , những tấm hình tặng , có đứa leo lên gường xoa bóp . Tôi nói .
- Bây giờ tuổi mới rồi , phải khoẻ nhé .
Cảm động , cám ơn , cơm mang tới Vợ Nho mời .
- Anh với mấy đứa ăn cơm .
Tôi và tất cả bật cười , ngày nào nấu nướng hoạt bát , giờ nằm nhỏ nhẹ mời cơm .
- Hôm qua Cô 10 tới , mua miếng cá thờn bơn kho ăn cũng đậm miệng .
- Cứ ăn đủ thứ mới khoẻ .
Ba hồi kỳ trận , lúc khoẻ lúc mệt , thành ra Tôi cứ ngồi nhìn trời lẩm bẩm : Mình điên có vẻ hay hơn . Tất cả chia tay Vợ Nho , đi ra tiệm ăn gần biển , nhìn nhớ Ba Làng Quê hương . Nhớ bà con , những người luôn yêu thương mình , và cũng hiểu sẻ sống như thế nào . Xin dâng mọi sự lên cho Chúa .Xin Mẹ giúp đở Con .

Wednesday, September 6, 2017

Mắm Ruốc

 Nha Như Ruốc

Mắm ruốc là một loại mắm đặc sản quê tôi - Phan Thiết .
Mắm được làm từ nguyên liệu là con ruốc ( con moi ) được đánh bắt ở gần bờ biển
Khi chế biến , người ta rửa sạch cát đất , trộn với muối hạt cho vào lu và phơi ngoài nắng .
Cũng như các loại mắm khác , mắm ruốc cần có thời gian để chín ( 5-6 tháng )
Mắm ruốc khi chín có thể chế biến thành loại mắm chấm cho nhiều thực phẩm .
Không biết từ bao giờ và vì sao , người dân biển ở đây có câu thành ngữ ví von : Nha như ruốc ! ( Nhoe như ruốc )

Lệ Quyên: Dỗ Bạn


Long lanh giọt nước rơi
Tung tăng trên gò má
Thấy bạn này rất lạ
Đến lớp sao khóc nhè
Em đến bên nhè nhẹ
Lau giọt nước mắt rơi
Rồi lấy bánh ra mời
Bạn cùng ăn bạn nhé
Em cúi đầu khe khẽ
Nói nhỏ cho bạn nghe
Chúng ta xa nhà trẻ
Nay vào lớp một rồi
Làm người lớn bạn ơi .!
Đừng khóc nhè nữa nhé

Nguyễn Thị Lệ Quyên

Tuesday, September 5, 2017

Van Mong Nguyen: Xuôi Dòng Đời

 Van Mong Nguyen

Gởi chiếc xe đạp ở nhà người Chị quen , đi ra đường lớn , không biết phải như thế nào đây , thấy thằng Bé mặt sáng , lanh chai đang từ dưới ngỏ hẻm đi lên .
- Em cho Anh hỏi , có biết nhà Ông Ngổ ở đâu không ?
Thằng Bé nhanh miệng .
- Phải Ổng Ngổ thợ đóng ghe không Anh ? nếu là ổng thì Em biết , để Em chỉ cho .
May thật , đúng rồi , nhờ thằng Bé dẩn đi , hết con dốc xuống , chui qua mấy chái nhà , tới sát đầu chân cầu Xóm Bóng , thằng Bé chỉ tay .
- Nhà Ông Ngổ đó Anh .
Có người ở thì gọi là nhà , thực tế trước mặt chỉ là một cái chòi dựng trên mé nước bằng mấy cây to bằng bắp chân , mấy miếng tôn sét , lụp xụp , có cầu thân dốc ngược ọp ẹp , cám ơn thằng Bé , móc túi đưa 5 đồng , Nó cười dể thương .
- Em không lấy đâu , chỉ giúp Anh thôi .
Trong lòng cảm thấy vui , nhìn ván cầu thang leo lên phát ớn , cẩn thận , dò chừng , nhẹ từng bước chân , những thanh ván đầu đày củ mục , tới nơi , ông Ngổ đang ngồi ở đầu chiếc gường tre , nhận ra người quen , móm mén nụ cười .
- Mẹ . Rồng tới nhà tôm , chưa đi hả Mày ?
- Ông này nói hay nhỉ , đi đâu , lâu mới gặp , ông khoẻ không ?
Tiếng trả lời dấm dẳn .
- Khoẻ mẹ gì , sắp chết đói đây , mấy bửa nay không có hột cơm nào vào bụng .
Trong căn chòi , ngoài thùng đồ nghề bất ly thân , chiếc gường tre củ , ông Ngổ trông tiều tuỵ , thợ đóng ghe lang bạt kỳ hồ , ăn cơm chủ , tiền Vợ giữ , cách đây một năm khi sửa chiếc ghe nhà thành lớn , ông Ngổ là một trong những người thợ , tuổi già sức yếu nhưng chịu khó . 
- Vợ Con đâu mà ông ở đây một mình .
- Nhắc ba cái thứ đó muốn chửi , hai mẹ con Nó bán nhà không cho Tao một cắc , thấy chòi này bỏ hoang Tao ở đại , xin chổ nào làm cũng chê già , thành đói mấy bửa nay , Con Vợ Mày được nết , Nó khoẻ không ?
- Cũng khoẻ , thường hay nhắc tới ông .
Thời gian làm ghe , Vợ Tôi cơm bưng nước rót chu đáo , đối xử với ông thân tình , nên ông rất quý , lấy tiền đưa ông 100 đồng .
- Ông cầm tiêu đở . khi nào khó , cứ tới nhà đừng sợ phiền .
Cầm tiền thấy ông Ngổ tươi hẳn khuôn mặt .
- Đời ai cho không ai thứ gì đâu , bộ tính lợi dụng Tao cái gì phải không Mày ! 
Thiệt ông này , buồn ngủ gặp chiếu manh còn nhiều chuyện .
- Thân ông giờ có gì để Tôi lợi dụng , nói vậy thì trả tiền lại đây .
Ông Ngổ cười giòn dả .
- Mẹ . Đâu có ngu Mày , tiền vào túi sao đưa lại được .
Cả hai cười vui vẻ .
- Bây giờ Tôi với ông đi ăn phở .
Trước tô phở nóng , ông Ngổ ăn ngon háo hức .
- Sao Mày chưa đi , rồng đời nào chịu ở nước cạn ao tù .
- Chổ đông người , ông nói linh tinh , giờ Tôi cẩn sửa lại chiếc ghe , me đà hư phá nước , ông có biết ai thợ cả giới thiệu dùm .
Mồi điếu thuốc phà khói , ông Ngổ trầm tư. 
- Sao Mày không đem vào Hợp Tác Xã Song Thuỷ cho tiện .
- Vào đó giấy tờ xin phép nhiêu khê và phải đóng mới , Tôi chỉ cần sửa thôi .
Ông Ngổ như hiểu ý .
- Tao có biết một thằng cũng giỏi , nhưng giờ đông ghe làm , nên hơi khó , thằng này phách lối lắm , Tao sẻ dẩn Mày tới nhà Nó , được hay không Tao không biết , mà nếu được Mày nói Nó cho Tao làm kiếm cơm nhé , mẹ Tao năn nỉ miết mà bị chê .
Đứng lên cùng ra khỏi quán , thấy thương ông Ngổ , tuổi già chỉ mong kiếm sống qua ngày , thân phận của mỗi con người .




Cùng đi xuống hết con dốc , hai bên đường hàng quán có phần khởi sắc , nhưng năm lận đận , lao đao đang bắt đầu qua , mỗi người đang cố gắng vươn lên trong nổi đắng cay , chật vật , khó khăn tư bề , o ép đủ chuyện , lác đác những thùng quà từ nước ngoài gởi về , làm cho sinh hoạt hơi nhẹ thở , thỉnh thoảng một vài chuyến ra đi có tin về bằng an , cũng tạo sự bức xúc , chẳng Ai muốn bỏ quê để , trong sự 9 chết 1 sống liều thân . Cứ ngày đêm phập phồng nổi sợ , tương lai con cái , học tài thi lý lịch , xét nét 3 đời . Buôn bán là bóc lột , có người bực bội : Tui bóc Tui lột nhà nước ăn . Cười đi theo Ông Ngổ trong dáng thất thểu , qua cảng cá , rẻ vào con đường nhỏ vừa đủ chiếc xe đạp chạy được , tới trước căn nhà xây , lợp mái đỏ bề thế , cửa nẻo chắc chắn đàng cài chốt , lạ là trong sân tráng xi măng lại có căn nhà tranh nhỏ , đứng trước cổng , nhìn thấy Hai Cô gái đang ngồi nơi góc nhà lớn với đứa Bé , ông Ngổ ngóng cổ kêu to tiếng .
- Cúc ơi Cúc . Có thằng Chồng Mày ở nhà không vậy ?
Một Cô Gái nhỏ nhắn , nhanh nhẹn bế đứa Bé chạy ra hấp tấp .
- Chào ông Ngổ , có chuyện gì không ông ! Đừng to tiếng , Anh Đức đang ngủ .
Ông Ngổ hời hợt trả lời .
- Tao thì không , thằng này thì có , Nó tìm Chồng Mày để nhờ sửa ghe .
Cô gái trẻ , gương mặt xinh đẹp , quay qua Tôi .
- Dạ. Anh Đức đang ngủ . Anh để bửa khác tới được không ?
Ông Ngổ nghe lầm bầm .
- Giờ này trưa trờ trưa trật mà còn ngủ nướng , có người tìm thì kêu dậy chớ , Ai rảnh không đâu chờ Mày .
Co gái ý lấm lét hơi sợ , cùng lúc thấy thằng đàn ông trong lều ló đầu ra , mặt nhăn giống con cháu Tề Thiên , khó chịu .
- Cúc , gì mà ồn ào , không cho người khác ngủ vậy hả ?
- Dạ . Ông Ngổ đưa Anh đây tới kêu , Em cản không kịp .
Tôi im lặng không nói , cũng oai dử , ông Ngổ hầm hầm , thằng đàn ông nhìn Tôi rồi trố mắt .
- Anh Mong , sao biết Em ở đây mà tìm ! 
Đúng là có duyên có gặp , tưởng đâu ai , thằng Sinh , lính trong tổ của Tôi ngày nào , giờ thành tên Đức .
- Tình cờ thôi , ông Ngổ dẩn tới , không ngờ là Mày đó Sinh .
Ông Ngổ ngơ ngác .
- Bộ hai thằng Mày biết nhau , thôi Tao hết chuyện , nhớ nói dùm Nó cho Tao nghe Mày , không Tao tới nhà phiền lắm .
Biết ông Ngổ ngại chạm mặt thằng Đức , Tôi chỉ cười nhẹ , Vợ Chồng thằng Đức mừng , tíu tít mời vào nhà , trong nhà chỉ có chiếc gường gổ đôi trải chiếu hoa , cái bàn vuông , 4 cái ghế tự đóng để ngồi tiếp khách , thằng Đức hối Vợ .
- Em đưa Con Anh giữ , chạy mua hai ly cà phê .
- Hai Anh ngồi nói chuyện , lâu ngày gặp lại , Em gởi Con cho Dì Nó giữ cũng được .
Hỏi Tôi uống loại cà phê gì , rồi Cúc sốt sắng bế con chạy đi gởi , Tôi nhìn khuôn mặt mài mại quen , chưa gặp lần nào mà ! Nảy giờ Cúc thỉnh thoảng liếc , mặt ửng đỏ , như ý mắc cở . Hai ly cà phê mang về . Tôi và thằng Đức nhắc chuyên năm xưa và chuyện bây giờ , Cúc tươi cười niềm nở .
- Hai Anh chờ , Em chạy ù xuống cảng coi có mực cá ngon , ngồi uống với nhau bửa rượu đoàn tụ .
Tôi thấy vui và nảy sinh ý nghĩ ngạc nhiên : Sao thằng Đức có thể trở thành Thợ cả đóng sửa ghe ở tuổi này , còn trẻ quá , Tôi sống với Nó hơn 2 năm , hiểu Nó lông bông , thật đời luôn có những bấy ngờ , những trở thành không thể nghĩ tới .




Đã từng có những ngày sống chung chiến hào , vui buồn sống chết bên nhau , Thằng Đức ở chung hầm , cùng lều , thua Tôi 2 tuổi , khoẻ tuy nhỏ con , chuyện gì cũng dành : Anh để Em , di hành đi trước , nên giờ gặp , cảm xúc dâng tràn , cà phê thơm hương đậm đà .
- Từ khi bị thương về , rồi tan hàng , Em lúc nào cũng ao ước gặp Anh , cứ nhớ khi bị thương mà Anh không cho máu , chắc gì Em còn ngồi đây .
Trận đánh tiến chiếm lại hai ngôi làng giáp sông Thạch Hản , Nó bị trúng mảnh đạn 82 ly , tải thương về trạm y tế của Tiểu Đoàn ở La Vang thì mất máu nhiều . Anh Tâm Y Tá Trưởng hỏi vọng cầu may .
- Bên ngoài có thằng nào máu O không ? vết thương nơi ngực , không trúng chổ hiểm , nhưng mất máu nhiều , chuyển ra tới tiền trạm sợ không kip .
Tôi chạy vội vào lấy thẻ bài từ cổ ra đưa .
- Em thuộc máu O , giúp gì được cho Nó , Em sẳn sàng .
Mắt Anh Tâm sáng lên , trên chiếc Thiết Giáp 113 , Nó nữa tỉnh nữa mê , Tôi nằm cạnh , Anh Tâm chuyền máu trực tiếp , tới trạm Y Tế tiền phương đã có máu chuẩn bị sẳn , Anh Tâm nhìn Tôi thở phào , Nó mở mắt ứa lệ , kinh nghiệm cho biết thằng nào bị thương mà mơ màng thì sẻ khoẻ . Thằng Đức kể .
- Ở nhà vô công rổi nghề , Em cầm rìu theo ông Già làm thợ đóng ghe qua ngày , ông già Em thợ Cả nổi tiếng , năng khiếu cha truyền con nối , nên Em thành giỏi tự nhiên , lấy Vợ có được đứa Con .
Tôi nghe và khó hiểu , Nó giờ Thợ Cả , công việc nhiều , sao nhà tranh vách ván nghèo nàn , chuyện của Nó . Cúc cũng vừa về , cầm con mực Ván và con cá Hồng Hoan to , thêm chai lít rượu trắng hỉ hả .
- Em luộc nhanh mực Hai Anh uống rượu , rồi hấp cá , mình cuốn bánh tráng .
Cụng ly cười nói , Thằng Đức hỏi .
- Bửa nay , ông Ngổ dẩn Anh tới , bộ có chuyện về sửa chửa ghe phải không ?
- Đúng rồi , ghe Anh toàn bộ me đà hư phá nước nên tìm thợ sửa .
- Vậy để Em lo cho , ván thợ sẳn và Em sẻ đích thân làm , tiền bạc Anh không cần nghĩ tới , ghe Anh kéo lên bải chưa ?
Như vậy là yên tâm , Tôi yêu cầu Nó nhận ông Ngổ .
- Tính Anh thì Đức cũng hiểu , gì cũng rành mạch , nhập nhằng công cán là không được , Ông Ngổ già cứ tính lương Anh trả .
Cúc góp ý .
- Anh cứ tự nhiên , với Tụi Em Anh tính toán làm gì .
Nhìn Cúc thấy thân quen qua ánh mắt nụ cười .
- Anh thấy Vợ Em khác ngày trước nhiều không ?
Tiếng Đức hỏi , Tôi nhớ rồi , người con gái trong hình , người yêu của Nó , khác là phải , giờ gái một con đẹp sắc sảo , Cúc đi tới góc nhà vén màn lấy tập Album giở đưa .
- Anh coi đi , hình Em ngày nào Anh nhìn viết thư đó .
Hèn gì sáng giờ cứ liếc , đỏ mặt . Những ngày sau đó , sửa ghe , Vợ Nho xuống cùng Cúc lo cơm thợ , chị Em thương nhau như ruột thịt , khi ghe sửa xong đi biển , có cá đem xuống bán bao giờ cũng có Cúc phụ . Một năm tới lui tâm sự .
 





Đã có ý sẻ đi , không thể sống không có tự do , dù đời sống không thiếu thốn vật chất , nhưng tinh thần luôn căng thẳng , không khí thở còn thấy nặng , nên gặp Thằng Dức cũng mừng , Khi cần cất dấu gì dưới ghe như cây láp phụ , chân vịt dự phòng , là Nó nhiệt tình làm , Anh Em không tin thì làm gì được . Một lần Tôi hỏi .
- Hai Vợ Chồng có tính bỏ đi không ?
Đức nhìn Vợ trả lời chậm rải .
- Không Anh . Em chỉ là thợ đóng ghe . qua bên đó làm gì để sống được , nếu đi thì Em cũng đã đi vì cũng có mấy người đóng ghe rủ cho đi .
Ngày ra đi cũng gần kề , và trong chuyện chuẩn bị cho chuyến đi , Vợ Nho hầu như không biết , chỉ biết là Chồng đang có tính toán , làm dầu , thức ăn .
- Không phải dấu gì Em , nhưng tránh tình trạng Công An bắt nọp . Tụi Nó mời Em rồi nói với Anh : Vợ Anh đã tự khai hết . Nếu có trường hợp đó thì Anh sẻ cười : Em biết gì mà khai , còn đi mà đổ bể thì Em cứ nói Tôi không biết gì , chỉ đi theo Chồng .
Trong một lần Vợ Nho than thở .
- Nếu được Anh nói dùm Chú Đức , cứ để như vậy tội Cô Cúc .
Chuyện gì đây mà cần Tôi nói .
- Cô Cúc tâm sự với Em , Chú Đức thường ngày ít về nhà .
- Chuyện đời sống của Nó , khó lắm , để có dịp Anh hỏi thử coi .
Từ ngoài biển về nhà buổi sáng , thấy Cúc đang ngồi cùng vò cơm rượu với Vợ Nho , Tôi hỏi về chuyện Gia Đình , như chạm vào nổi đau , Cúc bật khóc .
- Em thiệt không biết có chịu đựng được không , sức ép tử Cha Mẹ , cứ muốn Em bỏ Anh Đức do thương Em . Vợ Chồng Em lấy nhau Cha Mẹ Em không đồng ý , chưa có đám cưới đâu Anh Chị , ngày trước Vợ Chồng gần nhau , còn có bửa cơm chung , từ ngày Anh Đức thành thợ cả thì tối khuya mới về say ngất ngưởng , đất trời không hay , nói thợ cả nhiều tiền chứ hơn 5 năm rồi , Anh chưa đưa cho Em cắc , một đồng , không có tiền cũng được , nhưng Em chỉ mong bửa cơm xum họp gia đình , ngày nào con cũng ngóng Cha , Vợ trông Chồng .
Nhìn Cúc nức nở kể lể thấy thương .
- Vậy Em với Con sống như thế nào ?
- Dạ . Em vẫn sống với Cha Mẹ , nói đi làm là bị nạt : Cô đừng làm Tôi mất mặt , thợ cả mà không nuôi được Vợ .
Thằng hay nhỉ , Tôi trấn an .
- Để Anh dùng ảnh hưởng của mình lôi kéo Đức , Cần hai bà cộng tác vui vẻ , để Đức có thể thoát được tập quán với Anh Em thợ .
Cứ chiều tới bỏ rìu xuống là tới quán nhậu , thợ cả mà : Để tao trả , tiền nào không hết , chưa say chưa về . Tôi thực hiện ý của mình , chiều Tôi tới bải , kêu Đức cũng đi uống nước , và cùng về nhà ăn cơm , vài bửa tổ chức hai nhà cùng đi quán ăn không uống , thấy nhận tiền công là hối : Đưa cho Vợ để Cúc vui . mấy tháng như vậy , trở thành một nếp sống mới với Đức , Cúc vui mừng thấy rỏ , và có lần buổi tối gần ngày đi , Tôi ghé thăm với tâm ý từ giả . không có Đức ở nhà , linh tính phụ nử như đoán biết lần gặp này , không biết có ngày gặp lại , Cúc bùi ngùi .
- Em cám ơn Anh Chị , trước khi Anh đi , Em cũng muốn giải bày , thời gain qua , nếu không có những lời thư anh viết khích lệ chắc Em khó vượt qua . Nếu ở đâu cũng nhớ Vợ Chồng Em .
Tôi nhìn Cúc bằng ánh mắt đầm ấm , thầm nhủ trong lòng : Nhớ chứ , Chúng Ta thân tình như Anh Em mà .
Trời vừa sập tối , bóng đêm bao trùm , Tôi đạp lái quay ghe thẳng hướng , tiếng máy nổ êm , ghe lướt sóng ra đi , tiếng súng AK bắn đuổi theo , Tôi mỉn cười , chuyện như đùa , kinh nghiệm chiến đấu có thừa , súng AK bắn cách 200 mét vô tác dụng , quê hương yêu thương bỏ lại trong tâm tư ngậm ngùi , hẹn ngày trở về .