Sunday, September 17, 2017

Van Mong Nguyen: Tháng Ngày Xa Xưa

 Van Mong Nguyen

Kéo xong vàng câu kiều 40 nẹp , mỗi nẹp 200 lưởi xong thì mặt trời cũng lên cao , nắng nóng hơi gắt . Vát câu được con Trạch và con cá nhám mập khoảng thước tây , con cá đuối vàng vi cở mân ăn cơm và một con cá nóc nhím hơn kg . Câu kiều được dân biển miền Nam gọi là câu vô hậu vì chỉ có lưởi không mồi , cứ cách cánh tay một lưởi , đám lưởi giăng dưới biển như hàng rào , loại nào chạy huông là dính . Che tấm bạt nẹp câu , Bố Vợ làm con cá nóc nấu cháo , phải tay nghề mới dám làm loại này , vở mật là ta theo nó . Nhìn những lát cá trắng như bông , coi bộ ngon , Tôi cũng hơi ngại khi nghĩ tới ăn , lần này ghe đi thêm thằng Em họ , tập cho Nó quen biển , để khi đi vượt biển khỏi bị hành say sóng , đang mệt nằm một góc trong ca bin , Cháo chín thơm lừng , ngoài biển ăn ngon hơn ở nhà , gió mát , không khí trong lành , thằng Hoàng buông một câu thẩn thờ .
- Thôi Cháu không ăn đâu .
Nói xong Nó tới đầu mủi the ngồi , bó gối nhìn trời vu vơ , Tôi hơi lạ , trưa có nồi cháo , không ăn nhịn đói sao ! Bổng nhiên chợt hiểu , Tôi cười nói với Bố Vợ .
- Kệ Nó Bố , nếu có gì Nó chạy ghe về cũng được .
Kêu thằng Em cùng ăn , cháo cá Nóc to ngọt lịm , thịt ngon , cùng nhau thì sợ gì ! Tôi ít khi đi niển , chỉ khi cần kiểm tra máy móc , chuẩn bị cho chuyến đi thì mới đi , tất cả đã vào thời kỳ thuận tiện , chuyến này về chờ Vợ Nho sinh con xong sẻ nhổ neo . Một sự bất ngờ được tính toán kỷ : Vợ mới sinh đâu thể đi . Thằng Hoàng liếc nhìn , thấy ai cũng ngon miệng , Nó mạnh dạn , khẻ cười .
- Cháu cũng ăn nữa , Ai sao mình vậy .
Tất cả cười và nhường phần còn lại , khi có Tôi cùng đi biển , Nó thích lắm , không bị ông la , tuổi mới lớn , giờ ghe đang đậu ở bải Cát Thắm , bải cát vàng ươm , bước chân đi trên cát lún kêu sột soạt êm tai , bải chạy dài những đụm cát đẹp , vun tròn hình nón , đang chờ gió vào sẻ chạy lên Rạch gầm , thử ghe vượt gió mạnh , chỉ thương thằng Em chưa được quen , nhưng biết sao ! 
Chiếc ghe tung bọt sóng , lướt nhanh , có phần yên tâm , đánh Vàng câu theo rặng núi xong , trời chiều , biển lặng , đậu ghe chuẩn bị cơm chiều . Con cá đuối vàng vi nấu canh xoài , tuy cùng gọi cá đuối nhưng loại này thịt trắng thơm , bộ gan béo ít ngấy , ở biển ăn cá biển , bửa cơm ngon xong trời hơi xẩm tối , thằng Hoàng thắp ngọn đèn hột vịt úp chai si rum tránh gió , Khi chạy ghe đêm để nhận ra nhau . Tôi vớ vẩn cột đèn bên hông ghe , lấy rường câu mực thả xuống , Bố Vợ nhìn : Lúc nào cũng chơi , ai mà lấy đèn hột vịt chong câu mực , vui thôi mà . Thấy động tay , kéo giữ chừng , Bố Vợ nhanh nhẹn nhảy chụp cây vợt , một con mực thước Đại Lảnh dài bằng cánh tay , tất cả trên ghe nhìn , Tôi nới dây nữa , con mực thứ hai , và thêm con thứ 3 . ông Anh Vợ nhảy tới .
- Chú tránh đi , đưa Tôi .
Cũng được Tôi lại chổ thằng Em đang ngồi .
- Chú Hai mệt không , Anh Em vô bờ một lúc cho khoẻ .
Thằng Hoàng hưởng ứng , Nó sợ một mình ông la .
- Cháu cũng đi , vào bờ cho khỏi quẩn chân .
Thúng xuống nước , chèo cặp ghành đá bước lên , thoải mái , Tôi thương thằng Em con ông Cậu ruột từ khi Nó mới biết bò , chuyến đi bắt buộc phải có Nó . Trăng lấp ló toả ánh sáng dịu , ra lại , cũng chỉ có 3 con mực Tôi câu . Thằng Hoàng đề nghị .
- Luộc mực ăn đi Chú Mong .
Một con luộc , mực tươi dòn ngọt , 5 người ăn không hết , hai con mổ mai phơi , Sáng kéo câu được thêm con đồi mồi và 2 con tôm hùm xanh to , mỗi con hơn 2 kg , chạy về . Qua hòn Chà là , lại thằng Hoàng .
- Luộc tôm Hùm ăn đi Chú , cháu chưa được ăn bao giờ .
Ông Bồ Vợ liếc nhìn Nó , Tôi vội lên tiếng .
- Nhúm lửa , lấy nồi luộc , ta làm ra ta ăn .
Vui vẻ , với sức ăn 5 người vậy mà con tôm không hết .
- Còn một con về để cho người nhà ăn không bán .
Bỏ neo ghe đậu bải , xuống thúng mang Trạch , cá và người vào , thúng vừa chạm đất , Anh Thái chân hấp tấp míu máo trong tiếng nấc nghen ngào .
- Chú ơi ! Cháu mất rồi , còn đâu .
Vợ Nho và Chị Thái vừa tới , lạ nhỉ . Con Bé Hân , con Anh trước khi Tôi đi câu đã khoẻ hẳn lại mà , nhà con bệnh , không tiền ráng chịu , cô bạn tin cho Tôi coi thử giúp được gì không . Tôi đưa đi nhập viện , chạy thuốc ngoài cả tháng , xuất viện về mấy bửa khoẻ và chơi vui , trước khi đi chuyến biển Tôi có dặn ,
- Nếu Cháu có gì . Anh cứ nói Vợ Nho , cô ấy đưa tiền cho .
Nhìn Vợ Chồng Anh Thái chạnh lòng , Cháu mới hơn tuổi , biết an ủi Anh như thế nào , cùng về nhà Anh nhìn di ảnh Cháu dạ nao nao . Vợ Chồng Anh Thái có thời trước 75 , tiền trong tủ rơi ra không cần vội luộm , giờ đói nghèo sau mấy năm , đúng là không Ai biết được ngày mai của chính mình

No comments:

Post a Comment