Tuesday, September 5, 2017

Van Mong Nguyen: Xuôi Dòng Đời

 Van Mong Nguyen

Gởi chiếc xe đạp ở nhà người Chị quen , đi ra đường lớn , không biết phải như thế nào đây , thấy thằng Bé mặt sáng , lanh chai đang từ dưới ngỏ hẻm đi lên .
- Em cho Anh hỏi , có biết nhà Ông Ngổ ở đâu không ?
Thằng Bé nhanh miệng .
- Phải Ổng Ngổ thợ đóng ghe không Anh ? nếu là ổng thì Em biết , để Em chỉ cho .
May thật , đúng rồi , nhờ thằng Bé dẩn đi , hết con dốc xuống , chui qua mấy chái nhà , tới sát đầu chân cầu Xóm Bóng , thằng Bé chỉ tay .
- Nhà Ông Ngổ đó Anh .
Có người ở thì gọi là nhà , thực tế trước mặt chỉ là một cái chòi dựng trên mé nước bằng mấy cây to bằng bắp chân , mấy miếng tôn sét , lụp xụp , có cầu thân dốc ngược ọp ẹp , cám ơn thằng Bé , móc túi đưa 5 đồng , Nó cười dể thương .
- Em không lấy đâu , chỉ giúp Anh thôi .
Trong lòng cảm thấy vui , nhìn ván cầu thang leo lên phát ớn , cẩn thận , dò chừng , nhẹ từng bước chân , những thanh ván đầu đày củ mục , tới nơi , ông Ngổ đang ngồi ở đầu chiếc gường tre , nhận ra người quen , móm mén nụ cười .
- Mẹ . Rồng tới nhà tôm , chưa đi hả Mày ?
- Ông này nói hay nhỉ , đi đâu , lâu mới gặp , ông khoẻ không ?
Tiếng trả lời dấm dẳn .
- Khoẻ mẹ gì , sắp chết đói đây , mấy bửa nay không có hột cơm nào vào bụng .
Trong căn chòi , ngoài thùng đồ nghề bất ly thân , chiếc gường tre củ , ông Ngổ trông tiều tuỵ , thợ đóng ghe lang bạt kỳ hồ , ăn cơm chủ , tiền Vợ giữ , cách đây một năm khi sửa chiếc ghe nhà thành lớn , ông Ngổ là một trong những người thợ , tuổi già sức yếu nhưng chịu khó . 
- Vợ Con đâu mà ông ở đây một mình .
- Nhắc ba cái thứ đó muốn chửi , hai mẹ con Nó bán nhà không cho Tao một cắc , thấy chòi này bỏ hoang Tao ở đại , xin chổ nào làm cũng chê già , thành đói mấy bửa nay , Con Vợ Mày được nết , Nó khoẻ không ?
- Cũng khoẻ , thường hay nhắc tới ông .
Thời gian làm ghe , Vợ Tôi cơm bưng nước rót chu đáo , đối xử với ông thân tình , nên ông rất quý , lấy tiền đưa ông 100 đồng .
- Ông cầm tiêu đở . khi nào khó , cứ tới nhà đừng sợ phiền .
Cầm tiền thấy ông Ngổ tươi hẳn khuôn mặt .
- Đời ai cho không ai thứ gì đâu , bộ tính lợi dụng Tao cái gì phải không Mày ! 
Thiệt ông này , buồn ngủ gặp chiếu manh còn nhiều chuyện .
- Thân ông giờ có gì để Tôi lợi dụng , nói vậy thì trả tiền lại đây .
Ông Ngổ cười giòn dả .
- Mẹ . Đâu có ngu Mày , tiền vào túi sao đưa lại được .
Cả hai cười vui vẻ .
- Bây giờ Tôi với ông đi ăn phở .
Trước tô phở nóng , ông Ngổ ăn ngon háo hức .
- Sao Mày chưa đi , rồng đời nào chịu ở nước cạn ao tù .
- Chổ đông người , ông nói linh tinh , giờ Tôi cẩn sửa lại chiếc ghe , me đà hư phá nước , ông có biết ai thợ cả giới thiệu dùm .
Mồi điếu thuốc phà khói , ông Ngổ trầm tư. 
- Sao Mày không đem vào Hợp Tác Xã Song Thuỷ cho tiện .
- Vào đó giấy tờ xin phép nhiêu khê và phải đóng mới , Tôi chỉ cần sửa thôi .
Ông Ngổ như hiểu ý .
- Tao có biết một thằng cũng giỏi , nhưng giờ đông ghe làm , nên hơi khó , thằng này phách lối lắm , Tao sẻ dẩn Mày tới nhà Nó , được hay không Tao không biết , mà nếu được Mày nói Nó cho Tao làm kiếm cơm nhé , mẹ Tao năn nỉ miết mà bị chê .
Đứng lên cùng ra khỏi quán , thấy thương ông Ngổ , tuổi già chỉ mong kiếm sống qua ngày , thân phận của mỗi con người .




Cùng đi xuống hết con dốc , hai bên đường hàng quán có phần khởi sắc , nhưng năm lận đận , lao đao đang bắt đầu qua , mỗi người đang cố gắng vươn lên trong nổi đắng cay , chật vật , khó khăn tư bề , o ép đủ chuyện , lác đác những thùng quà từ nước ngoài gởi về , làm cho sinh hoạt hơi nhẹ thở , thỉnh thoảng một vài chuyến ra đi có tin về bằng an , cũng tạo sự bức xúc , chẳng Ai muốn bỏ quê để , trong sự 9 chết 1 sống liều thân . Cứ ngày đêm phập phồng nổi sợ , tương lai con cái , học tài thi lý lịch , xét nét 3 đời . Buôn bán là bóc lột , có người bực bội : Tui bóc Tui lột nhà nước ăn . Cười đi theo Ông Ngổ trong dáng thất thểu , qua cảng cá , rẻ vào con đường nhỏ vừa đủ chiếc xe đạp chạy được , tới trước căn nhà xây , lợp mái đỏ bề thế , cửa nẻo chắc chắn đàng cài chốt , lạ là trong sân tráng xi măng lại có căn nhà tranh nhỏ , đứng trước cổng , nhìn thấy Hai Cô gái đang ngồi nơi góc nhà lớn với đứa Bé , ông Ngổ ngóng cổ kêu to tiếng .
- Cúc ơi Cúc . Có thằng Chồng Mày ở nhà không vậy ?
Một Cô Gái nhỏ nhắn , nhanh nhẹn bế đứa Bé chạy ra hấp tấp .
- Chào ông Ngổ , có chuyện gì không ông ! Đừng to tiếng , Anh Đức đang ngủ .
Ông Ngổ hời hợt trả lời .
- Tao thì không , thằng này thì có , Nó tìm Chồng Mày để nhờ sửa ghe .
Cô gái trẻ , gương mặt xinh đẹp , quay qua Tôi .
- Dạ. Anh Đức đang ngủ . Anh để bửa khác tới được không ?
Ông Ngổ nghe lầm bầm .
- Giờ này trưa trờ trưa trật mà còn ngủ nướng , có người tìm thì kêu dậy chớ , Ai rảnh không đâu chờ Mày .
Co gái ý lấm lét hơi sợ , cùng lúc thấy thằng đàn ông trong lều ló đầu ra , mặt nhăn giống con cháu Tề Thiên , khó chịu .
- Cúc , gì mà ồn ào , không cho người khác ngủ vậy hả ?
- Dạ . Ông Ngổ đưa Anh đây tới kêu , Em cản không kịp .
Tôi im lặng không nói , cũng oai dử , ông Ngổ hầm hầm , thằng đàn ông nhìn Tôi rồi trố mắt .
- Anh Mong , sao biết Em ở đây mà tìm ! 
Đúng là có duyên có gặp , tưởng đâu ai , thằng Sinh , lính trong tổ của Tôi ngày nào , giờ thành tên Đức .
- Tình cờ thôi , ông Ngổ dẩn tới , không ngờ là Mày đó Sinh .
Ông Ngổ ngơ ngác .
- Bộ hai thằng Mày biết nhau , thôi Tao hết chuyện , nhớ nói dùm Nó cho Tao nghe Mày , không Tao tới nhà phiền lắm .
Biết ông Ngổ ngại chạm mặt thằng Đức , Tôi chỉ cười nhẹ , Vợ Chồng thằng Đức mừng , tíu tít mời vào nhà , trong nhà chỉ có chiếc gường gổ đôi trải chiếu hoa , cái bàn vuông , 4 cái ghế tự đóng để ngồi tiếp khách , thằng Đức hối Vợ .
- Em đưa Con Anh giữ , chạy mua hai ly cà phê .
- Hai Anh ngồi nói chuyện , lâu ngày gặp lại , Em gởi Con cho Dì Nó giữ cũng được .
Hỏi Tôi uống loại cà phê gì , rồi Cúc sốt sắng bế con chạy đi gởi , Tôi nhìn khuôn mặt mài mại quen , chưa gặp lần nào mà ! Nảy giờ Cúc thỉnh thoảng liếc , mặt ửng đỏ , như ý mắc cở . Hai ly cà phê mang về . Tôi và thằng Đức nhắc chuyên năm xưa và chuyện bây giờ , Cúc tươi cười niềm nở .
- Hai Anh chờ , Em chạy ù xuống cảng coi có mực cá ngon , ngồi uống với nhau bửa rượu đoàn tụ .
Tôi thấy vui và nảy sinh ý nghĩ ngạc nhiên : Sao thằng Đức có thể trở thành Thợ cả đóng sửa ghe ở tuổi này , còn trẻ quá , Tôi sống với Nó hơn 2 năm , hiểu Nó lông bông , thật đời luôn có những bấy ngờ , những trở thành không thể nghĩ tới .




Đã từng có những ngày sống chung chiến hào , vui buồn sống chết bên nhau , Thằng Đức ở chung hầm , cùng lều , thua Tôi 2 tuổi , khoẻ tuy nhỏ con , chuyện gì cũng dành : Anh để Em , di hành đi trước , nên giờ gặp , cảm xúc dâng tràn , cà phê thơm hương đậm đà .
- Từ khi bị thương về , rồi tan hàng , Em lúc nào cũng ao ước gặp Anh , cứ nhớ khi bị thương mà Anh không cho máu , chắc gì Em còn ngồi đây .
Trận đánh tiến chiếm lại hai ngôi làng giáp sông Thạch Hản , Nó bị trúng mảnh đạn 82 ly , tải thương về trạm y tế của Tiểu Đoàn ở La Vang thì mất máu nhiều . Anh Tâm Y Tá Trưởng hỏi vọng cầu may .
- Bên ngoài có thằng nào máu O không ? vết thương nơi ngực , không trúng chổ hiểm , nhưng mất máu nhiều , chuyển ra tới tiền trạm sợ không kip .
Tôi chạy vội vào lấy thẻ bài từ cổ ra đưa .
- Em thuộc máu O , giúp gì được cho Nó , Em sẳn sàng .
Mắt Anh Tâm sáng lên , trên chiếc Thiết Giáp 113 , Nó nữa tỉnh nữa mê , Tôi nằm cạnh , Anh Tâm chuyền máu trực tiếp , tới trạm Y Tế tiền phương đã có máu chuẩn bị sẳn , Anh Tâm nhìn Tôi thở phào , Nó mở mắt ứa lệ , kinh nghiệm cho biết thằng nào bị thương mà mơ màng thì sẻ khoẻ . Thằng Đức kể .
- Ở nhà vô công rổi nghề , Em cầm rìu theo ông Già làm thợ đóng ghe qua ngày , ông già Em thợ Cả nổi tiếng , năng khiếu cha truyền con nối , nên Em thành giỏi tự nhiên , lấy Vợ có được đứa Con .
Tôi nghe và khó hiểu , Nó giờ Thợ Cả , công việc nhiều , sao nhà tranh vách ván nghèo nàn , chuyện của Nó . Cúc cũng vừa về , cầm con mực Ván và con cá Hồng Hoan to , thêm chai lít rượu trắng hỉ hả .
- Em luộc nhanh mực Hai Anh uống rượu , rồi hấp cá , mình cuốn bánh tráng .
Cụng ly cười nói , Thằng Đức hỏi .
- Bửa nay , ông Ngổ dẩn Anh tới , bộ có chuyện về sửa chửa ghe phải không ?
- Đúng rồi , ghe Anh toàn bộ me đà hư phá nước nên tìm thợ sửa .
- Vậy để Em lo cho , ván thợ sẳn và Em sẻ đích thân làm , tiền bạc Anh không cần nghĩ tới , ghe Anh kéo lên bải chưa ?
Như vậy là yên tâm , Tôi yêu cầu Nó nhận ông Ngổ .
- Tính Anh thì Đức cũng hiểu , gì cũng rành mạch , nhập nhằng công cán là không được , Ông Ngổ già cứ tính lương Anh trả .
Cúc góp ý .
- Anh cứ tự nhiên , với Tụi Em Anh tính toán làm gì .
Nhìn Cúc thấy thân quen qua ánh mắt nụ cười .
- Anh thấy Vợ Em khác ngày trước nhiều không ?
Tiếng Đức hỏi , Tôi nhớ rồi , người con gái trong hình , người yêu của Nó , khác là phải , giờ gái một con đẹp sắc sảo , Cúc đi tới góc nhà vén màn lấy tập Album giở đưa .
- Anh coi đi , hình Em ngày nào Anh nhìn viết thư đó .
Hèn gì sáng giờ cứ liếc , đỏ mặt . Những ngày sau đó , sửa ghe , Vợ Nho xuống cùng Cúc lo cơm thợ , chị Em thương nhau như ruột thịt , khi ghe sửa xong đi biển , có cá đem xuống bán bao giờ cũng có Cúc phụ . Một năm tới lui tâm sự .
 





Đã có ý sẻ đi , không thể sống không có tự do , dù đời sống không thiếu thốn vật chất , nhưng tinh thần luôn căng thẳng , không khí thở còn thấy nặng , nên gặp Thằng Dức cũng mừng , Khi cần cất dấu gì dưới ghe như cây láp phụ , chân vịt dự phòng , là Nó nhiệt tình làm , Anh Em không tin thì làm gì được . Một lần Tôi hỏi .
- Hai Vợ Chồng có tính bỏ đi không ?
Đức nhìn Vợ trả lời chậm rải .
- Không Anh . Em chỉ là thợ đóng ghe . qua bên đó làm gì để sống được , nếu đi thì Em cũng đã đi vì cũng có mấy người đóng ghe rủ cho đi .
Ngày ra đi cũng gần kề , và trong chuyện chuẩn bị cho chuyến đi , Vợ Nho hầu như không biết , chỉ biết là Chồng đang có tính toán , làm dầu , thức ăn .
- Không phải dấu gì Em , nhưng tránh tình trạng Công An bắt nọp . Tụi Nó mời Em rồi nói với Anh : Vợ Anh đã tự khai hết . Nếu có trường hợp đó thì Anh sẻ cười : Em biết gì mà khai , còn đi mà đổ bể thì Em cứ nói Tôi không biết gì , chỉ đi theo Chồng .
Trong một lần Vợ Nho than thở .
- Nếu được Anh nói dùm Chú Đức , cứ để như vậy tội Cô Cúc .
Chuyện gì đây mà cần Tôi nói .
- Cô Cúc tâm sự với Em , Chú Đức thường ngày ít về nhà .
- Chuyện đời sống của Nó , khó lắm , để có dịp Anh hỏi thử coi .
Từ ngoài biển về nhà buổi sáng , thấy Cúc đang ngồi cùng vò cơm rượu với Vợ Nho , Tôi hỏi về chuyện Gia Đình , như chạm vào nổi đau , Cúc bật khóc .
- Em thiệt không biết có chịu đựng được không , sức ép tử Cha Mẹ , cứ muốn Em bỏ Anh Đức do thương Em . Vợ Chồng Em lấy nhau Cha Mẹ Em không đồng ý , chưa có đám cưới đâu Anh Chị , ngày trước Vợ Chồng gần nhau , còn có bửa cơm chung , từ ngày Anh Đức thành thợ cả thì tối khuya mới về say ngất ngưởng , đất trời không hay , nói thợ cả nhiều tiền chứ hơn 5 năm rồi , Anh chưa đưa cho Em cắc , một đồng , không có tiền cũng được , nhưng Em chỉ mong bửa cơm xum họp gia đình , ngày nào con cũng ngóng Cha , Vợ trông Chồng .
Nhìn Cúc nức nở kể lể thấy thương .
- Vậy Em với Con sống như thế nào ?
- Dạ . Em vẫn sống với Cha Mẹ , nói đi làm là bị nạt : Cô đừng làm Tôi mất mặt , thợ cả mà không nuôi được Vợ .
Thằng hay nhỉ , Tôi trấn an .
- Để Anh dùng ảnh hưởng của mình lôi kéo Đức , Cần hai bà cộng tác vui vẻ , để Đức có thể thoát được tập quán với Anh Em thợ .
Cứ chiều tới bỏ rìu xuống là tới quán nhậu , thợ cả mà : Để tao trả , tiền nào không hết , chưa say chưa về . Tôi thực hiện ý của mình , chiều Tôi tới bải , kêu Đức cũng đi uống nước , và cùng về nhà ăn cơm , vài bửa tổ chức hai nhà cùng đi quán ăn không uống , thấy nhận tiền công là hối : Đưa cho Vợ để Cúc vui . mấy tháng như vậy , trở thành một nếp sống mới với Đức , Cúc vui mừng thấy rỏ , và có lần buổi tối gần ngày đi , Tôi ghé thăm với tâm ý từ giả . không có Đức ở nhà , linh tính phụ nử như đoán biết lần gặp này , không biết có ngày gặp lại , Cúc bùi ngùi .
- Em cám ơn Anh Chị , trước khi Anh đi , Em cũng muốn giải bày , thời gain qua , nếu không có những lời thư anh viết khích lệ chắc Em khó vượt qua . Nếu ở đâu cũng nhớ Vợ Chồng Em .
Tôi nhìn Cúc bằng ánh mắt đầm ấm , thầm nhủ trong lòng : Nhớ chứ , Chúng Ta thân tình như Anh Em mà .
Trời vừa sập tối , bóng đêm bao trùm , Tôi đạp lái quay ghe thẳng hướng , tiếng máy nổ êm , ghe lướt sóng ra đi , tiếng súng AK bắn đuổi theo , Tôi mỉn cười , chuyện như đùa , kinh nghiệm chiến đấu có thừa , súng AK bắn cách 200 mét vô tác dụng , quê hương yêu thương bỏ lại trong tâm tư ngậm ngùi , hẹn ngày trở về .
 

No comments:

Post a Comment