Trái keo nho nhỏ
Cái vỏ vân vân
Xưa em ở gần
Nay em ở xa
Chuyện chúng mình thuở mười bốn, mười ba
Thỉnh thoảng cũng giúp mẹ cha đan lưới
Năm mười lăm em đã biết gầy lưới giỏi
Đã biết đan rất khéo
Những mắt lưới chắc và đều
Còn tôi vụng về đan chẳng được bao nhiêu
Lại lúc nhốt, lúc dư, lúc ngố
Có lần dại dột nghe lời em đổi cữ
Nên lưới tôi đan lượt nhặt, lượt sưa
Mẹ mắng tôi ăn cái giống gì mà ngu
Còn bố giận cho tôi vài roi vào đít
Nhìn em che miệng cười khúc khích
Ngu thì ngu tôi cũng biết mình bị lừa
Nhủ trong lòng phải cho rõ hơn thua
Mai mốt lấy mày về làm vợ tao trả thù cho bỏ ghét
Ấy vậy mà năm em mười lăm, mười sáu tôi đã quên hết
Sáng chiều theo em trên đường đến nhà thờ
Đã bao lần tôi ngồi dệt ước mơ
Cứ mong mình là cái cữ trong bàn tay em đẹp
Đường ghim sợi cước sao không là đường kim sợi chỉ
Em đan lưới mà tôi nghĩ em đan áo cho chồng
Nhưng Trời không thương cho mình được ở gần
Mẹ bắt em về nơi xứ lạ
Trái tim tôi tơi tả
Ngày lên xe hoa em tặng tôi cái ghim
Và hỏi vội vàng: Mày thương tao thật vá
Ôi, trái keo nho nhỏ
Ôi, cái vỏ vân vân
Ngày xưa em ở gần
Ngày nay em bỏ tôi
Cầm ghim mà dạ rối bời
Làm sao vá được tim tôi hỡi người
No comments:
Post a Comment