Wednesday, August 16, 2017
Lệ Quyên: Ơn Nội
Ngồi buồn nhớ lại chuyện xưa
Ngày mẹ mất sớm lúc vừa lên ba
Nội tôi một gánh thật là
Biết bao công sức nội già phải mang
Đời con,đến cháu cả đàn
Nội tôi chẳng màng thương cả tấm thân
Đứa lên bảy đứa lên ba
Đứa khóc đứa mếu đòi ăn tối ngày
Miếng cơm cái áo đòi may
Lòng nội như cắt trăm lần tấm thân
Con cháu chẳng đứa đỡ đần
Tấm thân nội phải tảo tần nắng mưa
Một đêm trăng sáng líp dừa
Lời ru văng vẳng ngọt vừa ầu ơi...
Dí dầu tình bậu muốn thôi
Nội tôi phải gánh lần hồi đàn con
Cháu thơ bỏ lỡ còn son
Nội lo hai buổi cơm ngon đói lòng
Nội ơi công đức sinh tlhành
Không bằng công dưỡng nuôi con nên người
Ơn nội không nói bằng lời
Làm sao đáp trả cao vời Thạ́i Sơn
Nguyễn Thị Lệ Quyên
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment