Wednesday, March 28, 2018

Van Mong Nguyen: Thống Hối

Thập Giá đây một Mình lê bước .
Khổ hình đầy thân xác nát tan .
Đớn đau nổi tội tình nhân thế .
Máu tuôn tràn trề ướt áo loang .
Ý vẹn toàn Cha vâng thể hiện .
Đồi hoang lặng khát tiếng kêu lên .
Khô đôi môi đưa liền dấm đắng .
Không gian vắng hơi thở cuối đời .
Cha kêu xin lời thêm tha thứ .
Màn xé đôi Trời đất thảm sầu .
Nhắc nhở Con ăn năn sám hối .
Quay trở về sống mới tình Cha .
Yêu thương một nhà trong vinh phúc .
Hoà nhả Anh Em sống đời thường .
Chấp vương thế gian chi nặng nợ .
Nhớ ân Minh Cha gánh cưu mang .


Van Mong Nguyen

Tuesday, March 27, 2018

Quan hệ


Sau khi lấy được miền Nam thì nhà nước cũng phải thay đổi chữ nghĩa cho khác người. Liên lạc được thay bằng liên hệ, và liên hệ bị đổi thành quan hệ. Chữ liên lạc chết và chữ quan hệ có một cái nghĩa mới.
Sau 42 năm thì người dân đa số đã quen với cách dùng chữ của nhà nước... 
Vì chữ liên hệ đã được dùng thay cho chữ liên lạc, bởi vậy nếu muốn dùng đến cái nghĩa cũ của chữ liên hệ thì bắt buộc nhà nước phải dùng chữ quan hệ. Khổ nỗi là sau 42 năm, cái chữ quan hệ của nhà nước ta lại chỉ có cái nghĩa là sự liên quan về tính dục. 

Trước giờ đi biển, đọc hàng chữ: Quan hệ với chủ hộ... mà nực cười muốn chết. Ai đó thêm vào "tuần ba lần".



Nghĩa cũ của chữ quan hệ.

Lucia Kim Nhung: Hãy Yên Lòng Mẹ Nhé!



Mẹ đi rồi! hoa hồng giờ hóa trắng.
Nụ cười con không bình lặng như xưa.
Mẹ đi rồi yên vắng giấc ngủ trưa.
Con cảm nhận gió đưa hương của Mẹ.


Còn đâu nữa lời khuyên răn nhỏ nhẹ.
Mẹ dạy con từ bé đến lớn khôn.
Con khắc ghi lưu giữ ở tâm hồn.
Làm chân lý trong bôn ba cuộc sống.

Mẹ đi rồi! con nhủ mình thận trọng.
Bởi trên đời mơ mộng chẳng còn vui.
Nếu mai đây con bị sóng dập vùi.
Con chẳng thể ngậm ngùi về bên Mẹ.

Thôi đành vậy... hãy yên lòng Mẹ nhé!
Con bây giờ không nhỏ bé như xưa.
Giữa cuộc đời con chẳng muốn thắng thua.
Yên lặng sống cho vừa lòng của Mẹ.

Lucia Kim Nhung
18/03/17.

Wednesday, March 21, 2018

Van Mong Nguyen: Vị Và Truyền Thống




Hôm qua ngày Xuân Phân , mùa Xuân bắt đầu , Hoa Anh Đào đang đua nở , trong an vui thanh bình , người Nhật sẻ cùng nhau vui hội ngắm hoa . Trong nắng dịu mùa Xuân , hoa rơi nhẹ bay , nâng ly rượu hớn hở nói cười . Ai cũng vui , riêng Tôi lẻ bóng bên trời , ngày hôm qua cũng đúng 6 tháng ngày Vợ Nho ra đi , mưa tầm tả , hoa vẫn khoe sắc dưới cơn mưa . 
Đọc bài viết của Con Trai đầu , cảm động , xin lược thoáng .
- Theo định kỳ , nấu Phở và cùng Các Con nhỏ cuốn chả giò , Phở được nấu từ xương và đủ loại rau củ , chả giò của Việt Nam thì không giống của Trung Quốc . Nhiều người không chỉ ăn một lần mà nhiều lần . Tuy đã chỉ dẩn , nhưng không cách gì nấu được giống hay ngon , nên thường phải nấu số lượng nhiều để đãi . Phở và chả giò do người Mẹ đã mất truyền lại .

Ngoài Phở , chả giò và bánh xèo Vợ Nho hay làm cho Các Con ăn khi nhỏ , lập gia đình ở xa mỗi dịp về thì đặc biệt còn nước Mắn , Rể Dâu , Cháu tất cả đều thích ăn , có thằng Rể ăn Sashi mi cũng ăn với nước Mắn do Mẹ Vợ làm , cũng thịt chiên nhúng bột , cánh gà chiên , nếu mua sẳn về là phàn nàn .
- Mẹ ơi . Mẹ làm ăn mới ngon .
Thứ mua , Con Cháu Ngoại cũng lặng lẻ ăn , còn của Bà Ngoại làm thì , cảm xúc ăn , cười khen nức nở .
- Ăn mà nuốt tới đâu ngọt cổ tới đó .
Tình cảm Gia Đình yêu thương tạo nổi nhớ khi xa , một ngày mới có nắng ấm , Chúc Bà Con thật vui .

Có phải vì tôi mà Chúa không cười?

Có phải vì tôi mà Chúa không cười?


Tôi tự hỏi trong 3 năm giảng đạo Chúa Giê-Su có cười không? Nếu có thì Chúa cười khi nào? Và nếu không thì vì sao? Có phải là vì tôi mà Chúa không cười?

Phan Khôi: Hoa Lông Chông - Hồn Biển Vắng



Chiều nay ta về biển vắng em rồi
Thủy triều nước xuống xa bờ cát trắng
Cơn gió thoảng nghe gầm ghì biển sóng
Cỏ hoa Lông Chông gió thổi quay cuồng

Như đang đùa giỡn giữa chốn lạnh lùng
Đôi khi khựng lại nằm lăn trên cát
Khi biến mất phía chân trời heo hút
Như hồn ai nhờn nhợn tóc mây bay,

Cuộc đời lăn lộn gió thổi cuốn đi
Không ngần ngại trôi chìm vào biển cả
Theo con sóng vật vờ đời nghiệt ngả
Trôi dạt chân trời góc biển bơ vơ,

Để lòng thương nhớ biển hẹn chiều mơ
Khi còn bóng hoa nằm phơi trên cát
Cùng thưởng thức nắng vàng chiều hiu hắt
Giữa trời xanh bát ngát tận chân trời,

Rồi chiều dần tối loé ánh đèn khơi
Vầng trăng sáng tỏ sao trời lấp lánh
Dòng nước chập chờn lăn tăn biển sóng
Cô đơn mình ta rảo bước buồn lây,

Gợi niềm nhung nhớ thuở cuộc tình si
Đầy thơ mông ban đầu còn vương vấn
Nay cách biệt hai phương trời xa thẳm
Giờ tìm đâu hoa cỏ dại Lông Chông.


Phan Khôi 

03/20/018

Sunday, March 18, 2018

Van Mong Nguyen: Vui Khi Nhớ





Trời mấy bửa nay bổng trở lạnh . Tiết tháng 3 Bà già bán chăn , mấy ngày ấm áp , nghĩ tưởng hết Đông lạnh , đem chăn đi bán , phải chịu cảnh lạnh cóng . 
Một mình Ta thấy một mình .
Nhớ Người Ta bổng có tình thêm vui .
Đi lể về vào Shop cùng đi với Xoan và Kiều , cười nói thân thương , mua vỉ Sushi khoe .
- Trưa Chú ăn như thế này khỏi nấu . làm biếng quá .
Xoan cười dể thương .
- Như vậy mới nhớ Cô , mà Chú ăn như vậy đói đó .
- Chú sẻ mua thêm củ khoai nướng .
Bằng lòng là thảnh thơi , nhiều khi bưng chén cơm lên miệng cũng không được ăn , hiện tại hiểu nghĩa bây giờ .
Khi ngưng bắn có hiệu lực , đêm đó vị đang trực chiến ở La Vang , bên này sông Thạch Hản . Bên kia sông Thạch Hản , một trời đạn lửa , đan xen kín , dư đạn thật và như có chuẩn bị để bắn mừng , Lính Dù nhìn nhau dưới giao thông hào , cũng mong có Hoà Bình , vẫn không tin tưởng . Như ve sầu lôn xác , những Sư Đoàn 320 . 304 Điên Biên thành Quân Đội Mặt Trận Giải Phóng , cờ xanh trắng sao vàng ngênh ngang . Không tự biết : Canh bạc này là canh bạc máu , chén máu này là của Dân Ta , có biết bao người đòi bán với đòi mua . Bộ đòi kêu Lính Dù nói chuyện , hoà hợp hoà giải , để rồi Lính Dù xách thùng đạn canh rau má , bới cơm nấu bằng mủ sắt chưa kịp ăn , tiếng đạn rít kêu trên không bay tới , đủ thứ đạn 130 ly , 122 ly cả chùm , nổ ầm xèo , nhảy nhanh xuống giao thông hào , ngưng bắn da beo , thắng thua gì ở đây , gian manh , tàn nhẩn . 
Bây giờ nhiều đêm thức giấc .
Tự nhủ Mình cuộc sống thật nên vui .
Chẳng buồn vô lo chỉ nhớ .


Saturday, March 10, 2018

Van Mong Nguyen: Trông Mưa



Đứng nhìn trời cơn mưa rỉ rả .
Bổng chốc như mơ chuyện bao giờ .
Cùng Bè Bạn băng rừng vượt suối .
Ngồi bên nhau điếu thuốc chuyền tay .
Gần nhau đó mai đây khó gặp .
Sống chết nhẹ như bóng mây bay .
Bảo vệ Quê xây đắp tình nồng .
Từng chốn xa kìa Ai trông đợi .
Mẹ Cha mong Em gái nhỏ chờ .
Hút nhé cho hồng thêm đóm lửa .
Trong đất lạnh nhớ giữ tình thân .
Dù xa xôi ân cần nhung nhớ .
Thương yêu tuy cách trở núi sông .
Tiếng sấm to chợt bừng tỉnh mộng .
Thấy cuộc đời có lúc trống không ..


Van Mong Nguyen

Monday, March 5, 2018

Lucia Kim Nhung: Ký Ức Tuổi Thơ Tôi



Chiều lặng lẽ thả hồn vào tiềm thức.
Tuổi thơ nghèo mang ký ức đơn sơ.
Bao nhiêu năm bỗng trỗi dậy bất ngờ.
Vùng kỷ niệm ước mơ như vô tận.


Tuổi thơ nghèo ..nhưng tâm hồn phấn chấn,
Suốt một ngày lận đận với niềm vui.
Học i a háo hức đến tuyệt vời.
Những con chữ đầu đời bao yêu thích.

Bạn bè chơi ..ít khi gây xích mích.
Bởi vô tư chưa đả kích hờn ghen.
Sống bên nhau hòa thuận chẳng bon chen.
Luôn hoạt bát tìm thêm nguồn vui mới,

Một cánh diều làm chung không nghĩ ngợi.
Đứa góp tre...đứa lo giấy.. quậy hồ....
Đứa tìm dây để cuốn vào ống bơ.
Cắt rồi dán hàng giờ quên cả đói.

Khi cánh diều ..thả lên trời chấp chới.
Tiếng hò la vang dội cả bờ sông.
Đi chân không.. nhìn bẩn đến nao lòng.
Con diều xấu nhưng trong hồn rất đẹp.

Thời bây giờ ..chân luôn luôn mang dép.
Muốn chơi diều ..ba phải chở đi xa,
Chơi một mình.. chẳng được phép hò la,
Diều sặc sỡ.. nhưng là bằng máy móc.

Cùng tuổi nhỏ..nhưng bây giờ cô độc.
Được nuông chiều săn sóc vẫn chẳng vui,
Học và ăn..xong là chỉ ngủ vùi,
Không thể có tới lui và bay nhảy.

Nếu so sánh ta vẫn luôn được thấy.
Xưa là cần,TIÊN (HỌC) LỄ ..HẬU HỌC VĂN.
Nay hầu như.. lễ nghĩa chẳng ai cần,
Tuổi tuy nhỏ..nhưng làm toàn điều bậy,

Biết làm sao..VĂN MINH là thế đấy. !!
Chán cho đời ..với THẾ HỆ đổi thay.
Đôi ba dòng tâm sự muốn trãi bày.
Dù vẫn biết ..chuyện kiểu này.. ..nói mãi...

Lucia Kim Nhung
09.02.15.

Saturday, March 3, 2018

Lucia Kim Nhung: Mùa Sám Hối

Nay con trở về .
Gục đầu thống hối.
Đời con tội lỗi.
Chẳng đáng thứ tha.
Xin Chúa là Cha.
Ân cần xét xử.
Cho hồn lữ thứ.
Lac cõi bến mê.
Gương xấu tràn trề.
Cầm lòng không đặng.
Cả đời mê đắm.
Tội lỗi Chúa ơi!
Nay đã rã rời.
Quay đầu là bến.
Chúa thương nhìn đến.
Phận kiếp mỏng giòn.
Xin Chúa ban ơn.
Dắt dìu năm tháng.
Con không xứng đáng.
Nhưng hối tội rồi.
Tha thứ Chúa ơi..
Thói đời dương thế.

Lucia Kim Nhung
03/03/18.

Van Mong Nguyen: Tâm Tư Trầm Lắng

 Van Mong Nguyen

Ngày của Mẹ , cám ơn những yêu thương , nâng đở chở che của Mẹ suốt nhiều năm tháng đã qua .
Con thiệt vững dạ vui mừng .
Tháng ngày được Mẹ luôn từng ủi an .
Thục tình đôi khi hơi tự nghĩ : Mình cũng giỏi thiệt , lại còn tính ba phải nữa . Ai cũng tốt , gì cũng tốt , thói quen trước khi làm gì cũng cầu nguyện . Vợ Nho thật thà Con Đức Mẹ nên cứ khen đổ khéo .
- Em muốn Anh dạy Con được , phải nể phục Anh , Cha Mẹ đồng lòng nói Con mới nghe , khen Anh trước người khác thì khi cần người ta mới nể Anh .
Vậy là khi đứa Con nào thi đâu đậu đó thì mấy Cô Thày .
- Do Ba thông minh nên Con giỏi .
Nói đúng , phước đức tại Mẫu , Vợ Chồng Thằng Con về nhà , Nó phàn nàn .
- Mẹ nói dùm Ba đi , mệt Ba quá .
Vợ Nhỏ bỏ đủa , dưới bếp đi lên , nghiêm nghị .
- Chuyện gì mà nói Mẹ nói Ba .
- Mẹ coi đó . Ba nói được tiếng Nhật thì nói , cứ nói tiếng Việt , Con phải nói lại với Vợ .
Sửa lại tư thế ngồi , ôn tồn dạy Con .
- Nhà Mình Việt Nam , đã có quy định phải nói tiếng Việt trong nhà , sao Ba nói tiếng Nhật được , và Mẹ nói với Con , Mẹ là Vợ Ba , trong nhà Ba lớn hơn Mẹ . không có quyền nói Ba , hiểu chưa ?
Thằng Con nhìn Mẹ phì cười .
- Con biết trước , Mẹ sẻ bênh Ba mà .
- Không bênh Ba Con thì bênh Ai , chỉ cho Mẹ cái .
Người nhỏ dể thương , Ông Anh ruột sợ khiếp , sáng Chủ Nhật lể xong , Tôi đang đứng là bị Ông Anh Vợ càm ràm .
- Chú phách lối như thế nào , không xức tro trên đầu , xác đất vật hèn , vừa phải thôi .
Tôi nghe cười nhẹ , thích cứ nói , cứ chê , nhưng Vợ Nho thì không chịu .
- Không Ai như Cậu đâu , hôm nay Chủ Nhật Cha thương xức tro bù , Ba Nó đi lể tro tối thứ tư rồi , xức tro gì nữa .
- Cô lúc nào cũng bênh Chồng lấy được .
Vợ Nho nhìn , Ai sợ Ai nào , một bửa đi làm về , thấy có ý đợi mặt thất thần lo lắng , Tôi vừa ngồi xuống ghế .
- Chuyện như vậy , giờ tính sao Anh .
Hay nhỉ , chuyên gì tính sao .
- Có chuyện gì Em nói nghe coi .
- Con Bạn Gái Thằng Con tới , Nó có thai , mà Thằng Con trốn , Nó tới nhờ giúp để giữ đứa Bé , Em nói chờ Anh về sẻ nói , giờ ở trong phòng , Em nói mấy đứa Con gái mình khuyên Nó yên tâm , không sao đâu !
Thằng Con bất hiếu này , bôi tro trát trấu vào mặt Cha Mẹ , thầm cầu xin Thánh Cả Giuse giúp đở thêm sức ,
- Em kêu Con Hồng ra Anh biểu .
Con gái đầu , ý cũng hơi sợ .
- Dạ . Có gì không Ba .
- Con nhắn tin , hay gọi điện thoại nói với Anh , Ba kêu , bắt buộc phải về nhà liền .
Thằng Con và Bạn gái ngồi trước mặt Cha Mẹ .
- Chuyện đã như vậy , Hai Đứa tính sao , nói đi .
Giờ với cương vị người Cha , Tôi không hiền nữa đâu .
- Dạ . Tụi Con xin lỗi . Ba Mẹ cho làm đám cưới .
Tôi nói nhẹ nhàng .
- Con là đàn ông , đại trượng phu , té xuống đứng lên nói không sao , phải có trách nhiệm với những gì mình đã làm , đứa bé sinh ra sẻ là Con của Con , Cháu của Ba Mẹ . Nói với Bạn gái , Ba Mẹ khen ý giữ Con của Nó , Ba Mẹ vui khi được có Nó là Vợ Con . là Dâu trong nhà , liên lạc với Ba Mẹ Nó , xin hẹn Ba Mẹ tới nhà thưa chuyện .
Những năm qua đi , đứa Cháu Nội lớn lên , rất thương Ông Bà , Hai Vợ Chồng cảm tạ ơn Chúa , hết sức thì thôi , miệng đời người thế , bằng mọi phương cách phải giữ đứa Bé .
Nghe Con tha thiết khẩn nài .
Mẹ luôn có mặt đoái hoài nhủ thương .