Chiều lặng lẽ thả hồn vào tiềm thức.
Tuổi thơ nghèo mang ký ức đơn sơ.
Bao nhiêu năm bỗng trỗi dậy bất ngờ.
Vùng kỷ niệm ước mơ như vô tận.
Tuổi thơ nghèo ..nhưng tâm hồn phấn chấn,
Suốt một ngày lận đận với niềm vui.
Học i a háo hức đến tuyệt vời.
Những con chữ đầu đời bao yêu thích.
Bạn bè chơi ..ít khi gây xích mích.
Bởi vô tư chưa đả kích hờn ghen.
Sống bên nhau hòa thuận chẳng bon chen.
Luôn hoạt bát tìm thêm nguồn vui mới,
Một cánh diều làm chung không nghĩ ngợi.
Đứa góp tre...đứa lo giấy.. quậy hồ....
Đứa tìm dây để cuốn vào ống bơ.
Cắt rồi dán hàng giờ quên cả đói.
Khi cánh diều ..thả lên trời chấp chới.
Tiếng hò la vang dội cả bờ sông.
Đi chân không.. nhìn bẩn đến nao lòng.
Con diều xấu nhưng trong hồn rất đẹp.
Thời bây giờ ..chân luôn luôn mang dép.
Muốn chơi diều ..ba phải chở đi xa,
Chơi một mình.. chẳng được phép hò la,
Diều sặc sỡ.. nhưng là bằng máy móc.
Cùng tuổi nhỏ..nhưng bây giờ cô độc.
Được nuông chiều săn sóc vẫn chẳng vui,
Học và ăn..xong là chỉ ngủ vùi,
Không thể có tới lui và bay nhảy.
Nếu so sánh ta vẫn luôn được thấy.
Xưa là cần,TIÊN (HỌC) LỄ ..HẬU HỌC VĂN.
Nay hầu như.. lễ nghĩa chẳng ai cần,
Tuổi tuy nhỏ..nhưng làm toàn điều bậy,
Biết làm sao..VĂN MINH là thế đấy. !!
Chán cho đời ..với THẾ HỆ đổi thay.
Đôi ba dòng tâm sự muốn trãi bày.
Dù vẫn biết ..chuyện kiểu này.. ..nói mãi...
Lucia Kim Nhung
09.02.15.
Suốt một ngày lận đận với niềm vui.
Học i a háo hức đến tuyệt vời.
Những con chữ đầu đời bao yêu thích.
Bạn bè chơi ..ít khi gây xích mích.
Bởi vô tư chưa đả kích hờn ghen.
Sống bên nhau hòa thuận chẳng bon chen.
Luôn hoạt bát tìm thêm nguồn vui mới,
Một cánh diều làm chung không nghĩ ngợi.
Đứa góp tre...đứa lo giấy.. quậy hồ....
Đứa tìm dây để cuốn vào ống bơ.
Cắt rồi dán hàng giờ quên cả đói.
Khi cánh diều ..thả lên trời chấp chới.
Tiếng hò la vang dội cả bờ sông.
Đi chân không.. nhìn bẩn đến nao lòng.
Con diều xấu nhưng trong hồn rất đẹp.
Thời bây giờ ..chân luôn luôn mang dép.
Muốn chơi diều ..ba phải chở đi xa,
Chơi một mình.. chẳng được phép hò la,
Diều sặc sỡ.. nhưng là bằng máy móc.
Cùng tuổi nhỏ..nhưng bây giờ cô độc.
Được nuông chiều săn sóc vẫn chẳng vui,
Học và ăn..xong là chỉ ngủ vùi,
Không thể có tới lui và bay nhảy.
Nếu so sánh ta vẫn luôn được thấy.
Xưa là cần,TIÊN (HỌC) LỄ ..HẬU HỌC VĂN.
Nay hầu như.. lễ nghĩa chẳng ai cần,
Tuổi tuy nhỏ..nhưng làm toàn điều bậy,
Biết làm sao..VĂN MINH là thế đấy. !!
Chán cho đời ..với THẾ HỆ đổi thay.
Đôi ba dòng tâm sự muốn trãi bày.
Dù vẫn biết ..chuyện kiểu này.. ..nói mãi...
Lucia Kim Nhung
09.02.15.
No comments:
Post a Comment