Thursday, May 31, 2018

Phan Khôi: Ra Khơi Cùng Nghề Chà





Biển trời mênh mông sóng nước chập chùng
Chiếc thuyền bé bỏng trùng khơi lướt sóng,
Canh hai thức giấc ta cùng xuống biển
Tìm hướng sao trời dẫn lối ra khơi,



Biển đen trời tối ngõ ánh sao trời
Con thuyền hướng tới trời êm giấc sáng
Sương mờ lạnh lạnh con thuyền rẽ sóng
Con sóng trôi vỗ lập vập mạng thuyền,

Ta đang mơ màng thiếp ngủ lênh đênh
Máy ghe nổ đều ru say giấc mộng
Trời gần sáng bác Tài Công đánh động
Đến Cây Chà đành thức giấc thuyền viên,

Ta đang mơ màng chợt tĩnh giấc liền
Mỗi người một việc ngay đang chờ đợi
Anh thợ lặn trầm mình xem cá lội
Giữa bao la con nước chẩy đôi chiều,

Chờ trời dần sáng hướng nước chảy đều
Liền thả lưới Chà ngang thuyền neo đậu
Chờ khi mẽ cá sa vào bóng trú
Cùng nhau buông nọc kéo lưới liền tay

Reo mừng đàn cá sa lưới khẳm đầy
Ta liền nấu bữa canh chua cá nục
Ăn ngon nóng hổi quên đi mệt nhọc
Hưởng khí trong lành sóng nước êm trôi,

Nhổ neo về bến đãi bạn cùng vui
Sau ngày vất vã ra khơi kiếm sống
Trở lại đất liền khi còn say sóng
Bước đi trên mây khập khiễng lâng lâng.

Phan Khôi 
05/21/018

Lucia Kim Nhung: Mẹ Tôi



Mẹ ngồi đó đọc từng con chữ.
Với tâm hồn thanh thản vô tư.
Cuộc đời dâu bể bù trừ,
Ngày xưa Mẹ khổ.. bây giờ Mẹ vui...


Gia tài Mẹ ...tình cao như núi.
Quỹ yêu thương ..Mẹ trải như sông.
Cánh hoa cài áo vẫn hồng.
Là con hạnh phúc trong lòng mẹ ơi!

Ngày thơ bé con chưa nghĩ tới.
Suốt một đời Mẹ phải lo toan.
Bây giờ cuộc sống an nhàn.
Mong sao Mẹ mãi bình an đêm ngày.

Lucia Kim Nhung
29/05/16.


Van Trong Nguyen: Ngôi Trường Tuổi Thơ


Trường Tư Thục Công Giáo
Bao công sức tiền nhân
Đã “ đổ đồng “ vào đấy
Để xây dựng tương lai

Từ cái thuở sơ khai
Năm Một Chín Năm Bảy
Cha xúc từng đống cát
Mẹ sỏi nặng trên vai.

Bao gánh nặng cha vác
Bao khổ nhọc mẹ mang
Chẳng có chút phiền than
Vì con em tất cả

Không quản bao vất vả
Mong có một ngày mai
Cho tương lai con cái
Gởi gấm bao niềm tin

Nhân - Lễ - Nghĩa -Trí -Tín
Là căn bản con người 
Là cốt cách ở đời
Là bài học đầu tiên

Trường Tư Thục Công Giáo
Hơn Sáu Mưoi tuổi đời
Nay vẫn thấy sáng ngời
Niềm hy vọng tương lai !











Van Trong Nguyen


Van Mong Nguyen: Nỗi Nhớ Nguồn Thương

... Thân tặng Cô Bạn Alex Le nhân ngày giáp năm Giổ Mẹ .



Mẹ vui đi về miền cực lạc .
Con nhớ ơn tạo tác hình hài .
Công sinh thành nguồn khơi nước lớn .
Đáp đền phận bạc chỉ lệ tuôn .
Mân cơm có rau xanh canh ngọt .
Tô Mỳ Quảng miếng thịt ngon thơm .
Con lớn nhanh Mẹ thành già yếu .
Vào đời Mẹ đợi tháng năm dài .
Sáng mỉn cười ngày mai thăm hỏi .
Mẹ chờ Con hối tiếc trách thân .
Khi có thế ân cần thì quên lãng .
Kêu nghẹn ngào đòi mạng Mẹ đâu .
Lòng uất ức nổi hầu nâng giấc .
Tình mẫu tử xót dạ bẻ bàng .
Giờ Mẹ xa Con đà hiểu rỏ .
Thứ tha tuổi nhỏ dại thơ ngây .
Cảm tạ từng ngày kiếp ngày sống .
Nhớ thương ngập tràn Mẹ nhận cho .
An lành hạnh phúc kiếp lai sinh .

Van Mong Nguyen

Van Mong Nguyen: Học Dù

Van Mong Nguyen




Mỗi ngày nhớ Bà Con , ngồi cười kể Chuyện sáng sớm , nhìn trời thấy lòng chơi vơi , bồi hồi nhớ thời tuổi trẻ . Cứ sáng uống cà phê , ăn khúc bính mì , ném chó chạy cong đuôi . Tập họp , đoàn khoá sinh chân cứng , đá mềm qua khu học nhảy dù . Sau hơn một tuần học cơ bản kỷ thuật , thì đâu tiên sẻ nhảy chuồng cu . Khi còn ở nhà , đọc sách cũng sợ hải . Chuồng cu , như chuồng chim bồ câu , to có thể chứa khoảng 10 người lính , cao 11m , một cửa để nhảy , thay vì trấn an , huấn luyên viên trưởng toán chỉ đống dây cáp mới tinh , loại cáp khi nhảy từ chuồng cu ra , sẻ là dây giăng ngang chay tới điểm ngừng .
- Các Anh coi , cứ 10 năm thì sẻ thay dây cáp , hơn 10 năm rồi và đã có dây cáp mới mà chưa thay , khi nhảy có thể dây cáp đứt , đứt cáp thì chưa Ai sống được bao giờ .
Mặt thằng lính nào khi nghe cũng biến sắc , lính thì cao đứng trước thấp đứng sau , Tôi sau một thằng , Nó đẹp trai , mạnh mẻ , như tài tử xi nê . Huấn luyên viên phụ trách toán với Tôi thành quen , Bố thằng Dũng con O Gòn , nên thân tình . Lấy thế xong , thằng Thuận mặt trở sắc xanh xanh , hai tay vịn cột cửa chuồng cu , chuẩn bị , tiếng hô "" Gô " , thay vì nhảy Nó ngồi bệt xuống , lấp bấp không thành tiếng , tay ôm cột miệng xin .
- Em không muốn nhảy Trung sỉ ơi .
Kinh nghiệm nhiều , huấn luyện viên dổ , nhỏ nhẹ .
- Vậy Em đứng lên lấy thế cũng được .
Bán tín bán nghi , một lúc bình tỉnh lại , Nó đứng lên , vừa lấy thế , quay lại , bị đạp quơ tay quơ chân bay ra khỏi chuồng cu . Vậy mà sau đó về trại nổ như bắp rang . Tới Tôi Huấn luyện viên nhắn nhủ .
- Anh Em trên này tự nhảy , muốn thành Nhảy Dù không nhảy chuồng cu đâu được , phải không ?
Từ dưới nhìn lên quan sát hô " Gô " Tôi nhảy , đếm 331. 332 . 333 khám dù , vậy là thoát , bị choáng độ cao , đất dâng lên chóng mặt . tim đập mạnh , nghĩ nhảy nếu dây cáp đứt là ăn năn tội chẳng kịp , nhưng thế phải nhảy , biết sao , Tôi nhảy ào , chạy tới điểm , tháo Dù giả xong , tới trình diện . Ông Phúc chẳng thấy cười .
- Mày nhảy được , chỉ có đều mắt nhắm , lên nhảy lại coi .
Nạn tai đất động Ông này , có dịp về tới mách O Gòn bây giờ , leo lên lại , nhảy nữa , vẫn câu nói củ .
- Mắt cứ nhắm . hay nhỉ ! 
Không lẻ Tôi nói : tự nhiên vậy , chứ đâu muốn , chắc tại thấy đất dâng lên vùn vụt , kỳ bắn tác xạ ở quân trường , Thường Vụ Đại Dội cầm hồ sơ nhăn nhó .
- Mẹ 37 [ danh số của Tôi ] Mày với thằng 127 [ Thằng Ngọc ] bắn không vào bia viên nào là sao ? Chỉ có thằng 94 [ Thằng Luật ] Mày biết không . 200 viên đạn , Nó bắn trúng bia 198 viên đó mày . 
Tưởng sao , Tôi khi bắn toàn nhắm mắt , liếc nhìn bản kết quả , Tôi cải .
- Thường Vụ nói như thế nào , bản ghi 120 viên , dư điểm đậu mà , hay để bắn lại .
Hiền từ lắc đầu nhìn .
- Tao nói thằng cầm bia thọc lổ đó Mày .
Tôi vuốt theo cho vui chuyện .
- Ba thằng có một thằng bắn giỏi là được rồi Thường Vụ .
Ba thằng Ba Làng chửng chạc trong lối sống , thương nhau , thấy 1 là có 3 , tiền bạc cũng thong thả , đồ ăn nhà gởi , và mua Câu Lạc Bộ nên thoải mái .
Cũng qua được chuồng cu , nổi khiếp tiêu tan , tới tá hoả trăng sao : Tập nhảy dù không định hướng , nhỏ thường coi lính Trường Hạ Sỉ Quan nhảy dây tử thần sau Núi Một , từ tên cao tít , ôm ống luồn chạy nhanh , tới hồ nước , thấy phất cờ buông tay phục lắm , tập nhảy dù không định hướng gần giống như vậy , thay vì hổ nước là bải cát xây nhà . Giữ ống xong , một thằng sẻ quay tròn mình và buông tay , vụt nhanh , thấy phất cờ thả tay , rơi xuống , tù mù , sao nhấp nháy , không thả tay là va vào trụ cọc còn thảm thương , xe cấp cứu chẳng cần tới , bệnh viên Đổ Vinh kế bên . Đài 12 thước thì cứ ngồi , lên xuống vui vẻ , học lên máy bay , với dù trên lưng . hát hò lấy tinh thần . Huấn luyên viên lại doạ .
- Báo cho các Anh biết : Cứ 10 ngàn cái dù sẻ có 1 cái không bung , tới bây giờ cũng hơn 10 ngàn cái , mà chưa có cái nào không bung , có thể khi các Anh nhảy sẻ có cái không bung .
Sau 4 sô nhảy , trên không nhìn ngắm mây vờn bay . Nhảy Dù : Cố gắng . Và thẩn thờ cũng : Cố gắng .

Van Mong Nguyen: Ngẫm Và Nghĩ

Van Mong Nguyen




Thường mỗi người khi nghe câu : Phúc Đức Tại Mẫu , đều gật đầu đồng ý . Mẫu nghĩa là Mẹ , mà Mẹ tức là phụ nử , người con gái lớn khôn dưới mái nhà mình , rời nhà Vu Quy , có Chồng và có Con . Người Cha hiền nào không mong cho Con mình thành đạt , ngoài năng lực và sự cố gắng chính bản thân , nâng đở của những người thân , thì Ai cũng công nhận : Nhờ đức Mẹ . Tâm đắc , công nhận đều đúng , thử mong hầu hết mọi người tạo đều kiện cho người Mẹ tạo đức mới phải ?
Tích đức tức phải sống tốt , lấy Chồng có liên hệ và sẻ có lệ thuộc , không tự mình được nữa . [ Không dám dùng chử Quan hệ , bị một lần nên khớp , Có lần nhắn tin cho Cô Bạn :
- Anh với Em quan hệ như thế nào thì theo ý Em .
- Xin lỗi Anh nha , mình chỉ là bạn , vừa phải thôi .
Hơi giật mình , có gì quá đáng hay sao ! vào trang Cô Bạn thấy mình bị bloc , thì cũng răn mình vậy , sau một lần ở trang Cô Cháu thấy khen clip hay , mở coi mới hiểu . Ma Soeur , mặt tròn sáng như trăng , linh động với giọng thanh thoát cầm quyển sách của Đức Giáo Hoàng .
- Soeur hỏi các bạn , Ai trả lời đúng sẻ tặng quyển sách , đồng ý vổ tay .
Tạo sự chú ý cũng tuyệt .
- Khi người chồng quan hệ với vợ mình thì tặng cho Vợ bao nhiêu tinh trùng ?
Nghe hết cả câu mới hiểu ý của hai chử quan hệ , Vợ Chồng ân ái với nhau , nối tiếp việc tạo sinh con người do ơn của Chúa , nhưng ái ngại khi trước bao nhiêu thanh niên , và thời truyền thông thì Soeur cũng nên giữ tính cách người nử tu của mình , khi chuẩn bị bài nói chuyện và hỏi : Soeur có động lòng , suy nghĩ không ?
Người Mẹ muốn có đức dành cho con thì phải có cơ hội để tích đức , phải có sự hổ trợ của Chồng , đi chợ về , tươi cười vui vẻ khoe , miêng nói , mắt cười .
- Trời nóng , thấy trái dưa hấu ngon , Em mua , nhà mình một nữa , còn một nữa Em mang biếu Mẹ , ăn cho mát .
- Em giỏi thật , cắt ra , Anh mang cho Mẹ . Thấy Con Rể có lòng , chắc Mẹ cũng vui khoẻ .
Khó chịu , cằn nhằn khi Vợ sống tấm chân tình con hiếu , đức đâu ra . Người đàn bà nào không cảm động , khi được lời Chồng , được thường xuyên thăm hỏi Cha Mẹ mình .
- Em coi , sáng Anh đi lể , trên đường về với Mẹ , hình như Mẹ có gì đó Em , chạy về hỏi Mẹ xem .
- Dạ . Mẹ hơi bị đau ngực , nhưng không đi bác sỉ vì ngại thiếu tiền và làm phiền con cái , đành ráng chịu .
- Như vậy không được , báo hiếu cho Mẹ là để đức cho con , Anh với Em đưa Mẹ đi khám , tiền bạc nay còn mai hết , nói Mẹ yên tâm , tiền mình sẻ lo .
Người Vợ nào không chảy nước mắt cảm động .
- Nhưng nếu tốn nhiều , Mình đâu đủ tiền .
- Hết sức thì thôi , thiếu vay mượn , không Ai sống mãi được . Mẹ trăm tuổi , Em sẻ không ân hận .
Không gì không thể , nghĩ đúng sống , khó có Chúa đồng hành , muốn có đức cho con , phải để Vợ vui hiếu thảo .
Mẹ già như chuối chín cây .
Gió đưa Mẹ ngã Con rày mồ côi .
... Tái nước chấm : Chết rồi còn mừng sinh nhật gì nữa .

Van Mong Nguyen: Tâm Tình

Van Mong Nguyen



Mấy bữa qua , cũng có vài chuyện vui vui , nhận kết bạn với những tên lạ , Fb vốn thế . Kết bạn xong cũng xác nhận trên trang Người đó . Tin tới .
- Chào Chú .
- Hân hạnh được quen với một người đẹp .
- Con biết Chú .
Cô Ta biết mình , nhìn dáng thanh mảnh , xinh tươi , hình đang cùng Chồng đi chơi Cần Thơ .
- Biết Chú như thế nào ? 
- Dạ . Con là Vợ của Anh Sơn , Con Dâu Bố Luật .
Ngồi cười , Vợ Thằng gọi Vợ Nho bằng Cô ruột .
- Vậy Chú cũng biết Con .
- Cô mất Vợ Chồng Cháu thật buồn , Cô thương và có ơn với Cháu . Chú cố gắng nhé .
Thằng Chồng thưở nhỏ Nó hay dắt Mình đi lấy rượu dùm Mẹ Nó , đẹp trai , Thông minh . 
Tối hôm qua , tắt máy nằm mơ mơ , mở máy lại , có tin báo kết bạn . Một cái tên Nhật .
- Chú ơi . Chú Cô và Các Em khỏe không ? Lâu quá , bửa nay Con mới hỏi thăm .
- Chú thì khỏe . Còn Cô mất rồi .
Thành thật trả lời , vào trang coi thử , tin kiểu này phải quen , có thay đổi , nhưng nhận ra . Hai Vợ Chồng hiền , dể thương .
- Con chia buồn với Chú , lúc nào Tụi Con cũng nhớ ơn Cô Chú , gắng lên nhé Chú .
- Chú Cô thường nhắc Hai Vợ Chồng , Con Bé ngay nào giờ lớn nhỉ . 
Đã có gặp thì có nhớ . Mong tất cả bình yên , ngày nào cũng phải ăn trưa chiều , không ăn cũng khó , lở Con Em hay Ai hỏi , không quen nói dối .
- Anh Ba bửa nay ăn gì ? 
- Anh chiên trứng ăn cơm , qua bữa thôi mà .
Lấy cái chảo bắt trên bếp , đổ dầu chờ nóng , để chén sẵn , mở tủ lạnh , cầm hai cái trứng gà , nhớ Vợ Nho , mỉm cười , dầu nóng , nhìn vào chén : Sao không thấy trứng nhỉ , rỏ ràng Mình đập trứng rồi mà , nhớ thử coi , mở tủ lạnh , lấy trứng đập nhé , giờ trứng đâu ! 
Đảo mắt tìm , thiệt là , có trứng đã đập , nằm nơi thùng rác , vớ vẩn thiệt , giờ phải lấy hai cái khác .
Đang còn trẻ lắm mà . Cám tạ ơn Chúa mọi ngày , dâng lên Chúa ngày mới . Chúc Bà Con vui .

Van Mong Nguyen: Chấp Nhận Và Quan Tâm

Van Mong Nguyen




Đang ngồi mơ màng fb , hồn thả đi tứ phương , nghe vợ hỏi.
- Chiều Anh ăn gì Em nấu ? 
Thường dặn Vợ , cơm bửa thì Em cứ tự nhiên dọn gì ăn đó , nghĩ ngợi làm gì , hôm nay lại vẫn câu hỏi quen miêng .Trả lời cho có .
- Em mua 2 con cua đế luộc .tôm hùm to sốt cà chua , một miếng thịt bò bit tếch như vậy được rồi , thêm gì tuỳ ý Em .
Nói xong thấy vợ đứng lên đi mất , nhiều khi cũng chẳng hiểu Vợ mình như thế nào nữa .Một lần khi hỏi Vợ .
- Bộ Em có một cái áo thôi sao ?
Nhìn Mình như người hành tinh lạ .
- Anh hỏi vậy nghĩa là sao ?
-Thì sáng đi làm Anh thấy Em mặc áo này , chiều về cũng thấy như vậy nên hỏi .
Vợ đứng lên vào phòng mang ra 12 cái một màu .một kiểu .thiệt hết biết , bộ mình không có óc thẩm mỷ chắc .Thật thà và thơ ngây .Nói gì cũng nghe một câu giống nhau .
- Anh nói đúng rồi .
Nói bậy cũng đúng là nghĩa làm sao ? ! rủ Vợ .
- Anh với Em cải lộn cho vui , chứ cái gì Anh cũng đúng rồi thì quen , không hay lắm .
Vợ nhìn hết sức ngạc nhiên .
- Anh có gì mà cải với Anh .Vô duyên .
- Đó , mới nói Anh vô duyên nhé , Vợ nói với chồng như vậy không được ?
Tưởng lời qua tiếng lại , ai ngờ đứng lên đi mất , thiệt mất cả hứng .
Nghe tiếng Vợ đi về , cầm miếng thịt bò , loại ngon và mắc tiền hơn thịt bò Kobe .
- Anh ăn đở , Em đi mấy siêu thị mà không có cua đế với tôm hùm .
Giọng nói hơi áy náy , Mình trố mắt nhìn , tưởng nói cho có ai dè .
- Như vậy được rồi , nghỉ đi để Anh làm cho .
Xuống bếp dần thịt , lấy chảo bỏ bơ , cà chua rau xà lách vào đĩa ,xong đem lên bàn .
- Em ăn với Anh cho vui .
Vợ có ý an tâm , cười .
- Em ăn thịt bò bị nóng , Anh ăn đi .
Cầm dao cắt thịt ,cầm nĩa chưa kịp gì , đĩa thịt bị lấy mất .
- Đang sống như vậy mà ăn được .
Thịt bò làm bit tếnh không sống mới lạ chứ ? tiếng bật bếp và cười hài lòng .Không cần dao nữa .Bằng lòng đi thôi .Cũng do Mình mà , thời yêu nhau không đưa vợ đi ăn thịt bò bít tếch .Hạnh phúc cũng là ở chổ chấp nhận và quan tâm tới nhau .Biết nói sao bây giờ .!

Van Mong Nguyen: Nghĩ Gì Đâu

Van Mong Nguyen




Nắng đẹp , bước vào nhà sau khi dự Thánh Lể Chú Nhật về . Phải tạo cho Mình , một sự thảnh thơi , không bận tâm .
- " Tôi sẻ sống giây phút hiện tại mỗi ngày , Tôi sẻ làm những công việc bình thường một cách phi thường " . ( Lời Đức Cố Hồng Y Phanxicô Xaviê khi Ngài ở trong tù ) .Thay quần áo , nhìn di ảnh thấy Vợ Nho cười .
- Anh mặc đồ đi lể đàng hoàng đó nha .
Bỏ đồ vào máy giặc , bấm nút , rửa chén chùi nồi , vào Fb , cứ sáng Tôi thăm Fb của mọi người 1 giờ và tối thì linh tinh , mắt mở không nổi thì ngủ , vô chừng bất đổi . Đọc và thăm hỏi , từ đó cũng học nhiều điều : Viết không quan trọng like có , cũng sẻ không Like ở những người thường không Like cho Mình . Bánh ít đi bánh quy lại . Nhiều khi cũng phì cười , có những bài khi vào trang nào cũng thấy , phải ngừng lại nghĩ .
- Hay nhỉ . Mình mới Like ở trang kia , đây cũng có , Like rồi , đọc rồi , giờ sao nhỉ ! 
Những cặp chim Bồ Câu năm nay không tới làm tổ nữa , giống chim có linh ứng , Tụi Nó sợ Tôi chạnh lòng .
Ghi lên đây về Tám Mối Phúc .
- Nghèo khó trong tâm hồn : Đó là thánh thiện .
- Hiền lành và khiêm nhường : Đó là thánh thiện .
- Khóc với Ai sầu khổ : Đó là thánh thiện .
- Khao khát sự công chính : Đó là thánh thiện .
- Thương xót người khác : Đó là thánh thiện .
- Gìn giữ quả tim thanh khiết : Đó là thánh thiện .
- Xây dựng bình an : Đó là thánh thiện .
- Chấp nhận con đường của Phúc Âm hằng ngày , dù cho có thể có những gian khó : Đó là thánh thiện .( Trích TÔNG HUẤN của ĐỨC THÁNH CHA PHAN XI CÔ ) .
Hảy vui vì Chúng Ta luôn có Chúa đồng hành .

Van Mong Nguyen: Ký Ức Vui

Van Mong Nguyen


Tháng 5 trời mau sáng , thức đậy vươn vai , ngày hôm nay phải vui , những cặp Bồ Câu âu yếm gù ghì gật đầu chúi mỏ . Không có ý ăn thịt Bồ Câu nữa , Tụi Nó làm tổ và đẻ , chim ra ràng vài cặp tung cánh bay xa . Thấy trang tin mừng kết bạn với Nguyễn Truyền 1 năm , phần tình người Làng , tình bạn củ cũng hơn 60 năm . Khi có tin Truyền gởi kết bạn , mừng và sừng sốt , vẫn nhớ nhũng ngày còn trong ban giúp lể , tinh tế , nghịch ngợm . Sau 75 , Sao Biển bị đóng cửa , mạnh Chú nào cứ tìm về nhà , Chủng Sinh Sao Biển phải học giỏi , không khuyết tật , của lể dâng lên Chúa thập toàn hoàn mỹ . Vận nước điêu linh , mộng ước không còn , Truyền thất chí , mỗi tối cứ ngồi ở cột cờ Trụ Sở khóm , to tiếng đủ thứ chuyện cuộc đời , Ai cũng thương cảm , và cùng gia đình trở về nơi quê của Cha . Sài Gòn , mừng sau bao năm liên lạc được . Vóc dáng có già theo thời gian , tính tình gần như vẫn như lúc xưa . Một đêm Tôi , Truyền và Thu coi nhà Cha Xứ khi Ngài đi vắng , mới vào Sao Biên có mấy tháng , 2 Chú nói chuyện với nhau bằng tiếng Pháp , thỉnh thoảng phụ đề Việt Ngử , biết Truyền đang tỏ ra Ta đây , Tôi mỉn cười lấy tờ báo tiếng Pháp giở coi . Truyền hỏi ý ngạc nhiên .
- Bộ Mong đọc được tiếng Pháp hả ! 
Tôi cười nhẹ , trả lời chậm rải .
- Đâu có , Mình chỉ coi hình thôi .
Biết Tôi châm chọc , Truyền và Thu ngồi im , tiếng Việt chưa thông bày vẻ . Người Ba Làng rất tôn trọng Các Chú đi tu , nhà thờ luôn có hàng ghế dành riêng , ngoài đường thấy Các Chú nhìn trời mà đi thì chào hâm mộ . Những buổi chiều , từ Chủng Viện Các Chú đi dạo biển ngang qua Làng lên Núi Một rồi quay về , là dưới bải biển đẹp không bóng trẻ chơi đùa , Gái Làng 13 hay 17 tuổi sẻ bị cấm lấp ló , Con gái đừng có chơi trồng nụ , nhảy toạc háng , Các Chú ngẩng ngơ kỳ lắm , khỏi chơi u , chạy qua ôm người không ôm , nắm trúng quần , tuột tô hô tạo sự nghĩ tới . Các Bà ao ước có Con trong đoàn , mai này làm Cha , vinh dự thành Cố , chết có Đức Cha làm lể an táng . Thời thế và ý Chúa nên Các Chú Sao Biển vẫy vùng , vượt muôn khổ ải , xuất sắc trong đời . Riêng ở Nhật . Người Việt ít , nhân tài vốn hiếm , nổi lên người gốc Sao Biển : Nguyễn Thế Huy . Đa tài , đa nghệ , MC . văn hay viết được đủ thể loại , sáng tác nhạc , có lòng phát triển , phục vụ cộng đồng , khâm phục . Sài Gòn có Ông Trùm Lê Sơn Hà , chủ Nhạc Cụ Vũ Uyên , mua nhạc cụ cứ yên tâm , dân Sao Biển giỏi và thành thật . Tôi vào tiệm bán ở Nhật so giá và ngạc nhiên , phải mua chính Hảng Sản Xuất thì mới bán được giá rẻ như vậy , do làm Hàng dụng cụ bảo vệ về Kiếm Đạo , Hảng có bán hàng nên biết .
Trời tháng 5 , mặc áo ngắn tay thì lạnh , mặc áo dài tay thì nóng , nhớ Làng xưa , Con gái dâng hoa , con trai đánh trống rước kiệu , nhớ Truyền , mong ngày gặp mình nhìn nhau cười vui vẻ . Chúc Bà Con vui ngày mới .

Van Mong Nguyen: Thằng Ban

Van Mong Nguyen


Từ trong nhà Thằng Ban hộc tốc chạy ra đường , lượm cục gạch thẻ cầm trên tay , mặt hầm hầm , quắt mắt .
- Thằng nào ngon ra đây , Tao đập vở mặt .
Ông Kỷ ngồi ở bàn giữa nhà nhìn Con ngán ngẩm , lòng thương Con ngậm ngùi , năm cả Làng bị cơn dịch sốt tê liệt , trẻ trong Làng vài đứa mất , mấy đứa qua khỏi , những đứa qua khỏi cơn bệnh quái ác thì cũng mang một chút chứng tật , Thằng Ban thân thể bình thường nhưng thinh thoảng lên cơn , ba máu bốn cơn , Nó tới biết ý tránh , một lúc Nó sẻ gải đầu cười ngây ngô , hiền lành , Bà Kỷ vừa đi chợ bán cá về , thấy Con lắc đầu kêu thầm : Lạy Chúa Tôi . Con với cái , đau cả và trái tim .
- Đưa cục gạch đây cho Mẹ, vào nhà Mẹ cho bịt chè .
Thấy Mẹ đi chợ về có chè , Thằng Ban vui mừng , 14 tuổi vẫn tính trẻ con , Nó bỏ cục gạch xuống bờ rào .
- Để đây , cầm chi cho nặng .
Cùng Mẹ đi vào , ngồi dựa cột , cắn góc bịt chè đậu ván hớn hở ăn , Bà Kỷ cất giỏ xong , đi lên nhà nhìn Chồng , thở ra .
- Như thế này , Tôi tính dẩn Thằng Ban nhà mình tới nhờ Chú Mong dạy dổ Nó , theo Ông được không ?
Ông Kỷ ánh mắt chợt sáng .
- Cũng làm phiền Cô Chú , Bà nói thử coi , hỏi Nó có chịu không đã .
Thằng Ban ăn xong gói chè kêu vọng vào .
- Còn chè không cho gói nữa đi , ăn giở mép .
- Còn nhưng để cho mấy Em , vào đây Bố Mẹ nói chuyện này .
Thiu thiểu dáng miển cưởng .
- Bày đặt nói chuyện , nói trước , Tui không thích thì thôi đó .
Ông nhìn Bà , Bà ngó Ông , Con thế nào Cha Mẹ cũng thương .
- Thay bộ đồ đàng hoàng , Mẹ dẩn tới nhà Chú Mong , xin Chú nhận Con làm Con nuôi , chịu không !
Thằng Ban ngẩn người , phản ứng bất cập , gải đầu lúng túng .
- Không biết Chú có nhận không mà kêu Tui đi .
- Được . Mẹ có nói với Cô Nho ngoài chợ rồi , Con cũng biết , Cô Nho nói gì mà Chú không nghe .
Nghe Mẹ nói chắc ý , Thằng Ban vui vẻ thay quần áo , Hai Mẹ Con tới nhà , Bà Kỷ tằng hắng đánh tiếng .
- O Nho có nhà không vậy ?
Từ sau nhà bếp Vợ Nho đi lên .
- Chào Bà Kỷ , chào Ban , mời vào nhà ngồi .
- Chú Mong có nhà không Cô .
Rót ly nuốc trà , trả lời .
- Anh Mong đang ở bên nhà Anh Toàn , để nói Con Hạnh qua kêu , về liền thôi Bà .
- Phiền Chú quá , Tôi đưa Thằng Ban tới thưa với Chú , chuyện nói với Cô hồi sáng .
Từ bên nhà Anh Toàn , Tôi đi về , bước vào phòng khách .
- Chào Bà Kỷ , có chuyện gì đó Bà , kìa Ban sao đứng trong góc như vậy , tới bàn ngồi chứ !
- Đứng đây cũng được , Mẹ nói đi , không đồng ý thì đi về .
Trong tình thân mật , Bà Kỷ mở lời .
- Thưa thiệt với Cô Chú , thằng Ban Nó như vậy , ngoài Vợ Chồng Tôi ra , Nó chỉ nể sợ Cô Chú , nên Ông Bà nhà Tôi xin Cô Chú nhận Nó làm Con nuôi . dạy dổ dùm , tính tình Nó vậy , Chú Cô bằng lòng cho Vợ Chồng Tôi an tâm .
Vợ Nho nhìn Thằng Ban , mỉn cười .
- Bà Kỷ ý như vậy , còn Ban thì sao ?
- Người Ta muốn mới đứng đây , còn ngồi đó hỏi ?
Tôi cũng vui nhận , có Chúa con sợ chi Ai : Thương người như mình Ta vậy . Từ đó lúc thoáng khi hiện , Thằng Ban tự ý vào nhà ra ngỏ .

Ghe lưới hai của Ông Kỷ vừa cạn đất là Thằng Ban nhảy phóc nhanh xuống , Nó vừa chạy vừa tủm tỉm cười , coi như bổn phận một ngày với gia đình đã xong , Nó phải nhanh tới nhà Tôi , đi vào nếu Tôi đang ngồi uống nước trà sáng , Nó chào .
- Đừng lo nhiều , tính toán chi mệt óc .
Tôi chỉ cười , với Tụi trẻ Tôi ít nói , có lần đi ngang quán gặp Bà Cố Biểu .
- Chú Mong thông cảm , bửa có Thằng Chú sai mua chịu thuốc , nếu được Chú trả dùm .
Trả xong tiền , xin lỗi vì để nợ lâu , Tôi nghĩ : Có khi nào Mình sai đứa nào mua chịu đâu ! 
Khi gặp Tôi chỉ nhắc .
- Lần sau mua khi không có tiền thì cho Chú biết để trả .
Những ngày đầu vào ra cũng còn lạ , sau đó thì Thằng Ban đi luôn xuống bếp , phần ăn sáng Vợ Nho để sẳn , khi bánh lọc , khi xôi bắp , ăn xong Nó chạy ra trường học lẩn quẩn chờ hai đứa Con Tôi , với ý bảo vệ , chiều dẩn mấy đứa vui chơi bải biển bắt còng , hai thằng em tắm thì Nó ngồi trên bải cát mắt nhìn không rời . Khi tới thấy Tôi đang có khách là Nó canh vòng ngoài , tránh tình trạng núp rình .Khôn ý Nó cũng biết chuyến đi đang gấp rút chuẩn bị , đôi lúc cũng dặn .
- Thằng Ban nhớ , đừng cứ không bằng lòng Ai là cầm đá đòi ném nghe chưa .
Cười gật đầu dạ vâng , Nó gọi Tôi : Pháp Mong , người giỏi như Pháp Sư . Ngày đi , dầu thức ăn đã có trên ghe đậu trước bải nhà Bố Mẹ Vợ , lý do sinh con nên Vợ Nho và Các Con ở đó , Tôi nghiêm giọng .
- Thường thằng Ban lúc tới , lúc đi Chú không nói , riêng hôm nay , nhất định phải có mặt lúc 7 giờ , không có Chú thì phải đợi gặp , có chuyện cần Chú nhờ .
Từ điểm hẹn đợi người , Tôi về nhà giao túi đồ phụ tùng hỏi .
- Sao không thấy Thằng Trung Nghĩa ?
Tôi muốn đưa thằng Trung đi , hầu như tối nào cũng tới , giờ không đợi được .
- Bây giờ đi , nhớ dọc đường không chạy .
Tới khi bốc người , ông Anh Vợ lính quýnh , vở kế hoạch , Tôi phải ra ghe trước , may có Thằng Hoàng bình tỉnh , nếu không chuyến đi thất bại , Thằng Ban cặp thúng có thằng Xô , Tôi đạp lái , cho ghe vào cạn đáy , đở từng người lên , thằng Ban phụ kéo , nhận dạng sao được đêm đen , trong hổn loạn ghe phóng chạy , rẻ nước vượt khơi , những lúc mưa to , gió lớn , thằng Ban luôn ở bên , như động viên , chia cơm tận tay cho mỗi người . Sau này đã qua nhiều năm , trở về thăm nhà , nghe Bà Kỷ cho biết , có người đồn tin .
- Mẹ nghe nói , trên ghe Chú Mong chỉ lo cho Vợ Con ăn uống , Ai cũng nhịn đói , nước uống không có , phải không Ban ! 
- Nghe tầm bậy . chính Nó chia cơm , mỗi người một nắm đủ no , ngày 3 bửa , Cô Nho cũng bấy nhiêu , Chú cũng chỉ vậy . Nước lấy tắm được sao không có uống , Chú báo rỏ cho mọi người : Gạo thức ăn đủ cho một tháng , nhưng chỉ ăn để có sức sống , vì thời gian không tính được , tất cả chịu khó .
Nói với Mẹ xong , cơn tức Nó lên , đi tới nhà người đó .
- Tôi nói cho mà biết , ăn bậy được , đừng nói bậy , Con đi không , phao tin xấu như kiểu phủi ơn , thằng Ban này mà nghe nữa là không bỏ qua , Chẳng ai đòi hỏi gì đâu !
Bến bờ bằng yên , tự do không theo ý mình , khoảng cách chia xa , Nó cùng thằng Xô định cư Tại Nhật , mấy lần kêu Nó .
- Bất cừ như thế nào , nếu thích thì về ở chung với Chú Cô .
Nó cười và theo chúng bạn cùng trang lứa , sống bấp bênh giống tính nết : Có gì phải lo .






Chuyến đi , ghe nhỏ đại dương bao la , gặp bảo to , sóng lớn , trong ơn Chúa giữ gìn , Mẹ Maria , Thánh Cả Giuse phù hộ , được Tàu chở dầu vớt đưa tới Nhật . Những thủ tục , nguyện vọng , khám sức khoẻ và bị chia xa , cùng Làng chung ngỏ tách hẳn , không cho kết đoàn tạo sức mạnh , sau 1 năm , Tôi gặp lại Thằng Ban và nhóm trẻ đi chung ghe ở Trung Tâm Cứu Viện Quốc Tế Shinagawa , mỗi tối Tụi Nó học xong kéo tới ăn tối , vui mừng khi thấy Nó lớn hơn , tính nết đâu thay đổi được , tối tới , sáng tìm không thấy , vào lớp học , điểm danh xong mất bóng , vài bửa không có là biết Nó đi ra ngoài chơi , thời điểm Nhật nhận định cư nên giấy bảo lảnh vô ích , chỉ tâm ý cám ơn những người bảo lảnh cho Mình . Vợ Chồng thì được , Con bảo lảnh Cha Mẹ , Anh Em phải dưới tuổi vị thành niên , có gia đình thì cứ ở Nhật , Anh Em Thằng Ban muốn được đi Hoà Lan do Thằng Khiêm bảo lảnh thì Hoà Lan đòi phải bị Nhật từ chối định cư . Thôi vậy , mình ở Nhật xây dựng tương lai đời mới , an định và tự do , cố gắng khi mưa lúc nắng , những ngày Tôi chuẩn bị ra định cư , Thằng Ban giao động , mặt thẩn thờ .
- Cháu phải theo Xô , Pháp Mong đừng trách , Thằng Ban không muốn đâu .
Vừa nói vừa khóc , Vợ Nho an ủi .
- Giờ thì cũng chịu như vậy , Thằng Ban nhớ nghe lời Anh Xô , có dịp cứ tới nhà Cô Chú .
Đưa Tụi Nó đi ở tuổi vào đời , trưởng thành , nên 2 năm một lần Tôi lai kinh : Tokyo . Tất cả họp mặt , Thằng Ban to tê , luỳnh huỳnh tạo dáng đi , gải đầu khi thấy Tôi mỉn cười nghe Thằng Xô cho biết .
- Nó chẳng làm được một Hảng nào quá 1 tuần Chú ơi .
Trừng mắt , nắm cổ Chủ rồi đi về , sợ Tôi bắt buộc phải theo mình , Nó lẩn nhanh . Trong đám cưới Thằng Xô , Nó phấn khởi đưa Cô Gái tới vui vẻ giới thiệu .
- Pháp Mong thấy được không ? Vợ Thằng Ban đó .
Lặng lẻ quan sát , chào và nghĩ : cũng ý trời , không biết Cô Gái sẻ giữ Nó như thế nào ? 
Từng đứa trưởng thành , Tôi trong bổn phận lo cho Gia Đình , một ngày nghe Thằng Xô báo tin .
- Chú Mong . Cháu cùng Thằng Ban về Việt Nam , Bác Sỉ nói : Bệnh Nó không chửa khỏi , nên Nó muốn trở về sống những ngày sau cùng với Cha Mẹ .
Ngở ngàng , Tôi gọi về nhà Ông Kỷ và gặp Nó , Người sắp chết nói lời khôn ngoan , thật bình tỉnh .
- Cám ơn Pháp Mong . Thằng Ban không sống được nữa , chết có gì phải sợ , hôm qua tưởng đi rồi , chắc Chúa cho thêm thời gian để gặp Pháp Mong lần cuối .
Bằng lời nào để nói , tình luôn tràn đầy .
- Chú hỏi Thằng Ban , nếu Chú về Thằng Ban muốn không ?
- Đừng Pháp Mong , Thằng Ban trước khi ra đi không muốn khóc , Mình hiểu nhau mà .
- Thằng Ban cần tiền chạy chửa , còn nước còn tát , Chú gởi về cho , bao nhiêu cũng đủ , Thằng Ban biết Chú mà .
Tiếng cười to sảng khoái .
- Không sống được . chửa làm gì , Pháp Mong cần có tiền để lo cho Các Em , nói Thằng Ban nhớ mấy đứa .
Qua hỏi thăm Ông Kỷ , những người Anh , Khiêm Cường , Vợ Chồng Xô , Bà Con ở Mỷ lo cho Thằng Ban đấy đủ , nụ cười trên môi khi giả biệt cuộc đời : Căn bệnh di căn , có gì phải lo , chắc gì Ai hạnh phúc hơn Ai , hảy yên vui nhé : Thằng Ban .

Thursday, May 17, 2018

Phan Khôi: Quê Hương Bến Cũ



Quê hương bến cũ bóng người đâu
Đường cái quan, nay thay đổi nhiều
Mòn lối em đi trời nắng hắt
Để ta râm bóng hẹn tìm nhau,


Đã nay vướng lấm bụi thời gian
Tìm thấy trên Face nét dáng quen
Nhớ lắm một thời hoa áo trắng
Thẹn thùng duyên dáng ngẩn ngơ hồn,

Ai đem nhung nhớ mãi rồi thương
Quyến rũ theo từng bước lối mòn
Đến cả đường đi hoang cỏ dại
Sao đành quên được bóng thân quen,

Hồn nhiên ánh mắt nụ cười tươi
Gởi gấm cõi lòng nhung nhớ hoài
Dẫu tháng năm hoa tàn sắc úa
Cảnh xưa người đó vẫn còn đây,

Đem nhung nhớ dĩ vãng vào đời
Kỷ niệm quê hương xưa một thời
Gợi lại trong ta đầy cảm xúc
Tình như hồi lại dáng xưa cười.

Phan Khôi
 05/09/018

Phan Khôi: Huyền Thoại Chuyến Xe Lam



Xin thân tặng anh Trong Tran và chị Minh người hàng xóm.

Chiếc xe Lam đã đi vào huyền thoại
Chuyến xe lăn bánh đi khắp nẻo đường
Đã đưa ta về tới bến mộng thường
Cuộc tình hẹn hò xe Lam in dấu,


Nhớ lắm bác tài ngày xưa bến đậu
Chuyên chở bao lữ khách chốn xa xôi
Đưa mối tình hò hẹn đến rồi đi
Rồi bao mối tình yêu thương đầm ấm,

Rồi có chuyến xe mang đầy kỷ niệm
Dẫu không lăn bánh, đậu bến hẹn hò
Ông lái xe nay tuổi mắt đã mờ
Trọn một mối tình yêu thương gắn bó,

Ông còn nhớ buổi chiều năm tháng đó
Bà còn son sẻ, đẹp gái mởn mơn
Chưa lần yêu nên vội vã lấy chồng
Tiện nhận chiếc xe Lam nơi hò hẹn,

Mỗi lần gặp ông nào hay biết thẹn
Ông sấn vào ve tán tỉnh nhiều đêm
Ông ve hoài hoa lạc bến yêu thương
Rồi từ đó ông rời xa cách mãi,

Bỏ lại mối tình xưa còn vương vãi
Vượt biển vào một buổi tối mưa nhiều
Để lại người vợ vất vã trăm chiều
Chờ chồng bảo lảnh mà lòng nao nức.

Phan Khôi
05/10/018

Phan Khôi: Kỷ Niệm Cá Hấp



Sài Gòn một buổi sáng cà fen
Bổng giật mình nghe tiếng rất quen
"Cá hấp...đi" rao quanh lối phố
Người đi bán tướng đẹp mi nhon,


Ta theo vội nhận ra người ấy
Đỏ mặt thẹn thùng bối rối lên,
Không ngờ giữa đất Sài Thành đấy
Gặp lại cô em tuổi lọ lem,

Từ đây đặt cái tên em “Cá Hấp"
Mỗi lúc vui buồn nhớ lại liền
Có khiếu làm ăn buôn bán giỏi
Ta vui gọi "cá hấp" thân quen.

Phan Khôi 
11/24/016

Van Mong Nguyen: Hoc Du

Van Mong Nguyen




Mỗi ngày nhớ Bà Con , ngồi cười kể Chuyện sáng sớm , nhìn trời thấy lòng chơi vơi , bồi hồi nhớ thời tuổi trẻ . Cứ sáng uống cà phê , ăn khúc bính mì , ném chó chạy cong đuôi . Tập họp , đoàn khoá sinh chân cứng , đá mền qua khu học nhảy dù . Sau hơn một tuần học cơ bản kỷ thuật , thì đâu tiên sẻ nhảy chuồng cu . Khi còn ở nhà , đọc sách cũng sợ hải . Chuồng cu , như chuồng chim bồ câu , to có thể chứa khoảng 10 người lính , cao 11m , một cửa để nhảy , thay vì trấn an , huấn luyên viên trưởng toán chỉ đống dây cáp mới tinh , loại cáp khi nhảy từ chuồng cu ra , sẻ là dây giăng ngang chay tới điểm ngừng .
- Các Anh coi , cứ 10 năm thì sẻ thay dây cáp , hơn 10 năm rồi và đã có dây cáp mới mà chưa thay , khi nhảy có thể dây cáp đứt , đứt cáp thì chưa Ai sống được bao giờ .
Mặt thằng lính nào khi nghe cũng biến sắc , lính thì cao đứng trước thấp đứng sau , Tôi sau một thằng , Nó đẹp trai , mạnh mẻ , như tài tử xi nê . Huấn luyên viên phụ trách toán với Tôi thành quen , Bố thằng Dũng con O Gòn , nên thân tình . Lấy thế xong , thằng Thuận mặt trở sắc xanh xanh , hai tay vịn cột cửa chuồng cu , chuẩn bị , tiếng hô "" Gô " , thay vì nhảy Nó ngồi bệt xuống , lấp bấp không thành tiếng , tay ôm cột miệng xin .
- Em không muốn nhảy Trung sỉ ơi .
Kinh nghiệm nhiều , huấn luyện viên dổ , nhỏ nhẹ .
- Vậy Em đứng lên lấy thế cũng được .
Bán tín bán nghi , một lúc bình tỉnh lại , Nó đứng lên , vừa lấy thế , quay lại , bị đạp quơ tay quơ chân bay ra khỏi chuồng cu . Vậy mà sau đó về trại nổ như bắp rang . Tới Tôi Huấn luyện viên nhắn nhủ .
- Anh Em trên này tự nhảy , muốn thành Nhảy Dù không nhảy chuồng cu đâu được , phải không ?
Từ dưới nhìn lên quan sát hô " Gô " Tôi nhảy , đếm 331. 332 . 333 khám dù , vậy là thoát , bị choáng độ cao , đất dâng lên chóng mặt . tim đập mạnh , nghĩ nhảy nếu dây cáp đứt là ăn năn tội chẳng kịp , nhưng thế phải nhảy , biết sao , Tôi nhảy ào , chạy tới điểm , tháo Dù giả xong , tới trình diện . Ông Phúc chẳng thấy cười .
- Mày nhảy được , chỉ có đều mắt nhắm , lên nhảy lại coi .
Nạn tai đất động Ông này , có dịp về tới mách O Gòn bây giờ , leo lên lại , nhảy nữa , vẫn câu nói củ .
- Mắt cứ nhắm . hay nhỉ ! 
Không lẻ Tôi nói : tự nhiên vậy , chứ đâu muốn , chắc tại thấy đất dâng lên vùn vụt , kỳ bắn tác xạ ở quân trường , Thường Vụ Đại Dội cầm hồ sơ nhăn nhó .
- Mẹ 37 [ danh số của Tôi ] Mày với thằng 127 [ Thằng Ngọc ] bắn không vào bia viên nào là sao ? Chỉ có thằng 94 [ Thằng Luật ] Mày biết không . 200 viên đạn , Nó bắn trúng bia 198 viên đó mày . 
Tưởng sao , Tôi khi bắn toàn nhắm mắt , liếc nhìn bản kết quả , Tôi cải .
- Thường Vụ nói như thế nào , bản ghi 120 viên , dư điểm đậu mà , hay để bắn lại .
Hiền từ lắc đầu nhìn .
- Tao nói thằng cầm bia thọc lổ đó Mày .
Tôi vuốt theo cho vui chuyện .
- Ba thằng có một thằng bắn giỏi là được rồi Thường Vụ .
Ba thằng Ba Làng chửng chạc trong lối sống , thương nhau , thấy 1 là có 3 , tiền bạc cũng thong thả , đồ ăn nhà gởi , và mua Câu Lạc Bộ nên thoải mái .
Cũng qua được chuồng cu , nổi khiếp tiêu tan , tới tá hoả trăng sao : Tập nhảy dù không định hướng , nhỏ thường coi lính Trường Hạ Sỉ Quan nhảy dây tử thần sau Núi Một , từ tên cao tít , ôm ống luồn chạy nhanh , tới hồ nước , thấy phất cờ buông tay phục lắm , tập nhảy dù không định hướng gần giống như vậy , thay vì hổ nước là bải cát xây nhà . Giữ ống xong , một thằng sẻ quay tròn mình và buông tay , vụt nhanh , thấy phất cờ thả tay , rơi xuống , tù mù , sao nhấp nháy , không thả tay là va vào trụ cọc còn thảm thương , xe cấp cứu chẳng cần tới , bệnh viên Đổ Vinh kế bên . Đài 12 thước thì cứ ngồi , lên xuống vui vẻ , học lên máy bay , với dù trên lưng . hát hò lấy tinh thần . Huấn luyên viên lại doạ .
- Báo cho các Anh biết : Cứ 10 ngàn cái dù sẻ có 1 cái không bung , tới bây giờ cũng hơn 10 ngàn cái , mà chưa có cái nào không bung , có thể khi các Anh nhảy sẻ có cái không bung .
Sau 4 sô nhảy , trên không nhìn ngắm mây vờn bay . Nhảy Dù : Cố gắng . Và thẩn thờ cũng : Cố gắng .

Van Mong Nguyen: Tình Bạn

Van Mong Nguyen




Buổi trưa gió mát , đang nằm trên gường đọc sách , Thằng Ngọc tới .
- Mong . Mày đi lính với Tao được không ?
Thằng lửng thửng này , khi không rủ đi lính .
- Hiện nay , tình trạng nguy hiểm , Mày nghe không ! Quốc Gia hưng vong thất phu hiểu trách .
Trời mát và nhà Tôi dưới bóng đùa , đâu nóng để Nó sảng , Tôi Nó và Thằng Long Cồn Cạn đi học , qua ngã tư Thông Tin , Thằng Long đố .
- Ngọc . Tao hỏi Mày , nhà thuốc gác nghĩa là gì ?
Nghĩ với ngợi gì Nó , tình cờ nhìn thấy có cái lầu có ghi : Nhà thuốc gác , trả lời ăn chắc .
- Nhà thuốc gác là nhà thuốc ở trên lầu .
Thằng Long giải thích .
- Đó là nhà thuốc bán 24 giờ .
Nhất định không chịu là Nó , giờ rủ đi lính cũng lạ , đang yên lành , chiến tranh thì kệ chứ , Tôi có giấy hoản dịch gia cảnh . Nhìn mặt Nó cũng thương .
- Mày chờ Tao thu xếp đã , nếu Mày quyết đi thì Tao cùng đi .
Thằng Ngọc vui vẻ đi về , Tôi lên nhà Đức Long , hai thằng hai phin cà phê ngồi nhìn cây ổi .
- Thằng Ngọc Nó kêu Tao đi lính với Nó , lớp Mình ngoài đời chỉ còn 3 thằng , Tụi Thằng Long sít , Biên Sao Biển , mỗi Thằng mỗi nhà Dòng , Không lẻ để Nó đi một mình , Mày ở nhà học , Tao đi với Nó .
Thằng Long trầm ngâm một lúc .
- Tao cũng nghĩ như Mày , đi cho có Bạn , lúc khó có nhau .
Tình nguyện Nhảy Dù , chờ ở Trung Tâm 2 , thêm Thằng Luật Kim Hán , Có tiền nên 3 thằng không bửa nào ăn cơm nhà bàn , cá nhiều , nhưng kho nấu để luôn ruột nên mùi tanh khó chịu . Biết ăn bánh mì chấm cocacola , uống bia sửa . Ngày nhập Khối Bổ Sung Sư Đoàn , tóc húi cua , lảnh quân trang xong , gặp Thược và Lý Mừng , miệng cười , túi dắt bằng Dù , cùng kéo vào Câu Lạc Bộ , Thằng Thành Tràng đang làm quản lý . Thằng này rất nể , thương Tôi , thích lắm , Tôi cũng thương Nó . 6 thằng lính Dù Ba Làng . Thược lớn nói , nhỏ ngồi nghe .
- Tụi Mày biết chứ gì , Ba Làng Mình hẹn nhau ra bải biển , ngồi dính như sam .
Đánh lưới nếu Con Sam cái mắc lưới thì luôn có Con Sam đực bám theo , tuy Con Sam đực có thể bỏ thoát được , Con Sam cái to , có nhiều trứng , xào khế , xúc ăn với bánh tráng thì cũng ngon , chân nấu củ chuối , uống rượu Làng hết ý . 
Thời gian nghiệt ngã , Lý Mừng tăng cường hành quâ chưa được ba tháng có tin chết , không lấy được xác , Tôi gặp Thược một lần ở Bệnh Viện tiền phương Sư Đoàn , và sau đó nghe tin Cũng chết , Thành Tràng cứ nhớ , sáng 9 giờ chưa thấy Tôi tới Câu Lạc Bộ là Nó đi tìm .
- Cậu không đi uống cà phê ?
- Thôi Mày . Uống Mày cứ trả tiền , nên nhịn .
Nó nhăn nhó giống khỉ ăn phải mắn ruốc , năn nỉ .
- Cậu Cháu mà tính toán chi Cậu , hôm nay Cháu để Cậu trả .
Sau này gặp Nó trong Tổng Y Viện Cộng Hoà , chỉ còn một chân , bùi ngùi cũng thương . Tôi rất đơn giản , Ai thương mình thì mình thương lại , Ai giỏi hơn thì cứ giỏi . Đức tin mạnh , nhưng vẫn nghĩ kỵ vài thứ : Chúa cũng cho Ma Quỷ tác động trên một số sự việc , nể Thằng Ngọc , chụp tấm hình Tôi Nó Luật Kim Hán trong bộ đồ Dù , giờ chết 2 còn mình Tôi . Sống trải qua nhiều chuyện lạ nên phải để ý . Đi hành quân mà thằng nào ngắt hoa bên đường dắt trên mủ sắt là chết . Cười nói một mình là cũng xong . Tôi giờ sống hay chết giống như nhau . Chỉ nhớ Bạn . Trường Làng Tôi cây xanh lá vây quanh ...

Van Mong Nguyen: Buổi Chiều

Van Mong Nguyen





Về tới nhà sau một ngày làm việc , công việc quen , rời Hảng Ông Chủ cám ơn rối rít , vào nhà phải trấn tỉnh Mình . Ngày hôm qua nhớ Mẹ và Mẹ của nhũng đứa Con Mình , cũng là ngày Đức Mẹ hiện ra tại Fatima , share bài Thánh Ca : Tấu Lạy Bà của Quý Soeurs Dòng Thủ Thiêm , cầu nguyên và hiệp thông . Không sợ và không xin , trước dã tâm , Quý Soeurs có Mẹ chở che . Đi lể về , mua cái Hambagur , luộc đùi gà , ăn xong , ngủ dậy , cùng Anh Vợ ra biển , tới suối nước nóng tắm , thảnh thơi . Giờ muốn ăn phải làm , chiên chả giò , nấu cơm , chưa nghĩ ra nấu thứ gì , có tin .
- Chú ơi . 6 giờ 30 phút , Chú tới chổ Con lấy nồi cá kho .
Vậy là số sướng , buồn ngủ gặp chiếu manh , lâu lắm mới được ăn cá kho do đàn bà kho , cá kho ngon vừa ăn vừa nhớ Vợ Nho . Bản tính hiền , nên mấy Cô nhỏ qua đây làm cũng thương .
- Chú nhận cho Con vui , cá Lóc khô của Mẹ Chồng Con tự phơi gởi qua . 
Loại cá khô Mình thích ăn , nhận và cám ơn , đời sống vốn có những điều Mình không nghĩ tới . Cám ơn Chúa .

Van Mong Nguyen: Sao Không Thể

Van Mong Nguyen




Chiều về ánh nắng dịu hoàng hôn , Tôi thầm ao ước . Nếu giờ này ở vùng Sài Gòn , Tôi sẻ vui bước chân , đi tới Nhà Thờ Thủ Thiêm tham dự Thánh Lể . Cầu nguyện , hiệp thông chia sẻ nổi đau thương , nổi lo toan mất mát chốn êm đềm . Gặp thăm , cám ơn Quý Soeurs một đời hy sinh , phục vụ Giáo Hội , yêu thương sống đời tận hiến vì mọi người . Từng lời cầu nguyện , dù mất hay còn , xin vâng theo Thánh ý Chúa . Tự mình mà đi , nếu có Ai hỏi .
- Anh đi đâu ?
Tôi sẻ hiền từ trả lời .
- Tôi đi lể Nhà thờ Thủ Thiêm , hôm nay còn mai có thể mất , Tôi không muốn sống trong nổi dằn vật hối tiếc . Hỏi thăm Quý Soeurs , những người Mẹ , người Chị , người Em trong Chúa của Tôi .
Tôi không xin Chúa giơ cánh tay công thẳng của Mình trên những ngang ngược , bách hại . 
Hảy tới Thủ Thiêm bằng lòng phó thác , yêu thương .

Van Mong Nguyen: Lời Từ Con Tim


Van Mong Nguyen



Sau mợt đêm thức đón Cô Bé đi trể Tàu , mệt vừa làm việc vừa buồn ngủ , về nhà phó linh hồn cho Chúa để ngủ thiếp đi , mặc thế thái nhân tình . Ngủ được nên giờ khoẻ , nhớ tới những chuyện qua . Gặp Các Cô Cậu đẹp xinh , dể thương , Chú cám ơn tất cả đã yêu thương Chú . Thích những giây phút trên xe bị lạc đoàn với Dương và Hiền . Gặp Bưởi Tây vui , Bé Linh đẹp , Không có Bé Thảo làm Mình cũng bâng khâng , biết thêm Dần năng động , vì tình nghĩa với Cha Trinh vượt đường xa , từ Nagoya tới . Nhiệt tình như Ngọc , dể tính cùng với Cô Bé tí xíu thông minh , đi Tàu Thuỷ cảng Kobe dịu vời .
Gặp Dương chào Tôi bở ngảng .
- Thằng đẹp trai . cũng có Con nữa sao ?
Lần trước ở Nhà Thờ Miyazaki đi chung với Soeur Loan thì không nói , lần này tự đi bằng xe điện , Fukuoka kia mà , ngoài Nó cũng thêm một thằng ở Fukuoka nữa , Nó và Tôi được đi Siêu Thị cùng Cô Hoa - Cô Xoan , được dổ ăn kem , đở ăn thịt nướng . Nhỏ nhất chắc là Thiên , tóc thời trang , miệng luôn cười , cùng Hiền dân tại chổ , lo toan mọi sự , Hai thằng này giúp lể cũng nghiêm trang . Và Tôi phải thốt lên .
- Hay nhỉ , gặp Hiền sao Chú thấy hôm nay trẻ đẹp hơn hôm qua .
Vui gặp nhau vì Chúng Ta là Con của Chúa , cầu nguyện xin Chúa cho Con yêu thương Anh Em mình , thì cộng tác bằng cách sống yêu thương , trao cho nhau nụ cười .
Hôm qua mưa gió mạnh , sáng hôm nay trời mù hơi sương , nhớ từng Cô Cậu đã gặp . Chú đang có ý , sẻ với tính cách Cộng Đoàn Sai To , tổ chúc một buổi gặp , cùng tham dự Thánh Lể , ngồi chia sẻ cuộc sống , tâm tình . Cơm canh rau , cá kho nên chỉ mời . Mong Chúng Ta có cơ hội gặp nhau . Miên bình tâm nhé . Xin Chúa và Mẹ Maria giúp đở tất cả . Chú Huy cũng nhớ từng Cô , từng Cậu .

Sunday, May 13, 2018

Lucia Kim Nhung: Ngày Này Nhớ Mẹ



Mẹ không còn con biết nói cùng ai.
Đời phiền muộn nối dài theo năm tháng.
Giá còn Mẹ con còn nơi than vãn.
Để nhẹ lòng thanh thản giữa đời trôi.

Nếu Mẹ còn con không phải mồ côi.
Từng đêm trắng không rã rời giấc mộng.
Không còn Mẹ chổ nằm nay đã trống.
Bước chân già còn vọng mãi đêm đêm.

Lucia Kim Nhung

Phan Khôi: Tình Mẹ




Niềm hạnh phúc ai đang còn Mẹ
Người bên ta bóng xế chiều còn
Ta như đứa bé còn non
Mẹ thương mẹ nhớ mong tin hàng ngày,


Thời thơ ấu mỗi khi nhớ lại
Mẹ vắng nhà ta đợi chờ mong
Ngây ngô bao nỗi niềm thương
Dành riêng cho Mẹ ngóng mong từng giờ,

Nay con đã đâu khờ dại nữa
Mẹ mong con từng bữa đợi chờ
Gặp rồi hớn hở nỗi niềm lo
Nhìn con mẹ tưởng ngây thơ dại còn,

Lo từng miếng ăn còn lo lắng
Tình thương đợi nhớ vắng bóng con
Bao la bát ngát muôn trùng
Nỗi lòng riêng Mẹ tình thương cả đời,

Mẹ nơi ấm áp nơi trần thế
Mẹ còn đây ở thế gian này
Mẹ còn vương trải tháng ngày
Nuôi con khôn lớn lo hoài không nguôi.

Phan Khôi
05/12/018

Phương Thảo: Ông Ngoại Tôi


23/12/2001-23/12/2016
15 năm đã trôi qua kể từ ngày Ông Ngoại tôi lặng lẽ ra đi trong một ngày rét buốt giữa mùa đông. Tôi chưa bao giờ nhớ đến Ông nhiều như ngày hôm nay. Mới cách đây mấy ngày thôi, mẹ đã kể cho tôi nghe câu chuyện ngày xưa của mẹ, của các dì, các cậu, về bà và về ông. Một quá khứ đầy khắc khổ, một quá khứ kể về sự cùng cực của cái nghèo đeo bám gia đình mẹ tôi qua bao nhiêu năm trời của cuộc sống. Mẹ tôi kể: bà Ngoại mất sớm khi mẹ mới hơn 17 tuổi, dì út lúc đó nhỏ hơn con gái tôi bây giờ. Một mình Ông Ngoại và bà cố ( bà nội của anh em mẹ tôi) phải lo cho từng đứa con đứa cháu miếng ăn qua ngày. Có khi đói quá, nhà không còn gạo, cậu tôi đã phải ăn trộm nồi cơm cháy của nhà hàng xóm để vét mà ăn rồi không dám trả lại nồi cho người ta, và cho đến trước lúc cậu chết thì cậu mới kể và nhờ mẹ tôi xin lỗi dùm cho cậu người hàng xóm ấy. Dì út thì tuy còn rất nhỏ nhưng đã phải bươn chãi, ai kêu gì làm đó, gánh thuê vác mướn... còn mẹ tôi và 2cậu khác thì theo ông đi kinh tế mới lập nghiệp. Nhưng cũng không may mắn với gd Ông vì chiến tranh, Ông lại cùng các con quay về nhà, lại đi làm thuê cho người ta để kiếm miếng ăn về nuôi đàn con thơ... Một đời Ông chưa bao giờ biết giàu sang là gì, chỉ biết hy sinh làm "gà trống nuôi con" rồi lại âm thầm ra đi trong sự cô đơn của tuổi già ...
Ông tôi tần tảo bon chen với đời là thế nhưng trong ông không lúc nào thiếu lời ca tiếng hát, những nốt nhạc lúc nào cũng nhảy nhót bên cạnh ông. Đó là niềm vui, niềm an ủi lớn nhất trong cuộc đời ông...




(Trong ảnh: Ông ngồi hàng đầu tiên, thứ nhất từ phải qua)

Thursday, May 3, 2018

Van Mong Nguyen: Sóng Đôi Bên Đời



Sương sớm rơi ướt bờ vai nhỏ .
Ánh đèn đường soi tỏ bước chân .
Yêu thương gần cạnh nhau đi lể .
Mái tóc thề áo trắng hiền ngoan .
Anh lặng thầm lên ngôi tình mới .
Em nhẹ lời má thắm môi hồng .
Anh ngắm nhìn lòng vui quá đổi .
Quỳ sốt mến vang động câu kinh .
Cho tình mình bền lâu chung thuỷ .
Nguyện cầu xin Anh sống cùng Em .
Trọn cuộc đời giữ vui thề hứa .
Chúa nhậm thương Hai đứa ước ao .
Biển rì rào song đôi thẳng lối .
Nắm chặt tay âu yếm nắng ngời .

Van Mong Nguyen

Van Mong Nguyen: Khung Trời Thương Nhớ

Van Mong Nguyen




Bổng nhiên nhớ quá Cậu Em Cái Bang , chưa lần gặp mặt mà tình thật thân , mỗi sáng trước giờ đi làm , đứng trước bức tranh gia đình Thánh Gia xin ơn bình an cho Nó . Giữ gìn sức khoẻ và bình tâm , đã sống làm người thì chấp nhận hiện tại , có nguy hiểm thì bằng đức tin mạnh mẻ , xin ơn giữ gìn của Chúa và Mẹ Maria . Thánh Cả Giuse , câu chuyện được viết tặng Cái Bang , mong đọc được để hiểu , bình an trở về là chuyện bình thường .

... Sau một đêm mệt nhọc , mơ màng mở mắt , có ánh nắng yếu nhạt , mặt trời lên sau đêm đen ma quái , mưa gì ngày mưa tối mưa , thức vật vờ , hoả châu như ánh ma trơi , thỉnh thoảng quăng trái lưu đạn M. 67 nổ , chờ đợi , nếu có phản ứng là trận đánh bắt đầu , những người Lính Dù Miền Nam , chẳng thằng nào có ý nghĩ là mình đang giết người , giữ Quê Hương phải chiến đấu , sống dưới hầm chử A , nước ngập tới ngực , chân sưng phồng đau buốt , cố mà chịu .
Từ miệng hầm bên kia thằng Thài lồm cồm qua .
- Hôm nay có chút nắng , mình nấu cà phê uống , rồi tát nước hầm cho ráo Anh hả ?
Cứ cách 50m là có một hầm , hai thằng linh Dù trấn thủ , ngày chịu trận , tối căng mắt sẵn sàng , bất di chuyển , thấy bóng người là bắn , ăn gạo sấy , tiếp tế có Anh Em phía sau lo . Rút ca sắt dưới đít bình đông , đổ nước lưng chừng , bẻ cục thuốc mìn , kê tạm nấu sôi , bỏ cà phê vào vợt vải nhúng xuống , hai thằng uống mừng ngày có nắng . Tát cạn nước xong Tôi nói .
- Bây giờ Anh nhảy khỏi hầm , nằm trên đất và cởi đôi giày , coi chân như thế nào , chứ đau lắm .
- Em cũng lên với Anh .
Tháo lấy lưởi lê trên đầu khẩu súng M.16 cầm tay , báo hiệu cho thằng Năm ở hầm gần cạnh , chống hai tay làm đã nhảy thật nhanh , lăn vội mấy vòng , nằm yên nhìn trời , Thằng Thái cũng nhảy theo . Có vẻ yên , ngồi dậy , cắt chiếc giày bố ướt nhẹp , chân sưng to bợn chợn , xanh màu mọng mủ . Cả thảng ngâm trong nước bùn mà . Nghe tiếng đạn đề pa , tiếng thằng Năm la to .
- Có pháo kích , về hầm nhanh lên .
Đau quá và cũng biết không kịp , nằm nghĩ mông lung , những trái đạn 82 ly bay tới đồi nổ ầm , Thằng Thái nắm chặt tay Tôi mặt tái ngắt , trạng thái thất thần khi một trái đạn lọt trúng ngay hầm của Hai thằng , nổ hất đất bùn lên .
- Em mà không lên với Anh giờ chắc tiêu .
Chúa thương phù hộ ,nơi chiến trường thì đạn tránh người , Cái Bang phải thật bình tỉnh và cậy trông nhé . Ngày nào Anh Ba Phải về nhà gặp sẻ nâng ly cùng nhau : Dặn trước Anh trả tiền đấy , kiểu Việt Nam .

Van Mong Nguyen: Niềm Vui Đã Tới

Van Mong Nguyen




Sáng hôm nay , Chủ Nhật nắng đẹp trời , gió Xuân mát nhẹ vờn bay từng lá trên cây hoa Anh Đào . Những người Việt Nam tại Sai To . Miyazaki đã hân hạnh chào đón Sroeur Tổng Phụ Trách Dòng Mến Thánh Giá Nha Trang . Tân Bình . Cùng đi từ VN với Sr . Tổng Nguyễn Thị Xinh có Sr . Trang . Tới Sai To tất cả 4 Sroeurs , Hai Srs Loan và Thuý thuộc Cộng Đoàn Oita . Nhiều năm gặp lại , Ai cũng vui mừng . Cám ơn Chúa đã cho Chúng Ta còn có cơ hội gặp nhau . Với tư cách là Tổng Phụ Trách Hội Dòng , Sr . Tổng đi thăm Chị Em đang làm việc tại Nhật . Cộng Đoàn Fukuoka có 7 Sroeurs và Oita có 4 Sroeurs . Bình dị trong lời thăm hỏi , nụ cười thân ái , sau khi tham dự Thánh Lể Chủ Nhật cùng Giáo Xứ Sai To . Sr . Tổng và Quý Srs có ý thăm viếng Hài cốt Vợ Nho . Từng gặp nhau ngày nào , cười nói , dùng cơm chung , giờ xa cách ngàn trùng . Con người vốn khó biết ngày mai của chính mình , trong Linh Đài , trên bàn thờ chỉ có Hài Cốt lặng thinh . Mọi người đọc 3 kinh kính mừng và kinh Vực sâu . xin Chúa thương Linh Hồn Teresa .
Cảm động , bùi ngùi , lời kinh sốt mến , Cám ơn Sr. Tổng đã có lòng nhớ tới . Xin Chúa và Mẹ Maria luôn ban cho Sr. Tổng và Quý Srs trong Hội Dòng vui khoẻ . Hội Dòng phát triển vững mạnh trong ơn giữ gìn của Chúa và Mẹ .
Vì yêu Chúa tác thành nên Con Người . Thành thật cám ơn Sr. Tổng . Sr Trang .Sr Loan và Sr. Thuý . Chúc Sr . Tổng và Sr, Trang những ngày vui khi ở Nhật .


Van Mong Nguyen: Cuộc Tình Đầm Ấm

Van Mong Nguyen




Cho xe chạy chậm hết con hẻm nhỏ thì tới nhà , giàn nho phía trước đang bung cành mới , Tuấn nhìn thấy Anh Thân đang ngồi bó gối trên bờ tường xây , để chắn sóng biển ở mùa động bảo , cười giơ tay làm hiệu chào , không biết có gì mà hẹn .

- Mai Mày lên sớm , Anh Em mình làm vài ly nói chuyện .
Dựng xe xong , thoáng vụt Anh Thân nhảy xuống phía biển , chắc lượm thứ gì , đi tới tìm , mới đó mất bóng , trông lên hướng Núi Một không thấy Anh , nhanh thật , đúng là chiến sỉ xuất sắc Sư Đoàn Dù , được tưởng thưởng đi Đài Loan , biển nước trong xanh , xa xa sừng sửng Hòn Đụm , vùng biển nhiều cá , những chiếc ghe đánh bắt đang lướt sòng trở về , đem no ấm cho từng nhà , Hòn Chồng làm liên tưởng tới Ông khổng lồ mê mãi coi tiên tắm , bị phác hiện giật mình chỏi tay , những viên đá chất chồng trôi theo giòng nước . Anh Thần này thật , cũng già rồi , chết đi sống lại , còn chơi trò cúp bắt trốn tìm , nhìn chuồng heo , hai con heo nái ăn no đang nằm , kia nhà tắm , ở trong đây chứ đâu , tay nắm cánh cửa giật mạnh , sợi dây cột đứt , cửa bung mở . Bất ngờ bị đông khi thấy Hân đứng luống cuống , hai tay che ngực , lồ lộ , da thịt phơi bày đỏ hồng , miệng mắc cở cưởi ngượng . Thân hình thon gọn đẹp , mở cửa nhanh mạnh , đóng nhẹ chậm , chuyện dỉ lở , lửng thửng im lặng vào nhà ngồi xuống ghế , không lẻ giờ bỏ về , tránh cơn giận của Hân nếu có , thiệt tình giải thích như thế nào bây giờ !
Một lúc Hân trong bộ quần áo cánh thanh nhã , mặt hơi ửng hồng đôi má , lấy tách rót nước trà .
- Anh uống nước , chờ Anh Thân về Em làm con vịt Hai Anh Em uống rượu .
Hân ngồi đối diện , ánh mắt có nụ cười , biết nói gì đây .
- Chuyện như vậy , Em không giận Anh chứ ?
Hỏi xong hồi hộp chờ trả lời , nào ngờ , những giọt lệ rơi trên má , Hân khóc nức nở , khó rồi , sao lại khóc ? Con gái khóc thành mình ngớ ngẩn . Đứng lên dìu Hân tới bên cửa sổ , rút trong túi khăn tay ngày nào Hân tặng có tên hai đứa , lau dòng nước mắt .
- Đừng khóc nữa , có gì ấm ức nói Anh nghe .
- Anh cư xử với Em như vậy mà không tủi thân sao ? Mẹ đã hỏi , bỏ cơi trầu và Anh cũng bằng lòng , gần hai năm qua , Em là Vợ chưa cưới của Anh , Anh nhìn thấy Em có gì Em phải giận , mỗi lần tới nhà Anh , không hỏi một câu , chỉ gật đầu cười chào , Em là Con gái cũng muốn nghe được câu khen , hay sự quan tâm của người mình yêu , cùng đi chơi , giờ chưa cưới còn vậy , thành Vợ Chồng thì sao ? 
Nghe những lời của Hân , chàng tỉnh ngộ , lâu nay cứ giữ ý đàng hoàng , hoá ra không phải , Chàng xoay người Hân , hôn nồng nàn đôi môi mời chờ . 
- Anh biết rồi , lại bàn ngồi Anh nói chuyện nhé .
Cũng may , sáng tới Chàng có nhớ , mang theo hộp nữ trang mua với ý dặn của Mẹ , do đám hỏi ờ xa , đang hành quân ngoài mặt trận không có mặt , nên chưa trao , cầm tay Hân đặt lên , phân bua .
- Nói không quan tâm không phải , Anh thương Em , nhưng có thể vì thân gần thành như vậy , Anh mua nữ trang tặng Em nè , và đang chuẩn bị lo đám cưới , còn mỗi lần Em tới thì lụi bụi làm chuyện nhà và nói chuyện với Mẹ , sau đó lẳng lặng về , Anh kịp nói gì đâu . 
Mở hộp nữ trang , có nhẩn dây chuyền , bông tai , Hân chớp mắt cảm động , được thể Chàng nói luôn .
- Thường Anh muốn tạo cho Em sự ngạc nhiên , Em đang học may , tiền học trọn khoá Anh cũng trả , bộ đồ nghề , chính Anh mua , vải tập may đều sẳn , lo cho Vợ chưa cưới như vậy mà , có quan tâm không ?
- Thiệt sao Anh ! Hèn gì khi Em nói thanh toán tiền , Cô Thuý cứ kêu : Để đó học xong mới tính . Em vui nhiều , cám ơn Anh .
Ngoài trời nắng sáng cũng reo vui , êm thắm .
- Chiều nay Em xin nghỉ học một bửa , Anh đưa Em đi coi phim , ăn chè , rồi tính chuyện đám cưới hai đứa , Em chịu không ! 
Hân âu yếm nhìn khẻ gật đầu .
- Dạ . Em cũng thích như vậy .
Anh Thân từ dưới biển đi lên , miệng cười hí hửng .



Đi tới bàn , Anh Thân kéo ghế ngồi xuống , tươi cười nhìn Chàng và Hân .
- Hai đứa Mày phải cám ơn Tao đấy .
Hân hiểu Anh mình nói gì , mắc cở đỏ mặt .
- Hai Anh nói chuyện , Em làm nhanh Con vịt luộc uống rượu .
- Vịt gà gì , Mày lấy rượu với con mực khô đem ra đây .
Loại rượu nhà nấu , đựng trong chai serum , đổ rượu 40 độ vào đĩa trẹt , đốt nướng , mực cong chín . Hai Anh Em cụng ly , rượu nồng , qua khỏi miêng , ngọt nóng chạy theo đường ruột . Tự nhiên thẩn thờ , sự mất mát quá lớn , những Anh Em còn lại trở về quê xưa . làng củ thân yêu , sống trong nổi đau thương , gượng gạo từng ngày . Chàng đứng lên .
- Anh uống nhé , Em phụ làm với Hân .
Hai con vịt đã bị cắt tiết nằm yên , Hân đang chờ ước sôi .
- Anh không ngồi với Anh Thân , Mình Em làm được mà .
- Tập phụ Em cho quen , cùng làm mới vui .
Không biết tình thân của Ba Mẹ Hân và Mẹ Chàng như thế nào ? Khi Chàng đi Lính thì Ba Mẹ Hân đề nghị .
- Tôi gả Con gái cho Con trai Bà , để làng xóm khỏi dị nghị , Bà dạm ngỏ , để Nó thường xuyên tới lui thăm nom .
Sống trong Làng , chung nhà thờ , nên tuy không chuyện trò , thì tình cảm cũng có . Lần cầm giấy phép 7 ngày tái khám của Bênh Viên Đổ Vinh trở về , bửa cơm tối vừa xong , Mẹ Chàng bảo .
- Tối Con tới nhà Con Hân đọc kinh cho Anh Thân , mới vừa mất .
Anh tử trận rồi sao ! Nhảy Dù Tiểu Đoàn 6 , nơi nào có những trận đánh lớn , thì sẻ có Lính Dù tới , An Lộc Tiểu Đoàn Anh bị nặng , vẫn nghe tin bằng yên . Những người Linh Dù luôn nhận thức : Sống mới khó , còn chết thì dể , không trân này thì sẻ ở trận kia . Không hận thù trước giờ của trân đánh , không đánh đâu giữ được bằng yên cho người thân yêu của mình .
Bước vào nhà lặng lẻ ngồi , lời kinh trầm buồn , biết nói thề nào để chia sẻ nổi mất mát người thân yêu , ánh mắt thoáng mừng , Hân khóc nức nở . Được tin báo , Ba và Hân vào Vũng Tàu , hậu cứ Tiểu Đoàn 6 , Anh Thân được báo tử trong tình trạng không tìm thấy xác , nổi đau nào đưa Anh tới ngàn đời vổ cánh bay . Hết thời gian nghỉ , Chàng tới Đổ Vinh , thất kinh thần tính , Anh Thân kiểu ngồi bó gối trước phòng khám , tủm tỉm cười , Chàng sửng sờ , đứng khựng , đừng nhát chứ !
- Mày làm cái gì đó , Anh Em gặp không mừng .
Trời đất lung linh , quay cuồng cơn mọng đẹp . nổi vui không tả xiết , Cháng lấp bấp .
- Thiệt Anh đó hả ? Em mới đọc kinh cho Anh xong .
Anh Thân bật tiếng cười to , chờ khám xong , Hai Anh Em ra chợ Sư Doàn vào quán , gọi cái Lẩu lươn , kêu bia 33 , Anh kể .
- Trận đánh tiến chiếm lại Thượng Đức , Anh bị thương bất tỉnh , có Cô Gái nghĩ Anh chết đem chôn , bị động nên hơi tỉnh , Anh rên nhẹ , biết Anh còn sống đưa vào nhà chăm sóc , tỉnh dưởng gần 2 tháng Anh mới tìm về đon vị .
Người chết trở về , mừng thiệt , uống cho tình Anh Em thêm đậm đà . Biết Anh mình còn sống khoẻ , chắc Hân sẻ vui lắm .
- Tao còn phải chờ một vài thủ tục giấy tờ , nên Mày về ghé nhà báo để cả nhà mừng , vài bửa nữa Tao về .
Cùng sóng bước ra khỏi Hoàng Hoa Thám , Trại Hoàng Hoa tung gió cánh hoa Dù .



Hai con vịt làm sạch lông ra thịt xong gọn ghẻ , tiếng phụ làm thực sự Chàng chỉ ngồi nhìn Hân , thỉnh thoảng khen một câu vui , tay thoăn thắt , gái Làng Cô nào cũng giỏi chuyện bếp núc , chuyện nhà , trở lại bàn , Anh Thân đang nhâm nhi , cùng binh chủng , ngày gặp nhau trên Tàu Hải Quân đợi ở Vũng Tàu , lệnh tập trung về Cần Giờ , tái bổ sung tiếp tục chiến đấu , phản kích , bất ngờ có lệnh buông súng , tất cả lính Dù bức xúc . Tại sao , còn sức còn đánh được mà , bàn tán , Tàu sẻ chạy ra biển khơi , chưa biết đi đâu , tự lo liệu tuỳ ý , Hai Anh Em bơ phờ .
- Anh thích cứ đi , Em như thế nào cũng phải ở lại , còn Mẹ nên không thể đành lòng .
Cùng bước rời Tàu , vẩy tay chào những bạn bè không nụ cười , đêm ngồi bên bờ sông Bến Đá , những chiếc ghe hối hả , đưa người bỏ quê mà đi . Những ngày sau đó , có Anh có Em , nghe mạt sát , chửi rủa một cung điệu . Thành phần có nợ máu với nhân dân , nợ gì nhỉ ! Làm trai , giữ yên quê nhà .
- Nhắc lại cũng thấy đau , thứ hiệp định quái đản , đánh không cho , Mày cũng hiểu , Nhảy Dù , chờ bị đánh , bên kia thay cờ , chuyển quân giơ tay chào , một đổi một , lính Dù bắn phải lượm túp đạn , gào khan cuống họng , 105 chỉ bắn được ngày 25 trái đạn , Tụi Tao về Sài Gòn , tưởng đánh lấy lại Phước Long , nào ngờ phải trở ra Đà Nẳng .
- Thật sự Anh cũng thấy , nếu quyết đánh chắc gì , cứ nhìn những hố bom B 52 , rộng 5m , sâu hơn 3m , tiếng nổ không cũng chết người , một phi tuần 3 chiếc , 27 trái , thả xuống quân nào còn .
Hân luộc mấy cái cánh vịt , cái đùi chặt xếp vào đĩa , chén nước mắn gừng mang tới .
- Hai Anh ngồi lai rai nói chuyện , Em chạy ra chợ Dừa mua bún về ăn , Em cũng mang ít thịt biếu Mẹ và sẻ nói : Anh ở đây .
Để Em Gái đi khuất bóng , Anh Thân tằng hắng .
- Mày làm ơn cưới Nó dùm , cả ngày Ông Bà già Tao cứ đi ra đi vào , Nó thì hồi hộp , bây giờ tính toán gì nữa ?
- Em có hẹn chiều nay đi chơi với Hân , chắc cũng phải nói chuyện cho xong .
Nghe Chàng nói , Anh Thân giật nảy người .
- Mày nói thiệt , vậy giờ đừng uống nữa , không Mày lại lấy cớ say , tội Em gái Tao lở chuyện .
Chuyện cứ tới , trở lại Làng củ , nhớ tới những Anh Em đã không thể về , Anh Tuân và Thược . Anh Ân . Anh Chánh Đang . Anh Khanh . Khang và Châu Biệt Động Quân . Anh Lâm Hàng . Đức Chờ . Vĩnh biệt những người vì Miền Nam . Người Làng luôn biết ơn và nhớ thương Các Anh Em .
Trời vẫn tươi đẹp , Hai Anh Em ngậm ngùi . Vận nước trong cơn bỉ cực . mong một ngày : Cờ bay trên Việt Nam thân yêu .

(Còn tiếp...)

Van Mong Nguyen: Cảm Nhận


Ta đi vui bước trong nắng sớm .
Lá xanh trên cành khoe dáng tươi .
Một buổi sáng thơm hương mạ cấy .
Kìa Ai thương dáng gầy thanh nhã .
Đôi má hồng rộn rả tiếng cười .
Lòng ngập tràn niềm yêu huyền dịu .
Khẻ hát trong tim tiếng nhớ đầy .


Van Mong Nguyen