Van Mong Nguyen
Từ trong nhà Thằng Ban hộc tốc chạy ra đường , lượm cục gạch thẻ cầm trên tay , mặt hầm hầm , quắt mắt .
- Thằng nào ngon ra đây , Tao đập vở mặt .
Ông Kỷ ngồi ở bàn giữa nhà nhìn Con ngán ngẩm , lòng thương Con ngậm
ngùi , năm cả Làng bị cơn dịch sốt tê liệt , trẻ trong Làng vài đứa mất
, mấy đứa qua khỏi , những đứa qua khỏi cơn bệnh quái ác thì cũng mang
một chút chứng tật , Thằng Ban thân thể bình thường nhưng thinh thoảng
lên cơn , ba máu bốn cơn , Nó tới biết ý tránh , một lúc Nó sẻ gải đầu
cười ngây ngô , hiền lành , Bà Kỷ vừa đi chợ bán cá về , thấy Con lắc
đầu kêu thầm : Lạy Chúa Tôi . Con với cái , đau cả và trái tim .
- Đưa cục gạch đây cho Mẹ, vào nhà Mẹ cho bịt chè .
Thấy Mẹ đi chợ về có chè , Thằng Ban vui mừng , 14 tuổi vẫn tính trẻ con , Nó bỏ cục gạch xuống bờ rào .
- Để đây , cầm chi cho nặng .
Cùng Mẹ đi vào , ngồi dựa cột , cắn góc bịt chè đậu ván hớn hở ăn , Bà Kỷ cất giỏ xong , đi lên nhà nhìn Chồng , thở ra .
- Như thế này , Tôi tính dẩn Thằng Ban nhà mình tới nhờ Chú Mong dạy dổ Nó , theo Ông được không ?
Ông Kỷ ánh mắt chợt sáng .
- Cũng làm phiền Cô Chú , Bà nói thử coi , hỏi Nó có chịu không đã .
Thằng Ban ăn xong gói chè kêu vọng vào .
- Còn chè không cho gói nữa đi , ăn giở mép .
- Còn nhưng để cho mấy Em , vào đây Bố Mẹ nói chuyện này .
Thiu thiểu dáng miển cưởng .
- Bày đặt nói chuyện , nói trước , Tui không thích thì thôi đó .
Ông nhìn Bà , Bà ngó Ông , Con thế nào Cha Mẹ cũng thương .
- Thay bộ đồ đàng hoàng , Mẹ dẩn tới nhà Chú Mong , xin Chú nhận Con làm Con nuôi , chịu không !
Thằng Ban ngẩn người , phản ứng bất cập , gải đầu lúng túng .
- Không biết Chú có nhận không mà kêu Tui đi .
- Được . Mẹ có nói với Cô Nho ngoài chợ rồi , Con cũng biết , Cô Nho nói gì mà Chú không nghe .
Nghe Mẹ nói chắc ý , Thằng Ban vui vẻ thay quần áo , Hai Mẹ Con tới nhà , Bà Kỷ tằng hắng đánh tiếng .
- O Nho có nhà không vậy ?
Từ sau nhà bếp Vợ Nho đi lên .
- Chào Bà Kỷ , chào Ban , mời vào nhà ngồi .
- Chú Mong có nhà không Cô .
Rót ly nuốc trà , trả lời .
- Anh Mong đang ở bên nhà Anh Toàn , để nói Con Hạnh qua kêu , về liền thôi Bà .
- Phiền Chú quá , Tôi đưa Thằng Ban tới thưa với Chú , chuyện nói với Cô hồi sáng .
Từ bên nhà Anh Toàn , Tôi đi về , bước vào phòng khách .
- Chào Bà Kỷ , có chuyện gì đó Bà , kìa Ban sao đứng trong góc như vậy , tới bàn ngồi chứ !
- Đứng đây cũng được , Mẹ nói đi , không đồng ý thì đi về .
Trong tình thân mật , Bà Kỷ mở lời .
- Thưa thiệt với Cô Chú , thằng Ban Nó như vậy , ngoài Vợ Chồng Tôi ra ,
Nó chỉ nể sợ Cô Chú , nên Ông Bà nhà Tôi xin Cô Chú nhận Nó làm Con
nuôi . dạy dổ dùm , tính tình Nó vậy , Chú Cô bằng lòng cho Vợ Chồng
Tôi an tâm .
Vợ Nho nhìn Thằng Ban , mỉn cười .
- Bà Kỷ ý như vậy , còn Ban thì sao ?
- Người Ta muốn mới đứng đây , còn ngồi đó hỏi ?
Tôi cũng vui nhận , có Chúa con sợ chi Ai : Thương người như mình Ta
vậy . Từ đó lúc thoáng khi hiện , Thằng Ban tự ý vào nhà ra ngỏ .
Ghe lưới hai của Ông Kỷ vừa cạn đất là Thằng Ban nhảy phóc nhanh xuống ,
Nó vừa chạy vừa tủm tỉm cười , coi như bổn phận một ngày với gia đình
đã xong , Nó phải nhanh tới nhà Tôi , đi vào nếu Tôi đang ngồi uống nước
trà sáng , Nó chào .
- Đừng lo nhiều , tính toán chi mệt óc .
Tôi chỉ cười , với Tụi trẻ Tôi ít nói , có lần đi ngang quán gặp Bà Cố Biểu .
- Chú Mong thông cảm , bửa có Thằng Chú sai mua chịu thuốc , nếu được Chú trả dùm .
Trả xong tiền , xin lỗi vì để nợ lâu , Tôi nghĩ : Có khi nào Mình sai đứa nào mua chịu đâu !
Khi gặp Tôi chỉ nhắc .
- Lần sau mua khi không có tiền thì cho Chú biết để trả .
Những ngày đầu vào ra cũng còn lạ , sau đó thì Thằng Ban đi luôn xuống
bếp , phần ăn sáng Vợ Nho để sẳn , khi bánh lọc , khi xôi bắp , ăn xong
Nó chạy ra trường học lẩn quẩn chờ hai đứa Con Tôi , với ý bảo vệ ,
chiều dẩn mấy đứa vui chơi bải biển bắt còng , hai thằng em tắm thì Nó
ngồi trên bải cát mắt nhìn không rời . Khi tới thấy Tôi đang có khách là
Nó canh vòng ngoài , tránh tình trạng núp rình .Khôn ý Nó cũng biết
chuyến đi đang gấp rút chuẩn bị , đôi lúc cũng dặn .
- Thằng Ban nhớ , đừng cứ không bằng lòng Ai là cầm đá đòi ném nghe chưa .
Cười gật đầu dạ vâng , Nó gọi Tôi : Pháp Mong , người giỏi như Pháp Sư
. Ngày đi , dầu thức ăn đã có trên ghe đậu trước bải nhà Bố Mẹ Vợ , lý
do sinh con nên Vợ Nho và Các Con ở đó , Tôi nghiêm giọng .
-
Thường thằng Ban lúc tới , lúc đi Chú không nói , riêng hôm nay , nhất
định phải có mặt lúc 7 giờ , không có Chú thì phải đợi gặp , có chuyện
cần Chú nhờ .
Từ điểm hẹn đợi người , Tôi về nhà giao túi đồ phụ tùng hỏi .
- Sao không thấy Thằng Trung Nghĩa ?
Tôi muốn đưa thằng Trung đi , hầu như tối nào cũng tới , giờ không đợi được .
- Bây giờ đi , nhớ dọc đường không chạy .
Tới khi bốc người , ông Anh Vợ lính quýnh , vở kế hoạch , Tôi phải ra
ghe trước , may có Thằng Hoàng bình tỉnh , nếu không chuyến đi thất bại ,
Thằng Ban cặp thúng có thằng Xô , Tôi đạp lái , cho ghe vào cạn đáy ,
đở từng người lên , thằng Ban phụ kéo , nhận dạng sao được đêm đen ,
trong hổn loạn ghe phóng chạy , rẻ nước vượt khơi , những lúc mưa to ,
gió lớn , thằng Ban luôn ở bên , như động viên , chia cơm tận tay cho
mỗi người . Sau này đã qua nhiều năm , trở về thăm nhà , nghe Bà Kỷ cho
biết , có người đồn tin .
- Mẹ nghe nói , trên ghe Chú Mong chỉ lo cho Vợ Con ăn uống , Ai cũng nhịn đói , nước uống không có , phải không Ban !
- Nghe tầm bậy . chính Nó chia cơm , mỗi người một nắm đủ no , ngày 3
bửa , Cô Nho cũng bấy nhiêu , Chú cũng chỉ vậy . Nước lấy tắm được sao
không có uống , Chú báo rỏ cho mọi người : Gạo thức ăn đủ cho một tháng ,
nhưng chỉ ăn để có sức sống , vì thời gian không tính được , tất cả
chịu khó .
Nói với Mẹ xong , cơn tức Nó lên , đi tới nhà người đó .
- Tôi nói cho mà biết , ăn bậy được , đừng nói bậy , Con đi không ,
phao tin xấu như kiểu phủi ơn , thằng Ban này mà nghe nữa là không bỏ
qua , Chẳng ai đòi hỏi gì đâu !
Bến bờ bằng yên , tự do không theo ý mình , khoảng cách chia xa , Nó cùng thằng Xô định cư Tại Nhật , mấy lần kêu Nó .
- Bất cừ như thế nào , nếu thích thì về ở chung với Chú Cô .
Nó cười và theo chúng bạn cùng trang lứa , sống bấp bênh giống tính nết : Có gì phải lo .
Chuyến đi , ghe nhỏ đại dương bao la , gặp bảo to , sóng lớn , trong ơn
Chúa giữ gìn , Mẹ Maria , Thánh Cả Giuse phù hộ , được Tàu chở dầu vớt
đưa tới Nhật . Những thủ tục , nguyện vọng , khám sức khoẻ và bị chia
xa , cùng Làng chung ngỏ tách hẳn , không cho kết đoàn tạo sức mạnh ,
sau 1 năm , Tôi gặp lại Thằng Ban và nhóm trẻ đi chung ghe ở Trung Tâm
Cứu Viện Quốc Tế Shinagawa , mỗi tối Tụi Nó học xong kéo tới ăn tối ,
vui mừng khi thấy Nó lớn hơn , tính nết đâu thay đổi được , tối tới ,
sáng tìm không thấy , vào lớp học , điểm danh xong mất bóng , vài bửa
không có là biết Nó đi ra ngoài chơi , thời điểm Nhật nhận định cư nên
giấy bảo lảnh vô ích , chỉ tâm ý cám ơn những người bảo lảnh cho Mình .
Vợ Chồng thì được , Con bảo lảnh Cha Mẹ , Anh Em phải dưới tuổi vị
thành niên , có gia đình thì cứ ở Nhật , Anh Em Thằng Ban muốn được đi
Hoà Lan do Thằng Khiêm bảo lảnh thì Hoà Lan đòi phải bị Nhật từ chối
định cư . Thôi vậy , mình ở Nhật xây dựng tương lai đời mới , an định và
tự do , cố gắng khi mưa lúc nắng , những ngày Tôi chuẩn bị ra định cư ,
Thằng Ban giao động , mặt thẩn thờ .
- Cháu phải theo Xô , Pháp Mong đừng trách , Thằng Ban không muốn đâu .
Vừa nói vừa khóc , Vợ Nho an ủi .
- Giờ thì cũng chịu như vậy , Thằng Ban nhớ nghe lời Anh Xô , có dịp cứ tới nhà Cô Chú .
Đưa Tụi Nó đi ở tuổi vào đời , trưởng thành , nên 2 năm một lần Tôi lai
kinh : Tokyo . Tất cả họp mặt , Thằng Ban to tê , luỳnh huỳnh tạo dáng
đi , gải đầu khi thấy Tôi mỉn cười nghe Thằng Xô cho biết .
- Nó chẳng làm được một Hảng nào quá 1 tuần Chú ơi .
Trừng mắt , nắm cổ Chủ rồi đi về , sợ Tôi bắt buộc phải theo mình , Nó
lẩn nhanh . Trong đám cưới Thằng Xô , Nó phấn khởi đưa Cô Gái tới vui vẻ
giới thiệu .
- Pháp Mong thấy được không ? Vợ Thằng Ban đó .
Lặng lẻ quan sát , chào và nghĩ : cũng ý trời , không biết Cô Gái sẻ giữ Nó như thế nào ?
Từng đứa trưởng thành , Tôi trong bổn phận lo cho Gia Đình , một ngày nghe Thằng Xô báo tin .
- Chú Mong . Cháu cùng Thằng Ban về Việt Nam , Bác Sỉ nói : Bệnh Nó
không chửa khỏi , nên Nó muốn trở về sống những ngày sau cùng với Cha
Mẹ .
Ngở ngàng , Tôi gọi về nhà Ông Kỷ và gặp Nó , Người sắp chết nói lời khôn ngoan , thật bình tỉnh .
- Cám ơn Pháp Mong . Thằng Ban không sống được nữa , chết có gì phải
sợ , hôm qua tưởng đi rồi , chắc Chúa cho thêm thời gian để gặp Pháp
Mong lần cuối .
Bằng lời nào để nói , tình luôn tràn đầy .
- Chú hỏi Thằng Ban , nếu Chú về Thằng Ban muốn không ?
- Đừng Pháp Mong , Thằng Ban trước khi ra đi không muốn khóc , Mình hiểu nhau mà .
- Thằng Ban cần tiền chạy chửa , còn nước còn tát , Chú gởi về cho , bao nhiêu cũng đủ , Thằng Ban biết Chú mà .
Tiếng cười to sảng khoái .
- Không sống được . chửa làm gì , Pháp Mong cần có tiền để lo cho Các Em , nói Thằng Ban nhớ mấy đứa .
Qua hỏi thăm Ông Kỷ , những người Anh , Khiêm Cường , Vợ Chồng Xô , Bà
Con ở Mỷ lo cho Thằng Ban đấy đủ , nụ cười trên môi khi giả biệt cuộc
đời : Căn bệnh di căn , có gì phải lo , chắc gì Ai hạnh phúc hơn Ai ,
hảy yên vui nhé : Thằng Ban .