Sunday, May 13, 2018

Phương Thảo: Ông Ngoại Tôi


23/12/2001-23/12/2016
15 năm đã trôi qua kể từ ngày Ông Ngoại tôi lặng lẽ ra đi trong một ngày rét buốt giữa mùa đông. Tôi chưa bao giờ nhớ đến Ông nhiều như ngày hôm nay. Mới cách đây mấy ngày thôi, mẹ đã kể cho tôi nghe câu chuyện ngày xưa của mẹ, của các dì, các cậu, về bà và về ông. Một quá khứ đầy khắc khổ, một quá khứ kể về sự cùng cực của cái nghèo đeo bám gia đình mẹ tôi qua bao nhiêu năm trời của cuộc sống. Mẹ tôi kể: bà Ngoại mất sớm khi mẹ mới hơn 17 tuổi, dì út lúc đó nhỏ hơn con gái tôi bây giờ. Một mình Ông Ngoại và bà cố ( bà nội của anh em mẹ tôi) phải lo cho từng đứa con đứa cháu miếng ăn qua ngày. Có khi đói quá, nhà không còn gạo, cậu tôi đã phải ăn trộm nồi cơm cháy của nhà hàng xóm để vét mà ăn rồi không dám trả lại nồi cho người ta, và cho đến trước lúc cậu chết thì cậu mới kể và nhờ mẹ tôi xin lỗi dùm cho cậu người hàng xóm ấy. Dì út thì tuy còn rất nhỏ nhưng đã phải bươn chãi, ai kêu gì làm đó, gánh thuê vác mướn... còn mẹ tôi và 2cậu khác thì theo ông đi kinh tế mới lập nghiệp. Nhưng cũng không may mắn với gd Ông vì chiến tranh, Ông lại cùng các con quay về nhà, lại đi làm thuê cho người ta để kiếm miếng ăn về nuôi đàn con thơ... Một đời Ông chưa bao giờ biết giàu sang là gì, chỉ biết hy sinh làm "gà trống nuôi con" rồi lại âm thầm ra đi trong sự cô đơn của tuổi già ...
Ông tôi tần tảo bon chen với đời là thế nhưng trong ông không lúc nào thiếu lời ca tiếng hát, những nốt nhạc lúc nào cũng nhảy nhót bên cạnh ông. Đó là niềm vui, niềm an ủi lớn nhất trong cuộc đời ông...




(Trong ảnh: Ông ngồi hàng đầu tiên, thứ nhất từ phải qua)

No comments:

Post a Comment