Van Mong Nguyen
Chiếc xe cứu thương Quân đội ngừng lại. Đây là bệnh viện tiền phương Sư Đoàn Nhảy Dù đặt trong phi trường Phú Bài. Cửa mở Tôi bước xuống, vai bị đập mạnh, đau thật.
- Mẹ, mày cũng bị thương hả Mong!
Mình đồng da sắt gì đâu, hay là kim cương bất hoại mà không bị thương, quay qua thấy Thược nhe răng cười.
- Mày bị nặng không?
Tôi chỉ xuống đầu gối nơi chổ đang vấy máu.
- Cũng nhẹ thôi, mảnh 130 ly trúng, Thược bị như thế nào?
- Bị bắn ngay đầu, nhờ nón sắt, không mất mẹ chổ đội nón.
Vết thương của Thược kéo da non gần lành. Cô y tá nữ quân nhân ra nói lớn.
- Các Anh tản đi, để Bác sỉ khám thương binh mới về.
Tôi được dìu vào phòng , Thược dặn theo .
-Nhớ để ý Bác sỉ ghi gì nghe Mong.
Tôi cười thầm, chử Bác sỉ thì chỉ Dược sỉ mới đọc được, người thường sao đọc nổi. Khám băng bó, may mấy mủi cho miệng vết thương khép lại. Xong đi ra gặp Thược đang loanh quanh đợi.
- Bác sỉ ghi sao Mày?
- Có đọc được gì đâu, chỉ thấy hai chử [ DT ] khoanh tròn.
Thược vung tay phát, Tôi tránh được, đau nha.
- Đồ ngu, DT là di tản chứ lây?
Đúng là ngu, di tản nghĩa là gì Tôi cũng chả hiểu. Thược giải thích.
- Là Mày được về Sai Gòn, chắc tại hết gường nằm, số Mày hên thiệt, thôi đi uống cà phê.
Tôi thì Bạn nói sao nghe vậy, đang đi Thược kêu.
- Theo Tao.
Thì theo, khi nhìn thấy hai chử W,C chưa kịp phản ứng, thấy cánh cửa bật mạnh, một Cô Nữ Quân Nhân đang làm chuyện bình thường, trống trơn, Tôi nhắm mắt nhanh.
- Đóng cửa lại, mấy Anh quá đáng.
Tôi quơ tay tìm cánh cửa.
- Anh làm gì đó, vừa phải thôi.
Thược cười ha hả.
- Cho Nó coi chút mà Em.
Khi Tôi mở mắt, chẳng còn có Ai, hết biết thiệt Vào Câu lạc bộ, hai ly cà phê vừa có thì hai Cô gái tới.
- Giờ Anh tính sao, đã nhìn thấy của Bạn Tôi, giờ phải lấy Nó.
Tôi nghĩ thầm, sống chết không biết, thấy với lấy.
Từ đó Tôi cứ bị truy tìm. và tẩu vi thượng sách. Mấy tháng sau nghe tin Thược bị trúng hầm nguyên trái 82 ly mất, và Lý Mừng cùng đi một đợt cũng mất. Và Vợ Tôi hiện nay là Em gái của Thược. Tháng Các Đẳng Linh Hồn. Xin Chúa vì lòng thương xót đưa tất cả những Người đã qua đời được lên chốn nghỉ ngơi.
No comments:
Post a Comment