Sunday, December 31, 2017
Phan Khôi: Tủy Máu Tình
Tình cha mẹ sống đối con ngoan
Tựa đất trời che chở sống nhân,
Khổ bệnh ung thư niên đại mới
Nhà thương chữa trị chỉ vì tiền,
Con thơ bệnh nặng liền năm tháng
Tận tụy gia đình cáng vác lên
Khổ cực cha con cùng mẹ chịu
Còn đem máu tủy cứu nguy con.
Trời và đất hoá nhân tại thế
Nên giống người cha mẹ có con
Chào đời bằng tiếng khóc oan
Oe oe khổ lắm con cần tình thương,
Sinh con khỏe mạnh chừng lên bốn
Lúc chớm lên ba vốn đẹp trai
Thông minh mê sách học bài
Nhà cho học sớm em vui đến trường,
Năm đầu đọc viết từng câu chữ
Đến cuối kỳ em giữ điểm cao
Trường cho thưởng món quà to
Mẹ cha hãnh diện không ngờ con ngoan.
Đang mừng đại họa liền đâu đến
Cháu sốt cao nên khiến nghỉ nhà
Bác sĩ tìm bệnh chưa ra
Bụng cơn đau đớn quá là tội em,
Bao lần cấp cứu trên gường bệnh
Chịu đựng đau khen tính gan lì
Tới khi bác sĩ cho hay
Ung thư cháu mắc, (HLH) bệnh nay hiểm nghèo,
Quay cuồng quặn lòng theo chết lịm
Cuộc sống từ đây chán lắm rồi
Ăn không ngon mất ngủ thay
Chăm con chữa trị mong may cho lành,
Dài năm tháng gia đình đeo đuổi
Hoá trị nhiều lần, đuối con thương
Có lần bác sĩ nói không xong
Điện tâm đồ đứng tưởng chừng con đi,
Tim em khựng đập ôi mẹ khóc
Tội quá con cha nức khóc thầm
Cầu xin Chúa chở che em
Con bừng khóc tỉnh mẹ bên cháu liền.
Tình thương mảnh liệt bươn sức sống
Giữa mẹ cha con, vẳng thấu trời
Cứu con gian khổ ở đời
Lo cho con cái sướng vui không màng,
Năm trời hoá trị không thiên giảm
Thật khổ con tôi thảm thương đời
Giờ tìm kiếm tủy xương thay
Đâu ra hiến tủy hợp người con đây,
Lên đài đăng báo mời hiến tủy
Tìm hoài nhưng chưa thấy ai trùng
Cám ơn tất cả người thương
Yêu thương mến cháu không màng bản thân,
Cả nhà thử máu tìm người giống
Mẹ cháu gần như trúng bảy phần
Cũng may thầy thuốc có tâm
Kiếm ra bác sĩ chuyên môn tay nghề,
Đang lấy máu, cân kê họa gặp
Tính mạng nguy lặp lần hai
Lần này kê thuốc hơi sai
Nên không chịu nổi đành đầy kinh phong,
Còn may gặp lúc đang phòng khám
Trong lòng tay mẹ tận tâm ôm
Đưa ngay cấp cứu cháu liền
Phước hên bác sĩ cứu liền qua nguy,
Lòng cha mẹ quyết huy động chữa
Bỏ việc làm chăm đứa con thơ
Biết rằng thiếu thốn bơ vơ
Cũng đành cam chịu chăm lo còn mình,
Vợ chồng bế bồng nhanh con dại
Trai lớn lên bẩy, gái lên hai
Cháu năm tuổi bệnh đang nguy
Bỏ nơi sinh sống ra đi tìm thầy,
Tới tận Nữu Ước đầy lệ thắm
Kiếm nhà thương giỏi lắm chuyên ngành
Đưa tin mừng tới chữa lành
Cả nhà phấn khởi xin đành ở đây,
Nơi xứ lạ không người thân thiết
Vật giá cao tiền hết sạch rồi
Thôi đành chấp nhận phận đi
Xin ăn từng bữa vui xếp hàng,
Nghĩ lại tủi khóc đàng quá khứ
Con đói xin ăn, nứ khước từ
Giờ ta chào kẻ vô tư
Khi đang hoạn nạn nở từ lòng nhân.
Khâu bàn họp đại trình thay tủy
Bảo hiểm tiền đâu mới được vào
Nhà thương bệnh dẫu thế nào
Tiền nong sòng phẳng mới vào được đây,
Giờ đưa máu mẹ, con đi so sánh
Máy tính cho hay tánh không trùng
Dùng đầu bác sĩ cân bằng
Qua nhiều kinh nghiệm tủy sương mẹ trùng,
Trước cần T-Cell lọc trong máu mẹ
Dùng sau khi thay tủy lúc cần
T-Cell được cấy giống thêm
Sinh sôi nẩy nở trừ mầm ung thư,
Thời gian nhập viện như đã hẹn
Mẹ cháu nhanh cho hiến tủy ngay
Nửa ngày lọc tủy thật gay
Mẹ người tê hết chân tay rụng rời,
Nhớ con mẹ lê đi từng bước
Cố gắng tìm con lúc quá đau
Tình me biển rộng đáy sâu
Thương con lặn lội tới đâu cũng mò,
May hai bác cả lo theo giúp
Đỡ đần em khi gặp khó khăn
Lúc này có được người thân
Cho ta thêm sức vượt ngàn biển khơi.
Lịch trình cấy tủy dài ba tháng
Nguy hiểm hàng ngày giáng xuống con
Cha trong bệnh viện chăm nom
Ngày đêm sát cánh trông con an toàn,
Mẹ đưa dắt anh ngoan đi học
Còn đeo em gái bọc bên người
Mùa đông tuyết lạnh khó đi
Thương con còn bé phải rời bộ xa,
Mẹ và bác trọ nhà Nhân Nghĩa
Chăm nom các cháu xã thân gầy
Ra vào thăm cháu hàng ngày
Mùa đông lạnh giá tuyết đầy lội đi,
Mẹ con gặp nhau rồi tủi khóc
Muốn mẹ gần chăm sóc con đau
Thuốc men, nguyên tử cùng nhau
Đứa vào máu, đứa bắn thâu thân tàn,
Tế bào máu gốc còn đâu nữa
Chúng diệt tiêu từ bữa tới giờ
Đang chờ thay tủy mẹ vào
Thời gian trông đợi lòng xao xuyến chờ,
Thiêng liên phút giây giờ đã tới
Bác sĩ khoa trưởng cấy tủy vào
Tủy chừng một ống tiêm to
Mầu hồng ngà trắng cấy vào máu ngay,
Từ đây tủy mẹ nuôi em sống
Tạo máu dần mạnh chống bệnh đau
Thương con cha mẹ nguyện cầu
Xin cho con khỏe cả điều ước mong,
Hai tháng dã dòng trong bệnh viện
Nào thuốc nào Cat-Scan T-Scan
Đủ loại khám nghiệm vào thân
Thương con chịu đựng không than điều gì,
Nhắm chừng sức khỏe hồi phục lại
Bác sĩ cho hay tại ngoại về
Nhưng còn phải ở gần kề
Còn vào vô thuốc chưa về quê em,
Em vừa xuất viện gần tuần lể
Bị sốt vào viện để cứu liền
Do vì máu huyết còn non
Nên ở lại viện trông nom lúc cần,
Chương trình lấy tủy lần hai đến
Mẹ bệnh còn yếu hiến không xong
Nên không thể hiến tủy sương
Nay con đổ bệnh mẹ thương mẹ buồn,
Giờ thêm cục bướu trong bụng cháu
Đau đớn rên khóc thấu lòng cha
Thuốc men đủ kiểu vẩn la
Thương con cha khóc xót xa cõi lòng,
Thời gian thấm thoát tròn hơn tháng
Cháu được vào T-Cell trúng mẹ cho
Bướu yên không phát triển to
Tội con tôi cứ sốt cao liên hồi.
Ông khoa trưởng lấy ngày nghỉ phép
Bác sĩ còn lại sắp xếp coi
Ngày sau cháu ói máu tươi
Làm cha sợ quá nhanh đi kêu người,
Y-tá trực chạy ngay liền cứu
Lấy thuốc chuyền vô cứu cháu ngay
Mình thì hoảng cả lên đi
Còn cô y-tá nói cháu thì không sao,
Phép xong bác sĩ vào làm lại
Chuyển cháu phòng gần lối dễ chăm
Thật ôi nổi khổ dài năm
Cha không chịu nổi huống nhằm thằng con,
Ròng rả bốn tháng đêm ngày thức
Đôi khi tìm được giấc ngũ chui
Nhờ me thăm cháu ban ngày
Thôi thì đành cứ vậy đi sao giờ,
Bác sĩ có tâm nói lờ T-Cell mẹ
Nên thay T-Cell khác sẽ tốt nhiều
Giờ hay sao bệnh kéo lâu
Chúng Mafia kéo bệnh thêm đau thêm tiền,
Tiện vừa học hỏi trên kinh nghiệm
Chúng nào thương, lương thiện gì đâu
Giờ cha phải kiếm luật sư
Thưa cho chúng biết đời đâu dễ gì,
Liền tư vấn đến mời bàn tính
Hôm sau nhà thương đính chính liền
Thế T-Cell khác mạnh hơn
Cháu nay khỏe lại dần dần khỏe ra,
T-Cell mới cấy được ba tuần đến
Cục bướu trong bụng biến mất dần
Chúng chụp x-ray rọi lên xem
Đem ra rao giảng tài liệu học ngành-Y,
Chúng sung sướng khoe hay kỳ diệu
Chúng có nào hay cháu gặp nguy
Đớn đau quằn quại hàng ngày
Nổi lo cha mẹ cả ngày lẩn đêm,
Tính ra sáu tháng tròn ròng rả
Khổ ải muôn bề chả ai hay
Giờ con được xuất viện rồi
Gia đình đoàn tụ nụ cười đoàn viên,
Giờ bồng bế con lên xe chạy
Một mạch về nhà thấy yên lòng
Ở đây ấm áp tình thương
Bao ngày xa vắng nhưng hồn còn đây,
Lịch trình khoá biểu giai đoạn tiếp
Tuần hẹn nhà thương tiếp hai lần
Boston nữa tiếng lái gần
Còn đi Nửu Ước bốn giờ tới nơi,
Cha nay trở lại nơi đi dậy
Còn mẹ làm nhà bác sĩ chăm nom
Mẹ giờ chích thuốc cho con
Sáng chiều nấu nướng lo công việc nhà.
Tuần lần lái xuống nhà thương Nửu-Ước
Thử máu vào T-Cell trước buổi chiều
Đường đi đèo tối sương mù
Lại thêm bảo tuyết đầy mù lối đi,
Thương con vượt ải đi ngàn lối
Đến lúc này đã tới hai năm
Giờ con khỏe lại nhiều phần
Mẹ cha giảm bớt lo buồn khổ tâm,
Hai năm bỏ trường em mất học
Nay trở về ngơ ngác an vui
Bạn bè quấn quít tới lui
Giúp em còn yếu chơi vui quên buồn,
Nay đi bác sĩ gần nhà lại
Không phải đi xa ngại lái xe
Giờ nguôi vất vả trăm bề
Đỡ cha đỡ mẹ lo về làm ăn,
Chào Mừng Giáng Sinh năm nay đến
Quà quít Noel gởi đến cho nhiều
Các con vui sướng thấu điều
Ngóng qua lạng lại thích chiều mở ngay,
Trông con cái vui ngây thơ dại
Còn mẹ cha buồn lại nợ về
Tiền nhà thương tính lê thê
Gần hai triệu đến gởi về tính ra,
Cũng nhờ bảo hiểm mua hai cái
Chúng trả tiền đủ chi phí nhà thương
Coi như thanh toán nợ xong
Trong lòng phấn khởi thoát thằng triệu đô,
Cám ơn những ai lo giúp cháu
Đã tới thăm quà biếu động viên
Hoặc qua kinh nguyện cầu xin
Tận sâu đáy tim gia đình nhớ ghi.
Mênh mông vũ trụ cỏi Thiên Hà
Tình tú vần hành có lúc sa,
Nhỏ bé con người ma tránh khỏi
Thương đau số kiếp nghỏi thân ta,
Đành vui chấp nhận lo tồn tại
Khí lực gia tăng mọi việc qua
Tránh muộn phiền gia tăng ám ảnh
Yêu thương cuộc sống cách quên mà.
Phan Khôi
03/23/017
Saturday, December 30, 2017
Phan Khôi, Lucia Kim Nhung: Mái Vú và Cái Nỏ
-----Mái Vú Chờ----- Mắm muối vào mùa mái vú chờ Anh chài, kéo Giã, kéo Chà vô Vú nằm trống rỗng ngày đêm đợi Sạch sẽ lau chùi, rút nỏ chờ, Mái vú trông xinh, hàng xếp lối Che mưa tắm nắng có đồ bao Cá nhỏ to, chào hàng tới bến Đem Ngùi lót, đút nỏ đưa vào, Chằn đè, vĩ, đá nằm trên vú Mắm muối lình xình, nước cốt trào Trông chờ chín tháng hơn ta kéo Vú đẻ tình tiền khỏe khỏi lo. Phan Khôi
05/05/017 Họa ---MÁI VỚI CHẢ VÚ--- Mái vú nhà choa có một đôi. Bá choa đi giã ở ngoài khơi. Kéo cá về nhà choa muối mắm. Vú mẹ choa to lắm bay ơi. Bá choa hì hục cong lưng mỏi. Cố nhét cho đầy hai vú thôi. Mùi cá bay lên hơi inh ỉnh. Mẹ choa nhăn nhó mệt quá trời.. Lucia Kim Nhung
05/05/017 Họa vui với anh Khoi Phan nha. Họa -----CÁI NỎ MÁI----- Bá choa khéo vót nỏ lắm thôi. Lấy khúc gỗ to vuốt một hồi. Cái nỏ thẳng đơ dài và nhọn. Đút vào cái lổ mái một thôi... Đôi khi có cái hơi to quá. Bá choa lại vuốt cái nỏ chơi. Thương cho cái lổ toang nước chảy . Chờ nỏ đóng vô mới ổn đời. Lucia
05/06/017 Vui với các anh chị Ba làng choa nha. Họa ----Thay Mái Vú Mới---- Thương cho mái vú đã lâu ngày Nỏ rút ra vào lỏng lỗ rồi, Đem vuốt càng ngày càng teo lại Cần thêm dẽ cuốn nỏ bền xài, Thôi thì đổi quách cho ăn chắc Vuốt nỏ làm chi quá lỗi thời, Vú mới vừa xinh vừa chắc chắn Cho vào nỏ chắc cứng nằm ngay. Phan Khôi
05/05/017
Van Mong Nguyen: Vắng Vẻ
Em ra đi mưa Thu nhè nhẹ .
Bây giờ tiết giá gió mùa Đông
Mở cửa hơi lạnh ùa vây phủ .
Có Em đâu hơi ấm tình nồng
Anh chơi vơi cỏi lòng thầm nhủ .
Cớ bởi nào vội biệt rời xa .
Sống ngàn đời vẫn cần có đó
Vương nhớ môi cười nét yêu thương
Sáng nắng hồng làm sao tim nóng .
Trưa mưa xuống nặng thảm sầu mang .
Ngày xa nhau buốt lòng tiếc nuối .
Giấc ngủ vùi một cỏi vụt bay .
Ly rượu hợp bôi đời hạnh phúc .
Ngậm đắng hồn mỗi đứa từng nơi .
Muốn hét to đất trời vung vải .
Sợ hải nào tạo nát tâm can
Trong đêm dài âm thầm tìm bóng
Sống ra gì tận nổi đơn côi
Nước mắt chảy xuôi hồn lộn ngược .
Buốt dạ chỉ có mộng mơ thôi .
Van Mong Nguyen
Van Mong Nguyen: Những Gì Có Thể
Hôm nay nghỉ làm , đầu nhức buốt , tối hôm qua đi về , oải nhọc mê mang , Con chưa về , một mình nhớ người nơi xa , không Ai nấu chén cháo hành giải cảm . Chịu khó bỏ nắm gạo , bật bếp , cháo không nhuyển mà là gạo nấu , ăn nữa chén , uống gói thuốc nằm lơ mơ , người hâm hấp . Đang trong sự khó chịu , nghe tiếng bấm chuông , ráng gượng đi ra : Có thấy Ai đâu , vớ vẩn thiệt . Bửa chủ nhật vui , do tác động nhiệt tình của tuổi trẻ , những Cô Cậu đẹp xinh , tính tình dể thương , thật hay là có việc tự tới mà làm , biết bao khó khăn , trời lạnh , phương tiên xe đạp , đường đi dài , mỗi Em đều tạo cho Tôi lòng yêu thương , quý mến , xa quê nên nhớ mình còn có bạn . Những Dũng .Bé Thảo . Nhị Kiều . Tiến . Bưởi Tây , Xuyên . Tuến , Xoan , Thuỳ Dung với nụ cười đoan hậu . Nga .v.v . Nhớ tới Tuyền , phải có Nó nhỉ . Bé Thảo hồ hởi .
- Chú ơi . Con mừng quá , không ngờ đông như vậy .
Tôi đi vào bếp , trai gái tay làm miệng cười , vui trong tinh thần yêu thương . Giáng Sinh Chúa vì yêu thương Chúng Ta mà tới , thì Chúng Ta cũng yêu thương nhau . Không được chê , khen thôi , từ muôn phương Ta gặp mà .Tiếng Bé Thảo .
- Chú ơi ! thiếu đồ ăn rồi , Chú chở Con đi mua thêm đồ được không ? Chú giúp Con đi .
Tưởng gì , chứ Tôi rất thương Nó , năm nay thành nhân .
- Được Chú chở Con .
Thêm thằng Cu Xuyên , dân Yên Thành , quê Con có thịt chuột , Tôi hết sức cảm nhận sự nổ lực vì việc chung , thằng này kêu đâu đi đó . Xe chạy .
- Đi mua gì ở đâu thì chỉ nha .
Tiếng Bé Thảo thích ý , chắc được có người nghe .
- Quẹo trái Chú , cua phải , đúng rồi Chú chạy đi .
- Con Bé này , phải cho Chú stop chứ , 6.000 ¥ không năn nỉ được nha .
Hai đứa cười nói với nhau .
- Đông như thế này Em thích lắm , vui thật .
Chú chạy thẳng , cứ chạy thẳng và Bé Thảo .
- Tình hình này phải quay lại tìm rồi , Con quên mất chổ Siêu Thị Chú ơi .
Tôi bật cười , cũng thú vị .
- Được để qua đèn xanh rồi Chú quay lại .
Qua đèn , nhờ bải đậu xe để cua lại , Cũng Bé Thảo .
- Đây rồi Chú ơi , hên thật , Chú giỏi thật đấy .
Tình cờ và được khen , Tôi ở ngoài xe đợi , Tụi Nó mua hết biết , 3 xe đẩy đủ loại . Lại bên trái bên phải .
- Đi thế này mà nhanh , ít đèn xanh đèn đỏ , Chú hả !
Toàn phải tập trung tinh thần , những mái đầu xanh , xưng tội dọn mình đón Chúa , Thánh lể sốt sắng , liên hoan vui , Cha Trinh cũng phấn khởi .
- Nếu được , từ đây mỗi tháng Chúng Ta gặp nhau , tỉnh tâm . xưng tội để cuộc sống xa quê có niềm vui .
Đứng nhin gian phòng đã thu dọn , trước sao giờ vậy , Cha Quản Hạt cũng tốt , thương tụi Việt Nam đạo đức , tạo nhiều điều kiện . Với Tôi cũng thân tình , Cha tới bên vổ vai .
- Ông Mong cứ lo cho Tụi Nó như Con .
- Dạ , Thành thật cám ơn Cha .
Cha Trinh đi nhanh gần như chạy .
- Có con Bé , chút nữa trên đường về Anh Mong cho Nó quá giang tới ga xe điện nhé .
Tôi về đường ven biển , ga ở trung tâm phố , có đi ngang đâu , Bé Thảo và Cô Bé có vẻ lo lắng .
- Chú ơi ! Bạn ấy đi tới ga xa , trời lạnh , mà cũng không biết đường , Chú giúp nhé .
- Bây giờ như thế này , Chú sẻ chở Cô Bé tới ga , rồi Chú quay lại đón những người cùng về .
Lên xe , Cô Bé vô tư , cười mở iphone .
- Con quàng dây nịt nhé , cảnh sát không chịu đâu .
Nó kéo sợi dây để trên người , không biết rồi . Dù sao Nó cũng là Con gái nên Tôi nghiêm chỉnh , mở dây bên mình .
- Con nhìn làm theo như Chú nhé .
Tôi cũng có vài ý .
- Thường ban ngày thì Chú không sợ sai đường , buổi tối mắt Chú hơi quáng gà , nhìn đàn bà ra con gái , nên chạy lòng vòng Con thông cảm nha .
- Vậy mắt Chú kém hả ?
- Thấy Chú đeo kính không ? Con biết đường này ...
- Dạ . Con đi lần đầu .
Và lại iphone . thời tuổi trẻ bây giờ vậy , Tôi nghỉ , nếu Nó ra ga xe đện thì sẻ về nơi Nó ở , nếu trong khoảng cách 1 giờ đi thì Mình chở luôn cũng được , nếu thế thì về nhà cũng chỉ 10 giờ .
- Ở Miyazaki Con ở vùng nào .
- Dạ . Miyanokojo đó Chú , từ đây Con đi xe điện hết tầm 1 giờ .
Tự dưng đạp thắng xe , muốn tấp vào lề , kêu Nó xuống : Chú phục Con quá , đêm lạnh , tiếng Nhật chưa rành , mà can đảm bằng sự quyết tâm tới để được xưng tội , mình vô tưởng thật . Từ đây chạy tới Miyanokojo , ban ngày 2 giờ , buổi tối quáng đường hơn 3 giờ . Giỏi thế .
- Dạ . Ở Việt Nam , Mẹ con dạy phải mạnh dạn và Con cũng không sợ đâu Chú .
Tới đậu xe bên đường trước ga .
- Chúng Ta cùng cám ơn Chúa , Con có cần Chú theo đi vào ga không ?
- Dạ , Một mình con được .Cám ơn Chú .
Bóng Con Bé mất hút vào nhà ga , xúc động rùng mình . Phản ứng của cơ thể , bị cảm rôi và cảm thiệt . Nhớ tới người và ao ước có bát cháo hành .Không là Thị Nở vì Tôi có phải Chí Phèo đâu .
Van Mong Nguyen
Van Mong Nguyen: Chuyện Kể
Hôm nay đúng 100 ngày của Vợ Nho , Người Vợ cùng chung gánh vác gia đình suốt quảng đời dài năm tháng . Vui nhiều , củng cười nhìn Con mỗi ngày lớn khôn . Giờ từng đứa lớn , Vợ chẳng còn , vui nào có quẩn quanh . Sáng hơi sương lạnh , ngồi nghe mỗi đứa Cháu , chạy nhảy nói cười . Có còn gì đâu Em ơi , nước mắt bổng tuôn rơi bật khóc . Giấc ngủ mơ màng , thấy vai bị vổ kêu : Dậy đi Anh : cuốc sống . Thì cũng phải sống . Những ngày nghỉ của năm mới , Con trai đầu sợ Ba buồn mời tới nhà . Thì đi , buổi trưa tiếng điên thoại Con trai .
- Chiều nay Ba đi làm về , đừng đi đâu ở nhà Con Hồng về đưa Ba đi mua đồ .
Cũng được , con có lòng thì cứ mặc nhiên , bước vào nhà , thấy 3 đứa con gái lớn cười nói chuẩn bị bửa ăn , thịt rau lung tung , đầy đủ mà . Ngồi xuống ghế , Cô 10 cười .
- Ba đi được chưa ?
Nói Con gái đầu đưa đi mà , thôi đứa nào cũng được , ra tới cửa .
- Ba mang theo thẻ bảo hiểm sức khoẻ .
- Đi mua đồ , hỏi bảo hiểm làm gì !
- Ba không được khoẻ lây ? Đi Bệnh Viện trước khi đi lên nhà Anh Hai .
Mấy đứa này , Tôi quay vào , Con gái đầu cười .
- Ba đi nhé , Anh Hai dặn .
Thôi cũng được , tới Bệnh Viên chụp đủ thứ hình , kể cả máy CT , không sao , lấy thuốc , con gái trả tiền , kể cả bảo hiểm hết 7 triệu VNĐ . Thứ gì đâu .
- Để Ba đi bộ về được rồi , 3 phút chứ có xa đâu .
Con gái tỉnh bơ .
- Ba lên xe . Hồng dặn không để Ba đi bộ .
Về nhà , Con gái đầu đem một đống quần áo mới mua .
- Ba mang cái xách nào .
Lấy cái xách mới , Nó xếp vào , số sướng mà , ngày trước đi đâu , có Vợ mua đồ sắp xếp , giờ Vợ mất có Con gái lo . Tối vào nằm ngủ , Nó tẩm mẩn lấy tất cả thuốc bỏ vào từng bịch nhỏ , ghi uống sáng trưa chiều , bây giờ cứ tự nhiên , chưa lên tiếng đó thôi .
Những tiếng cười của Con Cháu , Tôi nước mắt mờ nhoè đôi mắt , ngày mới bắt đâu .
- Chiều nay Ba đi làm về , đừng đi đâu ở nhà Con Hồng về đưa Ba đi mua đồ .
Cũng được , con có lòng thì cứ mặc nhiên , bước vào nhà , thấy 3 đứa con gái lớn cười nói chuẩn bị bửa ăn , thịt rau lung tung , đầy đủ mà . Ngồi xuống ghế , Cô 10 cười .
- Ba đi được chưa ?
Nói Con gái đầu đưa đi mà , thôi đứa nào cũng được , ra tới cửa .
- Ba mang theo thẻ bảo hiểm sức khoẻ .
- Đi mua đồ , hỏi bảo hiểm làm gì !
- Ba không được khoẻ lây ? Đi Bệnh Viện trước khi đi lên nhà Anh Hai .
Mấy đứa này , Tôi quay vào , Con gái đầu cười .
- Ba đi nhé , Anh Hai dặn .
Thôi cũng được , tới Bệnh Viên chụp đủ thứ hình , kể cả máy CT , không sao , lấy thuốc , con gái trả tiền , kể cả bảo hiểm hết 7 triệu VNĐ . Thứ gì đâu .
- Để Ba đi bộ về được rồi , 3 phút chứ có xa đâu .
Con gái tỉnh bơ .
- Ba lên xe . Hồng dặn không để Ba đi bộ .
Về nhà , Con gái đầu đem một đống quần áo mới mua .
- Ba mang cái xách nào .
Lấy cái xách mới , Nó xếp vào , số sướng mà , ngày trước đi đâu , có Vợ mua đồ sắp xếp , giờ Vợ mất có Con gái lo . Tối vào nằm ngủ , Nó tẩm mẩn lấy tất cả thuốc bỏ vào từng bịch nhỏ , ghi uống sáng trưa chiều , bây giờ cứ tự nhiên , chưa lên tiếng đó thôi .
Những tiếng cười của Con Cháu , Tôi nước mắt mờ nhoè đôi mắt , ngày mới bắt đâu .
Van Mong Nguyen
Phan Khôi: Tình Già
Trải qua hơn ba mươi năm trời,
Vào mùa thu dạo ấy,
Một mối tình tuổi vừa mới,
Dưới cơn mưa phùn, núp dưới mái hiên
Chiếc áo dài trinh trắng ướt thấm thân,
Hai ta cùng đứng run nỗi thẹn,
Bốn mắt nhìn nhau như đã hẹn
Trong ánh mắt liếc đưa dịu hiền,
Còn ta nhìn say đắm như chưa lần,
Kể từ đó biết lợi hại đâu là nhan sắc
Để nhớ nhung, rồi không hối tiếc
Vì chiến tranh đôi ta phải xa cách,
Sau hơn ba chục năm sau,
Tình cờ trên Face gặp lại nhau,
Nếu không nợ duyên lâu,
đố mà nhận ra nhau,
Giờ cả hai mái tóc đã thưa muốn hói
Nay em đã thành bà nội bà ngoại
Còn ta mới chập chững nuôi con dại
Thế mà gọi nhau chuyện trò say đắm
Em giờ nhắc chuyện xưa thôi e thẹn
Ta nào ngờ đâu thời gian qua trôi
Tới giờ này thưa chuyện mới lòi
Cái đuôi yêu xưa nay đã dài.
Phan Khôi
10/16/017
Vào mùa thu dạo ấy,
Một mối tình tuổi vừa mới,
Dưới cơn mưa phùn, núp dưới mái hiên
Chiếc áo dài trinh trắng ướt thấm thân,
Hai ta cùng đứng run nỗi thẹn,
Bốn mắt nhìn nhau như đã hẹn
Trong ánh mắt liếc đưa dịu hiền,
Còn ta nhìn say đắm như chưa lần,
Kể từ đó biết lợi hại đâu là nhan sắc
Để nhớ nhung, rồi không hối tiếc
Vì chiến tranh đôi ta phải xa cách,
Sau hơn ba chục năm sau,
Tình cờ trên Face gặp lại nhau,
Nếu không nợ duyên lâu,
đố mà nhận ra nhau,
Giờ cả hai mái tóc đã thưa muốn hói
Nay em đã thành bà nội bà ngoại
Còn ta mới chập chững nuôi con dại
Thế mà gọi nhau chuyện trò say đắm
Em giờ nhắc chuyện xưa thôi e thẹn
Ta nào ngờ đâu thời gian qua trôi
Tới giờ này thưa chuyện mới lòi
Cái đuôi yêu xưa nay đã dài.
Phan Khôi
10/16/017
Sunday, December 10, 2017
Van Mong Nguyen: Chuyện Ở Đời
Van Mong Nguyen
Mấy ngày hôm nay , tình hình có vẻ khác lạ , từng thằng bị kêu cắt tóc húi cua , như lúc mới nhập quân trường , Thằng Kế thợ hớt tóc Đại đội mặt nhăn phàn nàn .
- Tụi mày thằng nào cũng đi chơi , chỉ có Tao mệt .
Nhiều thằng nghe cười kệ Nó , nhưng cũng có thằng vặt lại .
- Thôi nghe mày , di chuyển Mày chỉ có bộ đồ hớt tóc nhẹ hều , ở bộ chỉ huy Đại Đội gì cũng ưu tiên , khỏi gác , không đi nhận hàng tiếp tế , giờ hốt tóc cho mấy đứa , rồi cũng phải xong , lệnh phải chịu , chứ Tụi Tao ra tiệm rung đùi hớt kiểu tóc đẹp không sướng sao ?
Từng nhóm tụm lại cà phê thuốc lá bàn tán , thắc mắc hỏi nhau chuyện thằng nào cũng không biết , cho tới lúc Trung sỉ Cảnh , trưởng truyền tin Đại Đội buột miệng .
- Tiểu Đoàn về Sai Gòn nghỉ .
Mấy thằng lính trẻ ngơ ngác , nghĩ ngợi hỏi .
- Về Sài Gòn là sao Anh Cảnh , tụi Em không hiểu !
Với nụ cười hiền của người Anh , dày dạn đời lính phong sương , kinh nghiệm nhiều năm .
- Trước đây , khi tham dự tăng cường ở mặt trận vùng nào , cứ 3 tháng Tiểu Đoàn sẻ được trở lại Hậu Cứ ở Sài Gòn để nghỉ , mỗi thằng sẻ có 4 ngày phép ân thưởng hành quân thăm nhà , bây giờ Việt Nam hoá chiến tranh , phương tiện hơi khó khăn nên không còn nữa .
Mỗi thằng được đo kích thước quần áo . xác nhận số giày , và được Trung Đội Trưởng dặn kỷ .
- Nhớ khi có giày bốt da phải đánh thật bóng .
Loại giày da cứng chỉ để đi phép , hay Nhảy Dù bồi dưởng , hành quân thì chỉ giày bố , mang lội nước một bửa là chân hôi rình . Thằng nào cũng có bằng Dù sau khi học và nhảy xong 4 sô dù , mỗi năm trả nợ tiền bằng Dù phải nhảy 4 sô bồi dưởng . Còn nhớ khi học , nhảy sô đầu tiên , trong máy bay , gió cuốn hút ra , quơ chân múa tay , dù bung lơ lửng nhìn mây trời , kéo ghế dù ngồi đu đưa thích ý , loại dù trận tác chiến , muốn bay đâu cứ bay , kéo dây thượng thăng điều khiển đâu nổi , xuống bải , lấy thế , té lăn đủ kiểu , dù ngả , đã có mấy Em nhỏ chuyên môn xếp dùm dù cho các anh , dặn nhau thưởng đều 5 đồng , không có thì yên trí lần nhảy sau , dù quật lôi đâu chịu đó , cũng công nhận những Em nhỏ giỏi và dể thương , mỗi sô nhảy khác vị trí khi ra khỏi máy bay , vậy mà thằng nhỏ , vẫn chỉ là thằng đã xếp dù cho mình . Lần đầu Tôi hào phóng đưa 10 đồng , Thằng nhỏ cười cám ơn , phụ mang bao đựng dù tới điểm tập trung , bửa sau nhảy xuống , Nó xếp xong dù , Tôi móc túi đưa 5 đồng , Nó nhả nhặn , mặt vui từ chối .
- Hôm qua Anh cho Em rồi , Em không lấy đâu .
Tôi cám ơn Nó và cảm thấy trong lòng thật vui , ngày sau Nó cũng không lấy , tới ngày cuối cùng , Tôi xuề xoà đưa Nó 20 đồng nói khéo .
- Không phải Anh trả công Em , mà tỏ lòng cám ơn , mai Anh hết nhảy rồi , nhận vì Anh thương , nếu có dịp Anh Em mình gặp , vui vẻ vẫn hơn phải không ?
Biết không thể từ chối , Nó cầm tiền , ánh mắt buồn bin rịn , khi xe chạy thằng nhỏ chạy theo ríu rít vẩy tay chào .
Bây giờ vùng mặt trân Đông Ông Đô , Tiểu Đoàn chuyển về căn cứ Hoà Khánh , nơi có Bộ Chỉ Huy tiền phương Sư Doàn , gần mặt trời , quan nhỏ của Tiểu Đoàn thì rát nóng , lính nhởn nhơ , rảnh rổi vui chơi , Tướng và quan lớn thương lính , gặp sau khi chào đúng lể nghi quân cách , thế nào cũng được ân cần hỏi thăm .
- Em có khoẻ không ? nhớ mình Nhảy Dù cố gắng nhé .
Tướng sợ Tổng Thống , Tổng Thống sợ dân , dân sợ lính , ở đây lính thoải mái , chuyện đâu còn đó , Tôi đi Huế gặp Nhã , người con gái yêu Tôi , và Tôi yêu , cho bỏ những ngày xa cách nhớ thương .
- Tụi mày thằng nào cũng đi chơi , chỉ có Tao mệt .
Nhiều thằng nghe cười kệ Nó , nhưng cũng có thằng vặt lại .
- Thôi nghe mày , di chuyển Mày chỉ có bộ đồ hớt tóc nhẹ hều , ở bộ chỉ huy Đại Đội gì cũng ưu tiên , khỏi gác , không đi nhận hàng tiếp tế , giờ hốt tóc cho mấy đứa , rồi cũng phải xong , lệnh phải chịu , chứ Tụi Tao ra tiệm rung đùi hớt kiểu tóc đẹp không sướng sao ?
Từng nhóm tụm lại cà phê thuốc lá bàn tán , thắc mắc hỏi nhau chuyện thằng nào cũng không biết , cho tới lúc Trung sỉ Cảnh , trưởng truyền tin Đại Đội buột miệng .
- Tiểu Đoàn về Sai Gòn nghỉ .
Mấy thằng lính trẻ ngơ ngác , nghĩ ngợi hỏi .
- Về Sài Gòn là sao Anh Cảnh , tụi Em không hiểu !
Với nụ cười hiền của người Anh , dày dạn đời lính phong sương , kinh nghiệm nhiều năm .
- Trước đây , khi tham dự tăng cường ở mặt trận vùng nào , cứ 3 tháng Tiểu Đoàn sẻ được trở lại Hậu Cứ ở Sài Gòn để nghỉ , mỗi thằng sẻ có 4 ngày phép ân thưởng hành quân thăm nhà , bây giờ Việt Nam hoá chiến tranh , phương tiện hơi khó khăn nên không còn nữa .
Mỗi thằng được đo kích thước quần áo . xác nhận số giày , và được Trung Đội Trưởng dặn kỷ .
- Nhớ khi có giày bốt da phải đánh thật bóng .
Loại giày da cứng chỉ để đi phép , hay Nhảy Dù bồi dưởng , hành quân thì chỉ giày bố , mang lội nước một bửa là chân hôi rình . Thằng nào cũng có bằng Dù sau khi học và nhảy xong 4 sô dù , mỗi năm trả nợ tiền bằng Dù phải nhảy 4 sô bồi dưởng . Còn nhớ khi học , nhảy sô đầu tiên , trong máy bay , gió cuốn hút ra , quơ chân múa tay , dù bung lơ lửng nhìn mây trời , kéo ghế dù ngồi đu đưa thích ý , loại dù trận tác chiến , muốn bay đâu cứ bay , kéo dây thượng thăng điều khiển đâu nổi , xuống bải , lấy thế , té lăn đủ kiểu , dù ngả , đã có mấy Em nhỏ chuyên môn xếp dùm dù cho các anh , dặn nhau thưởng đều 5 đồng , không có thì yên trí lần nhảy sau , dù quật lôi đâu chịu đó , cũng công nhận những Em nhỏ giỏi và dể thương , mỗi sô nhảy khác vị trí khi ra khỏi máy bay , vậy mà thằng nhỏ , vẫn chỉ là thằng đã xếp dù cho mình . Lần đầu Tôi hào phóng đưa 10 đồng , Thằng nhỏ cười cám ơn , phụ mang bao đựng dù tới điểm tập trung , bửa sau nhảy xuống , Nó xếp xong dù , Tôi móc túi đưa 5 đồng , Nó nhả nhặn , mặt vui từ chối .
- Hôm qua Anh cho Em rồi , Em không lấy đâu .
Tôi cám ơn Nó và cảm thấy trong lòng thật vui , ngày sau Nó cũng không lấy , tới ngày cuối cùng , Tôi xuề xoà đưa Nó 20 đồng nói khéo .
- Không phải Anh trả công Em , mà tỏ lòng cám ơn , mai Anh hết nhảy rồi , nhận vì Anh thương , nếu có dịp Anh Em mình gặp , vui vẻ vẫn hơn phải không ?
Biết không thể từ chối , Nó cầm tiền , ánh mắt buồn bin rịn , khi xe chạy thằng nhỏ chạy theo ríu rít vẩy tay chào .
Bây giờ vùng mặt trân Đông Ông Đô , Tiểu Đoàn chuyển về căn cứ Hoà Khánh , nơi có Bộ Chỉ Huy tiền phương Sư Doàn , gần mặt trời , quan nhỏ của Tiểu Đoàn thì rát nóng , lính nhởn nhơ , rảnh rổi vui chơi , Tướng và quan lớn thương lính , gặp sau khi chào đúng lể nghi quân cách , thế nào cũng được ân cần hỏi thăm .
- Em có khoẻ không ? nhớ mình Nhảy Dù cố gắng nhé .
Tướng sợ Tổng Thống , Tổng Thống sợ dân , dân sợ lính , ở đây lính thoải mái , chuyện đâu còn đó , Tôi đi Huế gặp Nhã , người con gái yêu Tôi , và Tôi yêu , cho bỏ những ngày xa cách nhớ thương .
Buổi sang thức dậy , trời quang đảng , thằng Thái lục đục kê hai cục đá lấy ca nước , bẻ cốt mìn Claymo bằng ngón chân cái , nấu sôi nước , bỏ cà phê vào vợt vải , lượt mấy lần , mùi thơm quyến rủ , cũng có lúc thanh nhàn , hai thằng bạn thân , Hà , Hoàng kéo tới , những ngày đầu hành quân , tổ 6 thằng , giờ còn 3 , thằng Hà trầm tỉnh , còn thằng Hoàng sôi động .
- Như thế nào cũng được , có thằng nào đi chơi chợ Phong Điền với Tao không ?
Thằng Hà và Thải hưởng ứng , Tôi cười , Tụi Nó hiểu Tôi sẻ đi Huế , ra ngoài sau những ngày cực khổ , sống và chết đồng nghĩa với người lính tác chiến Dù nên cứ tự do , tối về có mặt là được . Theo quá giang xe GMC của căn cứ Hoà Khánh đi chợ , xuống ngay chân cầu Trường Tiền , chợ Đông Ba mới sáng đã líu lo , răng chừ mô tê nghe cũng vui , người Huế mà nói với nhau nghe như tiếng chim hót , hiểu được cũng giỏi . Tìm tiệm hớt tóc , chỉnh trang đã , nắng lên gay gắt , xứ mưa triền miên , mưa to mưa nhỏ lê thê . Huế buồn lắm Anh ơi , nắng toả nóng gắt , hừng hực như đổ lửa . Tới nhà Nhả , loại nhà ông bà để lại , mái ngói Âm Dương , ba gian thêm chái dài để làm kẹo Mè Xửng , hàng rào cây dâm bụt bao quanh ,mấy cây cảnh tỉa cắt hình Long , Lân . Quy , Phụng , đẩy cổng gổ khép hờ , gần tới cửa nhà , Nhả đang ngồi xệp hộp . ngẩng nhìn lên , bàng hoàng , hấp tấp chay ùa ra , Tôi giang vòng tay , đón thân hình thon gọn , ở tuổi xuân thì . Nhả ríu tít nổi mừng .
- Thấy Anh về Em mừng quá , biết Em lo lắng , nhớ Anh nhiều lắm không ?
Người yêu của lính thì phải vậy chứ sao ! Tôi hôn trên mái tóc thơm mền , vổ về .
- Anh cũng nhớ Em , mình vào nhà , nếu không có người thấy lại khen , trai anh hùng gái thuyền quyên bây giờ .
Những bước chân vui , gặp khi Nhả còn đi học , nử sinh Đồng Khánh tới thăm đơn vị , và cơ hội đóng quân bảo vệ Thành Nội , ngày nào cũng hẹn hò , gặp gở , không những chỉ yêu mà còn thân tình , nhà Nhả hai người Chị lấy chồng lính , nên Nhả thương lính cũng vẫn bình thường , thương Con gái Út , Mẹ Nhả cũng quý người Con yêu . Ngồi xuống bàn , Nhả lấy phích pha bình trà ướp hoa sen . để ngấm rót ra tách .
- Anh uống trà , kể chuyện Em nghe , hơn tháng rồi , không có thư Anh , Em đoán chừng chắc mặt trân bị nặng .
Nắm tay Nhả , mân mê , nhìn mặt ửng hồng .
- May còn sống để hôm nay về gặp , ngồi nhìn Em .
Trong ánh mắt hồi hộp , Nhả chờ , Tôi nói : Trong những cơn mưa tầm tả , ướt lạnh , Trung Đội Anh được lênh đánh chiếm ngọn đồi , Trung Đội Trưởng , Chuẩn Uý Hiếu mới ra trường về Nhảy Dù , sau khi tốt nghiệp Thủ Đức , sinh viên đang học bị đông viên , hiền và chưa có kinh nghiệm chiến trường . Áp sát mục tiêu , tụi Anh đào hố cá nhân chờ tấn công . Trong mưa , những trái lựu đạn chày của Bộ Đội bay tới , Tụi Anh trả lại với những trái lựu đan M.67 , tiểng nổ hoà cùng tiếng mưa rơi , bất chợt Anh nhìn thấy trái lựu đạn rơi thẳng xuống hố mình , phản ứng nhanh , chỉ cần nhảy khỏi hố , lăn một vòng là không sao , loại này chỉ có sức công phá bằng hơi , nhưng cùng hố với Anh có thằng trong tổ mới bị thương ở tay , khó mà nhảy theo , không lẻ bỏ mặc nó chết , nhìn thấy chiếc nón nhựa bên miêng hố , Anh hất lên , may trời , trái lưu đạn chày lọc vào trong lòng mủ , rơi cạnh hố , nổ và Anh bị thương , mảnh đạn đang còn nơi má , chiếm được mục tiêu thì Chuẩn Uý Hiếu tử trận .
Nhả buột miệng .
- Cám ơn Chúa , đã giữ gìn Anh , nghe mà muốn đứng tim , mà sao Anh không tải thương . Người nhà Của Chuẩn Uý Hiếu chắc buồn lắm Anh nhỉ , thương các Anh quá .
- Chỉ mảnh nhỏ và đon vị thiếu người nên Anh ở lại , biết vậy , giờ Anh muốn gì cũng chịu phải không ?
Nhả hiểu câu hỏi , cười đỏ mặt .
- Thì Em có nói gì đâu , sợ Anh không vừa ý thôi , kỳ này Em cứ thầm trong miệng : Trại Hoàng Hoa tung gió cánh hoa Dù , Em yêu Anh biết chừng nào .
Bên nhau tình say , đắm đuối âu yếm .
- Để Anh chào Mẹ Em , xin phép , rồi mình đi lung tung .
Biết Anh thích màu trời , Nhả đẹp với chiếc áo dài xanh , tươi cười nhỏ nhẹ .
- Mạ Em khen Anh hiền và đàng hoàng , Em công nhận , thiệt chỉ nói miêng . Em thay quần áo , ngồi chờ .
Chứ sao bây giờ : Lính Dù mà Em . Trước Phú Vân Lâu , hai mái đầu ngồi bên nhau , nước Sông Hương xanh biếc .
https://scontent.fsnc1-1.fna.fbcdn.net/v/t1.0-0/q83/p526x296/25289657_652260581831184_2162025143884635139_n.jpg?oh=87f209070ed361c493c0988ca942252b&oe=5AB50438
Cùng ngồi bên nhau , nhìn trên sông Hương nước xanh phẳng lặng , những chiếc đò nhẹ mái chèo , xuôi về hướng Vỷ Dạ , êm đềm lảng mạn . Quàng tay ôm thân hình người yêu , xinh đẹp dịu hiền .
- Anh có tính gì không ?
Câu hỏi hàm ý , một lần trong bửa cơm gia đình vui vẻ , Mẹ Nhả mở lời .
- Con Nhả rất thương Con , ngày đêm vẫn không yên , phập hồng lo âu , Cô nghĩ giờ Nó cũng chín chắn , nên nếu được , con nên cho Nó một danh phận .
Ánh mắt long lanh chờ , Tôi trêu .
- Anh có tính , bây giờ mình đi tới nhà thờ Tây Lộc , cám ơn Chúa đã giữ gìn tình yêu của Chúng Ta , còn Thành Nội nơi nào cũng mòn bước chân , chổ nào cũng biết , sau đó đi Thượng Tứ , Anh mời Em ăn bánh khoái , ghé Đông Ba mua quà cho Mẹ Em và quà tặng Em .
Biết ý do quen cách nói của Tôi , Nhả hóm hỉnh cười .
- Đừng tránh câu hỏi của Em , chuyện tương lai kìa , cứ bắt cọc phải tìm trâu .
Tôi tiếp tục chọc .
- Em nhắc cọc , làm Anh nhở câu thơ của Hồ Xuân Hương : cọc nhổ lên rồi ... Thôi nói đàng hoàng nhé . Mình đi mua đôi nhẩn , tới nhà thờ cầu nguyện , Anh tạm đeo vào tay Em , còn của Anh Em cất giữ . Sang năm Mình làm đám cưới .
Ngượng ngùng long lanh ánh mắt mặt vui , hơi ngạc nhiên .
- Sao nhẩn của Anh Em phải giữ , bộ ngại người khác biết có Vợ hay sao ! ốt dột rứa .
- Đừng nghĩ vớ vẩn , Em nhớ sợi dây chuyền kỳ mua mỗi đứa một sợi không , Anh đâu còn .
Tôi vạch áo cho Nhả coi ngực , chỉ có cổ tràng hạt không còn Thánh Giá .
- Bộ Anh cần tiền tiêu bán rồi hả ?
Nhả nói trong tiếng cười .
- Lại nghĩ xấu cho Anh , có Em sao Anh thiếu tiền được , một buổi chiều tất cả được lênh gọn gàng ba lô , chuẩn bị vào trân đánh , mấy thằng bạn nhìn thấy sợi dây chuyền vàng , vây là nhao nhao : Đưa cho tụi Tao ra bán mua rượu vể uống , không đưa chết Tụi Tao lấy cũng vậy . Em hiểu mà , bạn bè sống chết , lấy lý do gì từ chối , đành phải cười cởi đưa , chứ không có thằng mất đi mình sẻ ân hận , của cải có đáng gì đâu , giờ đeo nhẩn cũng sẻ bị lột .
Nhả gật đầu , như thấu tình đạt lý .
- Nhưng sao tràng hạt không còn tượng Chúa ?
- Anh không biết , khi tắm ở suối mới phát hiện , có thể hiểu . Chúa chịu mảnh đạn thay cho Anh .
Mỗi tối bên miệng hầm , những trái lựu đạn bẻ thẳng chốt gài ,
thấy động là quăng , nghe tiếng đạn bay cúi xuống , vô tri , chẳng thằng lính nào có ý nghĩ mình đang giết người , Chỉ phải giữ sự an lành cho chính mình và quê hương an bình . Những giờ phút vui vẻ , tình nồng , về nhà , Nhả như người Vợ hiền , gói ghém vật phẩm để Tôi từ giả , quyến luyến gượng nụ cười . Buổi chiều trong nắng dịu , giữ mãi yêu thương .
Trên xe nhìn dỏi theo cánh tay vẩy chào của Nhả , lòng thấy vấn vương , xa lâu ngày gặp một lúc , nhớ tới chuyện của mấy tháng trước thêm thương . Tiểu Đoàn chuyển vùng ra Đại Lộc , Triêu Phong , những đụm cát trắng , nhà lưa thưa , tình hình nhẹ , nên lính được đi phép luân phiên , mỗi Trung Đội một thằng , lớp này ra , thì lớp sau đi , Thằng Hà sẻ là thằng đầu tiên . Phép 4 ngày cộng thêm 2 ngày đường , xa gần như nhau , thằng nào bất kể cứ lỳ thêm vài ngày , cũng chỉ huề .Sau hơn tuần lể , Thằng Hà với mấy thằng ra lại , xe Tiền Trạm đón tại Phi Trường Phú Bài , chạy về chợ Đông Ba đợi lấy thực phẩm tiếp tế , mua đồ cho lính , đời nào các ông Tiền Trạm nhìn mặt hàng so đo , đưa mảnh giấy và mọi sự tốt lành . Mấy thằng lính ngồi ngoài xe chờ , nhìn trời mây mông lung , bổng thằng Sơn vụt phóng mình nhảy khỏi xe , thằng Hà giật mình nhảy theo , không kịp . Thằng Sơn nắm cổ người thanh niên đang cùng cô gái đi bên đường , tay đấm miệng hậm hực .
- Bạn tao ở chiến trường chết sống , để Mày tán người yêu của Nó dẩn đi chơi hả !
Nhả luống cuống cúi đở người con trai , phân bua .
- Mấy Anh đừng hiểu lầm , đây là Anh bà con của Nhả .
Thằng Sơn trong cơn nóng , nhào tới , thằng Hà cản nhanh .
- Mày mà đánh người ta nữa , Tao đánh Mày đừng nói .
Thằng Hà nhìn Nhả như trấn an , cố đẩy thằng Sơn lên xe , vừa lúc xe bóp cói rời chổ . Tới nơi đóng quân , ngồi uống cà phê , thằng Hà kể chuyện những ngày về phép , vui gặp người thân , coi chuyện gặp Nhả như không có , nhưng thằng Sơn tới vung tay bi bô .
- Tao nói thiệt với mày , thằng Hà không cản , Tao đập thằng đó cho chừa , tội cướp người yêu của Mày .
Nghe thằng Sơn , Tôi lẳng lặng , chờ thằng Sơn bỏ đi , thằng Hà nói như khuyên .
- Mày đừng suy nghĩ quẩn trí nghe chưa , chắc Nhả nói đúng .
- Cũng bình thường mà , bộ không được đi với người khác khi đang yêu nhau sao ?
Những ngày sau , vẫn đi kích , tuần phòng bình thường , Tôi nhận được thư Nhả . Nhớ thương đong đầy , và nhắc tới chuyện , Nhả có người Anh bà con ở Sài Gòn ra Huế , muốn có cảm giác cùng đi dạo dưới hàng phượng vỷ , Nhả chìu ý và sự việc xảy ra , Tôi viết thư trả lời : Một chuyện tự nhiên , Em luôn có quyền sống theo ý mình . Lệnh gọn gàng ba lô , vào thay Tiểu Đoàn 2 , Nhảy Dù như thế , Lử Đoàn 3 Tiểu Đoàn , 2 xung trận , 1 nghỉ trừ bị phía sau , những cái bắt tay xiết chặt .
- Mày mệt có tao , nghỉ ngơi rồi lại thay tao .
Nhưng chú bội đội khi bị bắt sống cứ lúng túng .
- Sao lính con gà mắc lưới lúc nào cũng khoẻ nhỉ .
Dưới hầm chử A , mưa xối xả , nước trời chỉ biết giơ tay vuốt mặt , ướt lạnh run , ba lô chùm kín áo mưa , nước tới ngực , một ngày , một tháng co ro , chân xưng mọng nước , gạo sấy nhai nhạt nhẻo , nhận thư Nhả có ý lo lắng ,chưa thật bình tâm , đọc nhoè chử , đâu cách nào trả lời , tiếng đạn tiếng bom , bất an cũng đành phải phó mặc ý trơi .
(còn tiếp)
Van Mong Nguyen
- Như thế nào cũng được , có thằng nào đi chơi chợ Phong Điền với Tao không ?
Thằng Hà và Thải hưởng ứng , Tôi cười , Tụi Nó hiểu Tôi sẻ đi Huế , ra ngoài sau những ngày cực khổ , sống và chết đồng nghĩa với người lính tác chiến Dù nên cứ tự do , tối về có mặt là được . Theo quá giang xe GMC của căn cứ Hoà Khánh đi chợ , xuống ngay chân cầu Trường Tiền , chợ Đông Ba mới sáng đã líu lo , răng chừ mô tê nghe cũng vui , người Huế mà nói với nhau nghe như tiếng chim hót , hiểu được cũng giỏi . Tìm tiệm hớt tóc , chỉnh trang đã , nắng lên gay gắt , xứ mưa triền miên , mưa to mưa nhỏ lê thê . Huế buồn lắm Anh ơi , nắng toả nóng gắt , hừng hực như đổ lửa . Tới nhà Nhả , loại nhà ông bà để lại , mái ngói Âm Dương , ba gian thêm chái dài để làm kẹo Mè Xửng , hàng rào cây dâm bụt bao quanh ,mấy cây cảnh tỉa cắt hình Long , Lân . Quy , Phụng , đẩy cổng gổ khép hờ , gần tới cửa nhà , Nhả đang ngồi xệp hộp . ngẩng nhìn lên , bàng hoàng , hấp tấp chay ùa ra , Tôi giang vòng tay , đón thân hình thon gọn , ở tuổi xuân thì . Nhả ríu tít nổi mừng .
- Thấy Anh về Em mừng quá , biết Em lo lắng , nhớ Anh nhiều lắm không ?
Người yêu của lính thì phải vậy chứ sao ! Tôi hôn trên mái tóc thơm mền , vổ về .
- Anh cũng nhớ Em , mình vào nhà , nếu không có người thấy lại khen , trai anh hùng gái thuyền quyên bây giờ .
Những bước chân vui , gặp khi Nhả còn đi học , nử sinh Đồng Khánh tới thăm đơn vị , và cơ hội đóng quân bảo vệ Thành Nội , ngày nào cũng hẹn hò , gặp gở , không những chỉ yêu mà còn thân tình , nhà Nhả hai người Chị lấy chồng lính , nên Nhả thương lính cũng vẫn bình thường , thương Con gái Út , Mẹ Nhả cũng quý người Con yêu . Ngồi xuống bàn , Nhả lấy phích pha bình trà ướp hoa sen . để ngấm rót ra tách .
- Anh uống trà , kể chuyện Em nghe , hơn tháng rồi , không có thư Anh , Em đoán chừng chắc mặt trân bị nặng .
Nắm tay Nhả , mân mê , nhìn mặt ửng hồng .
- May còn sống để hôm nay về gặp , ngồi nhìn Em .
Trong ánh mắt hồi hộp , Nhả chờ , Tôi nói : Trong những cơn mưa tầm tả , ướt lạnh , Trung Đội Anh được lênh đánh chiếm ngọn đồi , Trung Đội Trưởng , Chuẩn Uý Hiếu mới ra trường về Nhảy Dù , sau khi tốt nghiệp Thủ Đức , sinh viên đang học bị đông viên , hiền và chưa có kinh nghiệm chiến trường . Áp sát mục tiêu , tụi Anh đào hố cá nhân chờ tấn công . Trong mưa , những trái lựu đạn chày của Bộ Đội bay tới , Tụi Anh trả lại với những trái lựu đan M.67 , tiểng nổ hoà cùng tiếng mưa rơi , bất chợt Anh nhìn thấy trái lựu đạn rơi thẳng xuống hố mình , phản ứng nhanh , chỉ cần nhảy khỏi hố , lăn một vòng là không sao , loại này chỉ có sức công phá bằng hơi , nhưng cùng hố với Anh có thằng trong tổ mới bị thương ở tay , khó mà nhảy theo , không lẻ bỏ mặc nó chết , nhìn thấy chiếc nón nhựa bên miêng hố , Anh hất lên , may trời , trái lưu đạn chày lọc vào trong lòng mủ , rơi cạnh hố , nổ và Anh bị thương , mảnh đạn đang còn nơi má , chiếm được mục tiêu thì Chuẩn Uý Hiếu tử trận .
Nhả buột miệng .
- Cám ơn Chúa , đã giữ gìn Anh , nghe mà muốn đứng tim , mà sao Anh không tải thương . Người nhà Của Chuẩn Uý Hiếu chắc buồn lắm Anh nhỉ , thương các Anh quá .
- Chỉ mảnh nhỏ và đon vị thiếu người nên Anh ở lại , biết vậy , giờ Anh muốn gì cũng chịu phải không ?
Nhả hiểu câu hỏi , cười đỏ mặt .
- Thì Em có nói gì đâu , sợ Anh không vừa ý thôi , kỳ này Em cứ thầm trong miệng : Trại Hoàng Hoa tung gió cánh hoa Dù , Em yêu Anh biết chừng nào .
Bên nhau tình say , đắm đuối âu yếm .
- Để Anh chào Mẹ Em , xin phép , rồi mình đi lung tung .
Biết Anh thích màu trời , Nhả đẹp với chiếc áo dài xanh , tươi cười nhỏ nhẹ .
- Mạ Em khen Anh hiền và đàng hoàng , Em công nhận , thiệt chỉ nói miêng . Em thay quần áo , ngồi chờ .
Chứ sao bây giờ : Lính Dù mà Em . Trước Phú Vân Lâu , hai mái đầu ngồi bên nhau , nước Sông Hương xanh biếc .
https://scontent.fsnc1-1.fna.fbcdn.net/v/t1.0-0/q83/p526x296/25289657_652260581831184_2162025143884635139_n.jpg?oh=87f209070ed361c493c0988ca942252b&oe=5AB50438
Cùng ngồi bên nhau , nhìn trên sông Hương nước xanh phẳng lặng , những chiếc đò nhẹ mái chèo , xuôi về hướng Vỷ Dạ , êm đềm lảng mạn . Quàng tay ôm thân hình người yêu , xinh đẹp dịu hiền .
- Anh có tính gì không ?
Câu hỏi hàm ý , một lần trong bửa cơm gia đình vui vẻ , Mẹ Nhả mở lời .
- Con Nhả rất thương Con , ngày đêm vẫn không yên , phập hồng lo âu , Cô nghĩ giờ Nó cũng chín chắn , nên nếu được , con nên cho Nó một danh phận .
Ánh mắt long lanh chờ , Tôi trêu .
- Anh có tính , bây giờ mình đi tới nhà thờ Tây Lộc , cám ơn Chúa đã giữ gìn tình yêu của Chúng Ta , còn Thành Nội nơi nào cũng mòn bước chân , chổ nào cũng biết , sau đó đi Thượng Tứ , Anh mời Em ăn bánh khoái , ghé Đông Ba mua quà cho Mẹ Em và quà tặng Em .
Biết ý do quen cách nói của Tôi , Nhả hóm hỉnh cười .
- Đừng tránh câu hỏi của Em , chuyện tương lai kìa , cứ bắt cọc phải tìm trâu .
Tôi tiếp tục chọc .
- Em nhắc cọc , làm Anh nhở câu thơ của Hồ Xuân Hương : cọc nhổ lên rồi ... Thôi nói đàng hoàng nhé . Mình đi mua đôi nhẩn , tới nhà thờ cầu nguyện , Anh tạm đeo vào tay Em , còn của Anh Em cất giữ . Sang năm Mình làm đám cưới .
Ngượng ngùng long lanh ánh mắt mặt vui , hơi ngạc nhiên .
- Sao nhẩn của Anh Em phải giữ , bộ ngại người khác biết có Vợ hay sao ! ốt dột rứa .
- Đừng nghĩ vớ vẩn , Em nhớ sợi dây chuyền kỳ mua mỗi đứa một sợi không , Anh đâu còn .
Tôi vạch áo cho Nhả coi ngực , chỉ có cổ tràng hạt không còn Thánh Giá .
- Bộ Anh cần tiền tiêu bán rồi hả ?
Nhả nói trong tiếng cười .
- Lại nghĩ xấu cho Anh , có Em sao Anh thiếu tiền được , một buổi chiều tất cả được lênh gọn gàng ba lô , chuẩn bị vào trân đánh , mấy thằng bạn nhìn thấy sợi dây chuyền vàng , vây là nhao nhao : Đưa cho tụi Tao ra bán mua rượu vể uống , không đưa chết Tụi Tao lấy cũng vậy . Em hiểu mà , bạn bè sống chết , lấy lý do gì từ chối , đành phải cười cởi đưa , chứ không có thằng mất đi mình sẻ ân hận , của cải có đáng gì đâu , giờ đeo nhẩn cũng sẻ bị lột .
Nhả gật đầu , như thấu tình đạt lý .
- Nhưng sao tràng hạt không còn tượng Chúa ?
- Anh không biết , khi tắm ở suối mới phát hiện , có thể hiểu . Chúa chịu mảnh đạn thay cho Anh .
Mỗi tối bên miệng hầm , những trái lựu đạn bẻ thẳng chốt gài ,
thấy động là quăng , nghe tiếng đạn bay cúi xuống , vô tri , chẳng thằng lính nào có ý nghĩ mình đang giết người , Chỉ phải giữ sự an lành cho chính mình và quê hương an bình . Những giờ phút vui vẻ , tình nồng , về nhà , Nhả như người Vợ hiền , gói ghém vật phẩm để Tôi từ giả , quyến luyến gượng nụ cười . Buổi chiều trong nắng dịu , giữ mãi yêu thương .
Trên xe nhìn dỏi theo cánh tay vẩy chào của Nhả , lòng thấy vấn vương , xa lâu ngày gặp một lúc , nhớ tới chuyện của mấy tháng trước thêm thương . Tiểu Đoàn chuyển vùng ra Đại Lộc , Triêu Phong , những đụm cát trắng , nhà lưa thưa , tình hình nhẹ , nên lính được đi phép luân phiên , mỗi Trung Đội một thằng , lớp này ra , thì lớp sau đi , Thằng Hà sẻ là thằng đầu tiên . Phép 4 ngày cộng thêm 2 ngày đường , xa gần như nhau , thằng nào bất kể cứ lỳ thêm vài ngày , cũng chỉ huề .Sau hơn tuần lể , Thằng Hà với mấy thằng ra lại , xe Tiền Trạm đón tại Phi Trường Phú Bài , chạy về chợ Đông Ba đợi lấy thực phẩm tiếp tế , mua đồ cho lính , đời nào các ông Tiền Trạm nhìn mặt hàng so đo , đưa mảnh giấy và mọi sự tốt lành . Mấy thằng lính ngồi ngoài xe chờ , nhìn trời mây mông lung , bổng thằng Sơn vụt phóng mình nhảy khỏi xe , thằng Hà giật mình nhảy theo , không kịp . Thằng Sơn nắm cổ người thanh niên đang cùng cô gái đi bên đường , tay đấm miệng hậm hực .
- Bạn tao ở chiến trường chết sống , để Mày tán người yêu của Nó dẩn đi chơi hả !
Nhả luống cuống cúi đở người con trai , phân bua .
- Mấy Anh đừng hiểu lầm , đây là Anh bà con của Nhả .
Thằng Sơn trong cơn nóng , nhào tới , thằng Hà cản nhanh .
- Mày mà đánh người ta nữa , Tao đánh Mày đừng nói .
Thằng Hà nhìn Nhả như trấn an , cố đẩy thằng Sơn lên xe , vừa lúc xe bóp cói rời chổ . Tới nơi đóng quân , ngồi uống cà phê , thằng Hà kể chuyện những ngày về phép , vui gặp người thân , coi chuyện gặp Nhả như không có , nhưng thằng Sơn tới vung tay bi bô .
- Tao nói thiệt với mày , thằng Hà không cản , Tao đập thằng đó cho chừa , tội cướp người yêu của Mày .
Nghe thằng Sơn , Tôi lẳng lặng , chờ thằng Sơn bỏ đi , thằng Hà nói như khuyên .
- Mày đừng suy nghĩ quẩn trí nghe chưa , chắc Nhả nói đúng .
- Cũng bình thường mà , bộ không được đi với người khác khi đang yêu nhau sao ?
Những ngày sau , vẫn đi kích , tuần phòng bình thường , Tôi nhận được thư Nhả . Nhớ thương đong đầy , và nhắc tới chuyện , Nhả có người Anh bà con ở Sài Gòn ra Huế , muốn có cảm giác cùng đi dạo dưới hàng phượng vỷ , Nhả chìu ý và sự việc xảy ra , Tôi viết thư trả lời : Một chuyện tự nhiên , Em luôn có quyền sống theo ý mình . Lệnh gọn gàng ba lô , vào thay Tiểu Đoàn 2 , Nhảy Dù như thế , Lử Đoàn 3 Tiểu Đoàn , 2 xung trận , 1 nghỉ trừ bị phía sau , những cái bắt tay xiết chặt .
- Mày mệt có tao , nghỉ ngơi rồi lại thay tao .
Nhưng chú bội đội khi bị bắt sống cứ lúng túng .
- Sao lính con gà mắc lưới lúc nào cũng khoẻ nhỉ .
Dưới hầm chử A , mưa xối xả , nước trời chỉ biết giơ tay vuốt mặt , ướt lạnh run , ba lô chùm kín áo mưa , nước tới ngực , một ngày , một tháng co ro , chân xưng mọng nước , gạo sấy nhai nhạt nhẻo , nhận thư Nhả có ý lo lắng ,chưa thật bình tâm , đọc nhoè chử , đâu cách nào trả lời , tiếng đạn tiếng bom , bất an cũng đành phải phó mặc ý trơi .
(còn tiếp)
Van Mong Nguyen
Subscribe to:
Posts (Atom)