Sunday, December 10, 2017

Van Mong Nguyen: Chuyện Ở Đời

Van Mong Nguyen





Mấy ngày hôm nay , tình hình có vẻ khác lạ , từng thằng bị kêu cắt tóc húi cua , như lúc mới nhập quân trường , Thằng Kế thợ hớt tóc Đại đội mặt nhăn phàn nàn .
- Tụi mày thằng nào cũng đi chơi , chỉ có Tao mệt .
Nhiều thằng nghe cười kệ Nó , nhưng cũng có thằng vặt lại .
- Thôi nghe mày , di chuyển Mày chỉ có bộ đồ hớt tóc nhẹ hều , ở bộ chỉ huy Đại Đội gì cũng ưu tiên , khỏi gác , không đi nhận hàng tiếp tế , giờ hốt tóc cho mấy đứa , rồi cũng phải xong , lệnh phải chịu , chứ Tụi Tao ra tiệm rung đùi hớt kiểu tóc đẹp không sướng sao ?
Từng nhóm tụm lại cà phê thuốc lá bàn tán , thắc mắc hỏi nhau chuyện thằng nào cũng không biết , cho tới lúc Trung sỉ Cảnh , trưởng truyền tin Đại Đội buột miệng .
- Tiểu Đoàn về Sai Gòn nghỉ .
Mấy thằng lính trẻ ngơ ngác , nghĩ ngợi hỏi .
- Về Sài Gòn là sao Anh Cảnh , tụi Em không hiểu !
Với nụ cười hiền của người Anh , dày dạn đời lính phong sương , kinh nghiệm nhiều năm .
- Trước đây , khi tham dự tăng cường ở mặt trận vùng nào , cứ 3 tháng Tiểu Đoàn sẻ được trở lại Hậu Cứ ở Sài Gòn để nghỉ , mỗi thằng sẻ có 4 ngày phép ân thưởng hành quân thăm nhà , bây giờ Việt Nam hoá chiến tranh , phương tiện hơi khó khăn nên không còn nữa .
Mỗi thằng được đo kích thước quần áo . xác nhận số giày , và được Trung Đội Trưởng dặn kỷ .
- Nhớ khi có giày bốt da phải đánh thật bóng .
Loại giày da cứng chỉ để đi phép , hay Nhảy Dù bồi dưởng , hành quân thì chỉ giày bố , mang lội nước một bửa là chân hôi rình . Thằng nào cũng có bằng Dù sau khi học và nhảy xong 4 sô dù , mỗi năm trả nợ tiền bằng Dù phải nhảy 4 sô bồi dưởng . Còn nhớ khi học , nhảy sô đầu tiên , trong máy bay , gió cuốn hút ra , quơ chân múa tay , dù bung lơ lửng nhìn mây trời , kéo ghế dù ngồi đu đưa thích ý , loại dù trận tác chiến , muốn bay đâu cứ bay , kéo dây thượng thăng điều khiển đâu nổi , xuống bải , lấy thế , té lăn đủ kiểu , dù ngả , đã có mấy Em nhỏ chuyên môn xếp dùm dù cho các anh , dặn nhau thưởng đều 5 đồng , không có thì yên trí lần nhảy sau , dù quật lôi đâu chịu đó , cũng công nhận những Em nhỏ giỏi và dể thương , mỗi sô nhảy khác vị trí khi ra khỏi máy bay , vậy mà thằng nhỏ , vẫn chỉ là thằng đã xếp dù cho mình . Lần đầu Tôi hào phóng đưa 10 đồng , Thằng nhỏ cười cám ơn , phụ mang bao đựng dù tới điểm tập trung , bửa sau nhảy xuống , Nó xếp xong dù , Tôi móc túi đưa 5 đồng , Nó nhả nhặn , mặt vui từ chối .
- Hôm qua Anh cho Em rồi , Em không lấy đâu .
Tôi cám ơn Nó và cảm thấy trong lòng thật vui , ngày sau Nó cũng không lấy , tới ngày cuối cùng , Tôi xuề xoà đưa Nó 20 đồng nói khéo .
- Không phải Anh trả công Em , mà tỏ lòng cám ơn , mai Anh hết nhảy rồi , nhận vì Anh thương , nếu có dịp Anh Em mình gặp , vui vẻ vẫn hơn phải không ?
Biết không thể từ chối , Nó cầm tiền , ánh mắt buồn bin rịn , khi xe chạy thằng nhỏ chạy theo ríu rít vẩy tay chào .
Bây giờ vùng mặt trân Đông Ông Đô , Tiểu Đoàn chuyển về căn cứ Hoà Khánh , nơi có Bộ Chỉ Huy tiền phương Sư Doàn , gần mặt trời , quan nhỏ của Tiểu Đoàn thì rát nóng , lính nhởn nhơ , rảnh rổi vui chơi , Tướng và quan lớn thương lính , gặp sau khi chào đúng lể nghi quân cách , thế nào cũng được ân cần hỏi thăm .
- Em có khoẻ không ? nhớ mình Nhảy Dù cố gắng nhé .
Tướng sợ Tổng Thống , Tổng Thống sợ dân , dân sợ lính , ở đây lính thoải mái , chuyện đâu còn đó , Tôi đi Huế gặp Nhã , người con gái yêu Tôi , và Tôi yêu , cho bỏ những ngày xa cách nhớ thương .



Buổi sang thức dậy , trời quang đảng , thằng Thái lục đục kê hai cục đá lấy ca nước , bẻ cốt mìn Claymo bằng ngón chân cái , nấu sôi nước , bỏ cà phê vào vợt vải , lượt mấy lần , mùi thơm quyến rủ , cũng có lúc thanh nhàn , hai thằng bạn thân , Hà , Hoàng kéo tới , những ngày đầu hành quân , tổ 6 thằng , giờ còn 3 , thằng Hà trầm tỉnh , còn thằng Hoàng sôi động .
- Như thế nào cũng được , có thằng nào đi chơi chợ Phong Điền với Tao không ?
Thằng Hà và Thải hưởng ứng , Tôi cười , Tụi Nó hiểu Tôi sẻ đi Huế , ra ngoài sau những ngày cực khổ , sống và chết đồng nghĩa với người lính tác chiến Dù nên cứ tự do , tối về có mặt là được . Theo quá giang xe GMC của căn cứ Hoà Khánh đi chợ , xuống ngay chân cầu Trường Tiền , chợ Đông Ba mới sáng đã líu lo , răng chừ mô tê nghe cũng vui , người Huế mà nói với nhau nghe như tiếng chim hót , hiểu được cũng giỏi . Tìm tiệm hớt tóc , chỉnh trang đã , nắng lên gay gắt , xứ mưa triền miên , mưa to mưa nhỏ lê thê . Huế buồn lắm Anh ơi , nắng toả nóng gắt , hừng hực như đổ lửa . Tới nhà Nhả , loại nhà ông bà để lại , mái ngói Âm Dương , ba gian thêm chái dài để làm kẹo Mè Xửng , hàng rào cây dâm bụt bao quanh ,mấy cây cảnh tỉa cắt hình Long , Lân . Quy , Phụng , đẩy cổng gổ khép hờ , gần tới cửa nhà , Nhả đang ngồi xệp hộp . ngẩng nhìn lên , bàng hoàng , hấp tấp chay ùa ra , Tôi giang vòng tay , đón thân hình thon gọn , ở tuổi xuân thì . Nhả ríu tít nổi mừng .
- Thấy Anh về Em mừng quá , biết Em lo lắng , nhớ Anh nhiều lắm không ? 
Người yêu của lính thì phải vậy chứ sao ! Tôi hôn trên mái tóc thơm mền , vổ về .
- Anh cũng nhớ Em , mình vào nhà , nếu không có người thấy lại khen , trai anh hùng gái thuyền quyên bây giờ .
Những bước chân vui , gặp khi Nhả còn đi học , nử sinh Đồng Khánh tới thăm đơn vị , và cơ hội đóng quân bảo vệ Thành Nội , ngày nào cũng hẹn hò , gặp gở , không những chỉ yêu mà còn thân tình , nhà Nhả hai người Chị lấy chồng lính , nên Nhả thương lính cũng vẫn bình thường , thương Con gái Út , Mẹ Nhả cũng quý người Con yêu . Ngồi xuống bàn , Nhả lấy phích pha bình trà ướp hoa sen . để ngấm rót ra tách .
- Anh uống trà , kể chuyện Em nghe , hơn tháng rồi , không có thư Anh , Em đoán chừng chắc mặt trân bị nặng .
Nắm tay Nhả , mân mê , nhìn mặt ửng hồng .
- May còn sống để hôm nay về gặp , ngồi nhìn Em .
Trong ánh mắt hồi hộp , Nhả chờ , Tôi nói : Trong những cơn mưa tầm tả , ướt lạnh , Trung Đội Anh được lênh đánh chiếm ngọn đồi , Trung Đội Trưởng , Chuẩn Uý Hiếu mới ra trường về Nhảy Dù , sau khi tốt nghiệp Thủ Đức , sinh viên đang học bị đông viên , hiền và chưa có kinh nghiệm chiến trường . Áp sát mục tiêu , tụi Anh đào hố cá nhân chờ tấn công . Trong mưa , những trái lựu đạn chày của Bộ Đội bay tới , Tụi Anh trả lại với những trái lựu đan M.67 , tiểng nổ hoà cùng tiếng mưa rơi , bất chợt Anh nhìn thấy trái lựu đạn rơi thẳng xuống hố mình , phản ứng nhanh , chỉ cần nhảy khỏi hố , lăn một vòng là không sao , loại này chỉ có sức công phá bằng hơi , nhưng cùng hố với Anh có thằng trong tổ mới bị thương ở tay , khó mà nhảy theo , không lẻ bỏ mặc nó chết , nhìn thấy chiếc nón nhựa bên miêng hố , Anh hất lên , may trời , trái lưu đạn chày lọc vào trong lòng mủ , rơi cạnh hố , nổ và Anh bị thương , mảnh đạn đang còn nơi má , chiếm được mục tiêu thì Chuẩn Uý Hiếu tử trận .
Nhả buột miệng .
- Cám ơn Chúa , đã giữ gìn Anh , nghe mà muốn đứng tim , mà sao Anh không tải thương . Người nhà Của Chuẩn Uý Hiếu chắc buồn lắm Anh nhỉ , thương các Anh quá .
- Chỉ mảnh nhỏ và đon vị thiếu người nên Anh ở lại , biết vậy , giờ Anh muốn gì cũng chịu phải không ?
Nhả hiểu câu hỏi , cười đỏ mặt .
- Thì Em có nói gì đâu , sợ Anh không vừa ý thôi , kỳ này Em cứ thầm trong miệng : Trại Hoàng Hoa tung gió cánh hoa Dù , Em yêu Anh biết chừng nào .
Bên nhau tình say , đắm đuối âu yếm .
- Để Anh chào Mẹ Em , xin phép , rồi mình đi lung tung .
Biết Anh thích màu trời , Nhả đẹp với chiếc áo dài xanh , tươi cười nhỏ nhẹ .
- Mạ Em khen Anh hiền và đàng hoàng , Em công nhận , thiệt chỉ nói miêng . Em thay quần áo , ngồi chờ .
Chứ sao bây giờ : Lính Dù mà Em . Trước Phú Vân Lâu , hai mái đầu ngồi bên nhau , nước Sông Hương xanh biếc .


https://scontent.fsnc1-1.fna.fbcdn.net/v/t1.0-0/q83/p526x296/25289657_652260581831184_2162025143884635139_n.jpg?oh=87f209070ed361c493c0988ca942252b&oe=5AB50438

Cùng ngồi bên nhau , nhìn trên sông Hương nước xanh phẳng lặng , những chiếc đò nhẹ mái chèo , xuôi về hướng Vỷ Dạ , êm đềm lảng mạn . Quàng tay ôm thân hình người yêu , xinh đẹp dịu hiền .
- Anh có tính gì không ?
Câu hỏi hàm ý , một lần trong bửa cơm gia đình vui vẻ , Mẹ Nhả mở lời .
- Con Nhả rất thương Con , ngày đêm vẫn không yên , phập hồng lo âu , Cô nghĩ giờ Nó cũng chín chắn , nên nếu được , con nên cho Nó một danh phận .
Ánh mắt long lanh chờ , Tôi trêu .
- Anh có tính , bây giờ mình đi tới nhà thờ Tây Lộc , cám ơn Chúa đã giữ gìn tình yêu của Chúng Ta , còn Thành Nội nơi nào cũng mòn bước chân , chổ nào cũng biết , sau đó đi Thượng Tứ , Anh mời Em ăn bánh khoái , ghé Đông Ba mua quà cho Mẹ Em và quà tặng Em .
Biết ý do quen cách nói của Tôi , Nhả hóm hỉnh cười .
- Đừng tránh câu hỏi của Em , chuyện tương lai kìa , cứ bắt cọc phải tìm trâu .
Tôi tiếp tục chọc .
- Em nhắc cọc , làm Anh nhở câu thơ của Hồ Xuân Hương : cọc nhổ lên rồi ... Thôi nói đàng hoàng nhé . Mình đi mua đôi nhẩn , tới nhà thờ cầu nguyện , Anh tạm đeo vào tay Em , còn của Anh Em cất giữ . Sang năm Mình làm đám cưới .
Ngượng ngùng long lanh ánh mắt mặt vui , hơi ngạc nhiên .
- Sao nhẩn của Anh Em phải giữ , bộ ngại người khác biết có Vợ hay sao ! ốt dột rứa .
- Đừng nghĩ vớ vẩn , Em nhớ sợi dây chuyền kỳ mua mỗi đứa một sợi không , Anh đâu còn .
Tôi vạch áo cho Nhả coi ngực , chỉ có cổ tràng hạt không còn Thánh Giá .
- Bộ Anh cần tiền tiêu bán rồi hả ?
Nhả nói trong tiếng cười .
- Lại nghĩ xấu cho Anh , có Em sao Anh thiếu tiền được , một buổi chiều tất cả được lênh gọn gàng ba lô , chuẩn bị vào trân đánh , mấy thằng bạn nhìn thấy sợi dây chuyền vàng , vây là nhao nhao : Đưa cho tụi Tao ra bán mua rượu vể uống , không đưa chết Tụi Tao lấy cũng vậy . Em hiểu mà , bạn bè sống chết , lấy lý do gì từ chối , đành phải cười cởi đưa , chứ không có thằng mất đi mình sẻ ân hận , của cải có đáng gì đâu , giờ đeo nhẩn cũng sẻ bị lột .
Nhả gật đầu , như thấu tình đạt lý .
- Nhưng sao tràng hạt không còn tượng Chúa ?
- Anh không biết , khi tắm ở suối mới phát hiện , có thể hiểu . Chúa chịu mảnh đạn thay cho Anh .
Mỗi tối bên miệng hầm , những trái lựu đạn bẻ thẳng chốt gài , 
thấy động là quăng , nghe tiếng đạn bay cúi xuống , vô tri , chẳng thằng lính nào có ý nghĩ mình đang giết người , Chỉ phải giữ sự an lành cho chính mình và quê hương an bình . Những giờ phút vui vẻ , tình nồng , về nhà , Nhả như người Vợ hiền , gói ghém vật phẩm để Tôi từ giả , quyến luyến gượng nụ cười . Buổi chiều trong nắng dịu , giữ mãi yêu thương .





Trên xe nhìn dỏi theo cánh tay vẩy chào của Nhả , lòng thấy vấn vương , xa lâu ngày gặp một lúc , nhớ tới chuyện của mấy tháng trước thêm thương . Tiểu Đoàn chuyển vùng ra Đại Lộc , Triêu Phong , những đụm cát trắng , nhà lưa thưa , tình hình nhẹ , nên lính được đi phép luân phiên , mỗi Trung Đội một thằng , lớp này ra , thì lớp sau đi , Thằng Hà sẻ là thằng đầu tiên . Phép 4 ngày cộng thêm 2 ngày đường , xa gần như nhau , thằng nào bất kể cứ lỳ thêm vài ngày , cũng chỉ huề .Sau hơn tuần lể , Thằng Hà với mấy thằng ra lại , xe Tiền Trạm đón tại Phi Trường Phú Bài , chạy về chợ Đông Ba đợi lấy thực phẩm tiếp tế , mua đồ cho lính , đời nào các ông Tiền Trạm nhìn mặt hàng so đo , đưa mảnh giấy và mọi sự tốt lành . Mấy thằng lính ngồi ngoài xe chờ , nhìn trời mây mông lung , bổng thằng Sơn vụt phóng mình nhảy khỏi xe , thằng Hà giật mình nhảy theo , không kịp . Thằng Sơn nắm cổ người thanh niên đang cùng cô gái đi bên đường , tay đấm miệng hậm hực .
- Bạn tao ở chiến trường chết sống , để Mày tán người yêu của Nó dẩn đi chơi hả ! 
Nhả luống cuống cúi đở người con trai , phân bua .
- Mấy Anh đừng hiểu lầm , đây là Anh bà con của Nhả .
Thằng Sơn trong cơn nóng , nhào tới , thằng Hà cản nhanh .
- Mày mà đánh người ta nữa , Tao đánh Mày đừng nói .
Thằng Hà nhìn Nhả như trấn an , cố đẩy thằng Sơn lên xe , vừa lúc xe bóp cói rời chổ . Tới nơi đóng quân , ngồi uống cà phê , thằng Hà kể chuyện những ngày về phép , vui gặp người thân , coi chuyện gặp Nhả như không có , nhưng thằng Sơn tới vung tay bi bô .
- Tao nói thiệt với mày , thằng Hà không cản , Tao đập thằng đó cho chừa , tội cướp người yêu của Mày .
Nghe thằng Sơn , Tôi lẳng lặng , chờ thằng Sơn bỏ đi , thằng Hà nói như khuyên .
- Mày đừng suy nghĩ quẩn trí nghe chưa , chắc Nhả nói đúng .
- Cũng bình thường mà , bộ không được đi với người khác khi đang yêu nhau sao ?
Những ngày sau , vẫn đi kích , tuần phòng bình thường , Tôi nhận được thư Nhả . Nhớ thương đong đầy , và nhắc tới chuyện , Nhả có người Anh bà con ở Sài Gòn ra Huế , muốn có cảm giác cùng đi dạo dưới hàng phượng vỷ , Nhả chìu ý và sự việc xảy ra , Tôi viết thư trả lời : Một chuyện tự nhiên , Em luôn có quyền sống theo ý mình . Lệnh gọn gàng ba lô , vào thay Tiểu Đoàn 2 , Nhảy Dù như thế , Lử Đoàn 3 Tiểu Đoàn , 2 xung trận , 1 nghỉ trừ bị phía sau , những cái bắt tay xiết chặt .
- Mày mệt có tao , nghỉ ngơi rồi lại thay tao .
Nhưng chú bội đội khi bị bắt sống cứ lúng túng .
- Sao lính con gà mắc lưới lúc nào cũng khoẻ nhỉ .
Dưới hầm chử A , mưa xối xả , nước trời chỉ biết giơ tay vuốt mặt , ướt lạnh run , ba lô chùm kín áo mưa , nước tới ngực , một ngày , một tháng co ro , chân xưng mọng nước , gạo sấy nhai nhạt nhẻo , nhận thư Nhả có ý lo lắng ,chưa thật bình tâm , đọc nhoè chử , đâu cách nào trả lời , tiếng đạn tiếng bom , bất an cũng đành phải phó mặc ý trơi .

(còn tiếp)
Van Mong Nguyen

No comments:

Post a Comment