Saturday, December 2, 2017

Van Mong Nguyen: Trọn Vẹn

Van Mong Nguyen



Bửa ăn sáng xong với bánh cuốn , có giá trụng , mấy miếng chả lụa mỏng , nước mắn ngon lưa thưa vài sợi cà rốt xắt chỉ , đậm miệng , ngọt ở cổ , rót tách nước trà nóng hương thơm mùi hoa lài đưa lên uống , sảng khoái , ngồi trước mặt Chàng , Liên đang tươi cười ăn bắp , những trái bắp non đầu mùa . Cứ mỗi sáng , lệ thường , Liên mang phần ăn sáng tới , hôm nay thấy trên bàn có mấy trái bắp luộc cười vui .
- Thấy Em thích ăn bắp non , Anh luộc sẳn , đàn bà Tụi Em cần những quan tâm như vậy , chiều hôm qua , tính hái mấy trái tối về luộc ăn mà quên .
Lấy một trái bắp bóc vỏ , hạt bắp vàng đều tăm tắp .
- Bắp ngọt ngon quá Anh , năm nay Anh tính bán số bắp như thế nào , có để lại một ít làm giống cho sang năm không ? Bắp bán đang có giá , nếu bán để Em kêu người tới hái .
- Em để lại biếu mấy người trong Xóm như mọi năm , còn bán hết , không để giống nữa .
- Em sẻ như ý Anh , có chuyện này , lâu nay Em muốn hỏi mà cứ lần lửa mãi , Anh trả lời Em nhé .
- Anh nghĩ , Em cứ tự nhiên .
Với Liên , Tuấn vẫn giữ sự cách biệt tôn trọng , vì Liên vẫn trên danh nghĩa là Vợ của Thái , Bạn thân cùng thời lính chiến , xưng hô Anh Em do khi cùng Thái về phép thăm , lúc đó hai người đang là đôi tình nhân yêu nhau , Liên ở tuổi 20 xinh đẹp , dể thương , mối tình sâu đậm từ lúc ấu thơ , cùng trường tuy khác lớp , đi học đợi nhau , chia cho nhau tấm bánh nụ cười . Có sự hồi hộp trong ánh mắt , Liên nói .
- Em muốn hỏi Anh , trước khi Anh Thái mất , có dặn Anh chuyện gì liên quan tới Em không ?
Tinh ý , Tuấn hiểu câu hỏi hàm xúc nhiều suy tư , phân vân về tình cảm sau mấy năm sống bên nhau , Chàng trầm ngâm , chậm giọng nhẹ .
- Khi Thái mất , Anh không gặp , lúc Tiểu Đoàn bị tổn thất nặng thì Đại Đôi Anh mới bổ sung vào trận đánh , gặp Hoàng khóc báo tin cho biết , trong chuyến tiếp tế bằng Trực Thăng , hàng bị đạp rơi rải rác , vốn là người có nhiệt tình trách nhiệm nên Thái bất chấp , khi đang có pháo kích vẫn lo tìm hàng thu lại và trúng mảnh đạn 130 ly , số mạng , Thái mất đi với yêu thương , tiếc nuối của bạn bé , còn những ngày tháng trước cùng tổ đội sống chung , Thái hay nhắc tới Em , ngoan , hiền đủ nết và đẹp .
Đã có Hiệp định Ngưng bắn , nghĩ cũng yên hàn , hoà bình ló dạng , tuy vẫn còn đó đây , những trận đánh thăm dò của phía bên kia , từ vùng hành quân , Thái xin phép về làm đám cưới với Liên , trước ngày về , Thái mua hộp cánh gà và mấy lon bia tìm gặp nơi đồi núi cao .
- Bạn thân mà đám cưới Tớ không có Cậu , thôi đời linh chiến cùng vui , chúc mừng cho Tớ .
Đám cưới xong , vốn là người chửng mực , Thái chỉ ở nhà cùng Vợ mới có 10 ngày, và ra lại vùng hành quân ,từ giả không trở lại , để lại người vợ trẻ goá phụ , tấm khăn tang đau xót nhớ thương , còn an ủi là Liên có mang thịt xương của Chồng , Thái mất đi chỉ sau mấy tháng , miền Nam cũng mất trong uất nghẹn , không tưởng . Liên nhìn Chàng ánh mắt sáng niềm vui .
- Em hiểu rồi , lâu nay Em vẫn có ý mơ hồ , là do Anh Thái dặn nên Anh về ở đây để lo cho Mẹ Con Em .
Chàng cười , đứng lên đi tới cửa sổ nhìn ra ngoài vườn , Liên cũng nhẹ bước tới đứng bên cạnh , một ngày mới có nắng ấm tươi đẹp .





Đứng bên nhau buổi sáng êm đềm , cùng nhìn trước sân , giàn nho làm bằng những thanh cọc sắt , thẳng hàng ngay lối , nho tỉa hơn 3 tuần , cành mới đang vươn ra tươi xanh , những trái nho xinh nhỏ , đột nhiên nghe Liên thảng thốt trong tiếng hát : " Ba năm qua Em trở thành thiếu phụ . Ngồi ru Con đong dưa vỏng buồn " .Sự xúc động bồi hồi dâng tận đáy lòng , Chàng quay người lại , xoay thân hình Liên về hướng đối diện Mình , đật hai tay nhẹ trên bờ vai Nàng , nhìn ân cần .
- Anh yêu Em , bằng lòng trở thành Vợ Anh nhé .
Liên đắm đuối , mắt lóng lánh mê say , giòng lệ tuôn trên gò má đỏ hồng .
- Em chờ câu hỏi này của Anh biết bao ngày tháng qua . Em vui lắm . Anh biết không !
Chàng kéo nhẹ Nàng nép vào ngực , ôm xiết vổ về dịu dàng .
- Từ đây Chúng Ta vui buồn có nhau Em nhé .
Liên gật đầu , ngẩng mặt đôi môi mời chờ , nụ hôn nồng nàn , mật ngọt , trao yêu thương tron vẹn chân tình .
Từ Vũng Tàu , Tuấn từ giả đồng đội , trình diên tại chổ , nhận tờ giấy xác nhận , trở về nhà , nghĩ tới Thái . Chàng ghé tới thăm , Liên và Hiền Em gái Thái đưa ra mộ , người lính Dù oai hùng , dọc ngang giờ nằm đó , ánh mắt Thái trong di ảnh như có gì trăn trở . Những lần cùng nhau vào trận , với chiến thuật Trực Thăng vận , máy bay xà xuống còn cách đất mấy thước , từng thằng nhảy xuống , theo kiểu dù không định hướng , lăn ngược ngả xuôi , sao lấp lánh lưng chừng đồi , Thái nhào tới kề bên .
- Cậu có sao không , chuẩn bị tấn công .
Có khi Hai thằng co ro , mưa vuốt mặt không kịp , ăn chung bao gạo sấy , chờ giờ đi tới mục tiêu , những đêm sương lạnh , Thái kể chuyên gia đình , người yêu ngóng chờ . Giờ nằm yên mộ bia đề tên , Tổ Quốc Ghi Công , Liên thểu nảo âu sầu , bụng mang dạ chửa gần ngày sinh , Hiền thương Anh trai giọt lệ rơi trên đôi má thơ ngây . Nhà Thái bây giờ , Mẹ già , thằng Trung Em kế tuổi mới lớn , có Anh là lính nên được hoản dịch , miền Nam nhân hậu trong tình người , con trai độc nhất ở nhà giữ phần hương hoả . Thời Thái còn , mỗi tháng gởi lương về , gia đình tạm ổn , hiện nay khó khăn neo đơn . Ở bửa cơm tối , Chàng đề nghị .
- Nếu Bác và Các Em đồng ý , Cháu về nhà , thu xếp xong sẻ trở vào cùng sống một thời gian , cho qua cơn hoạn nạn .
Những ánh mắt sáng lên nổi vui hy vong . Chỉ còn Mẹ già , đang sống với người Chị có gia đình , yên ổn , nên qua kỳ học tập tại chổ , làm xong hộ khẩu Chàng trở vào . Cuộc sống chung sức , phát rẩy khai hoang , trồng rau , nuôi gà vịt , nấu rượu nuôi heo , nghề của Làng củ , đầm ấm . Liên sinh thằng Bình , tiếng Con khóc chào đời , Mẹ tuôn ngấn lệ : Con không có vòng tay Cha ôm . Mẹ Thái mất với sự an tâm , Trung có Vợ , và Hiền lấy chồng làm nhà gần , chạy tới chạy lui . Khi Hiền làm đám cưới , Liên ngạc nhiên hỏi Chàng .
- Em cứ nghĩ , sao Anh không lấy Cô Hiền , vì đó là ý Anh Thái muốn gả Cô Hiền cho Anh .
- Anh cũng phải sống theo ý mình chứ , Anh chỉ coi Hiền như Em và Hiền không yêu Anh .
Từ đầu , Tuấn có nhà riêng nơi đất mới , trồng trọt chăn nuôi . Liên quán xuyến trong ngoài , tiền thu được cứ giữ , Liên ái ngại cả nể .
- Anh tính toán chứ , nếu được Em chỉ lấy phần công mình , để Em giữ hết cũng khó sau này .
- Anh độc thân và bây giờ Anh có gì mà tính . Tất cả là của Em , dành lo cho thằng Bình .
Liên mỗi ngày đảm đang , cơm nước lo toan , sáng gởi Con rồi tới , chiều lại về nhà ở chung với Vợ Chồng Trung . Thuận hoà ngày tháng qua mau . 




Nép mình trong vòng tay người từ đây sẻ là Chồng thân yêu , vui buồn một đời , Liên náo nức , thỏ thẻ .
- Những ngày sống có Anh , đã tạo cho Em niềm vui . vượt qua đau thương mất mát lớn trong đời , Phận đan bà , nên cũng hiểu , Gái chính chuyên , Xuất giá tòng phu , phu tử tòng tử , nhưng con người vốn cần sự quan tâm , chở che và sống dựa vào bàn năng , săn sóc người khác , ngày Mẹ Chống Em ra đi , nắm tay dặn : Nếu có thể , hảy vì mình và Con mà bước thêm bước nữa , nhiều đêm thâu không ngủ Em bật khóc hát khẻ mình nghe " Ai cho Tôi tình yêu của ngày thơ ngay mông " mơ màng trong ước muốn được Anh ngỏ lời tỏ tình , chờ ngóng mỗi khi Anh về quê , mừng khi thấy Anh trở lại một mình , mỗi ngày được nấu bửa cơm , nhìn Anh ngon miệng , Em vui biết bao , hạnh phúc luôn là những trao ra .
Chàng nghe trong cảm nhận thật cảm động .
- Bây giờ Mình như sống đờì chính thức Vợ Chồng , hảy vào phòng nằm bên nhau Em nhé .
Cùng nằm bên nhau , chạm phải ánh mắt âu yếm của Tuấn , da ửng hồng , người nóng bừng , Liên mắc cở nủng nịu .
- Em đàn bà con gái , cũng giữ nề nếp , đâu dám mở lời , vườn hồng bỏ ngỏ , sao cứ để Em chờ .
Chàng cười đầm ấm .
- Sống thân tình mỗi ngày , cũng có sự kềm chế bản thân , gần đây Anh có vài việc nguy hiểm có thể bị bắt , nên chưa vội nói , vẫn luôn coi Em là Vợ , Em nhớ khi Mẹ Anh mất , đưa Em về , Em đã mang lúp khăn tang Con Dâu , người nhà và cả làng Anh đều coi Em là Vợ Anh đó thôi .
- Lúc đó thật sự Em có sự hồi hộp , cứ lo Anh thanh minh , trước linh gửu Mẹ Anh , Em xin Mẹ nhận Em để hiếu như dâu con , mong Mẹ nhận tấm lòng thành của Em . Thì ra vậy , ăn hiếp Em quá .
- Anh luôn nghĩ và lo cho Em , nếu Anh bị bắt thì Em mất sự tự do , lại phải chờ đợi , nên cứ để tuỳ thánh ý ơn trên . Thường chỉ thoáng nhìn , hôm nay nhìn kỷ , rỏ ràng , Em thật đẹp , thích lắm , gái một con , muốn thương .
- Em đâu từ chối , được Anh khen Em thêm háo hức , Em yêu Anh , sẻ tuân phục Anh trong mọi sự .
Tuy có thể , nhưng chừng mực giữ gìn , Chàng nói .
- Nằm với nhau một lúc rồi Mình cùng tới Mộ Thái và Mẹ Chồng Em , cho Họ biết , Chúng Ta sẻ kết hôn , Chủ Nhật tới , Mình có bửa tiệc nhỏ tuyên bố trong vòng Anh Em , sau đó Chúng Ta về quê Anh , nếu kịp thời gian Chúng Ta làm đám cưới , trọn vẹn với lể giáo vun tròn .
Liên ngẩng người ý không hiểu .
- Mình yêu nhau , Vợ Chồng Chú Trung và Cô Hiền rất nể Anh và thương Em , vậy gì để cần phải có thời gian .
- Đã tới lúc Mình phải bỏ Quê Hương mà đi , Làng Anh hiện nay đang bị động , không nhanh không kịp , nhiều chiếc ghe đi tối , đi trưa , Trong chín chết tìm một sống , tự do với cuộc sống của con người , không chấp nhận khuất phục với cường quyền , nên phải đi , may còn có cơ hội ở tương lai . Tất cả đã chuẩn bị sẳn sàng , Anh cùng Em về nhà , sau đó sẻ đưa Vợ Chồng Hiền cùng đi , Vợ Chồng Trung ở lại với ý giữ mộ phần , hương khói . Vợ cưng bằng lòng không ?
- Dạ . Em nguyện một đời hoạn nạn có nhau .
Thấp thoáng ngày giờ cũng tới , một buổi sáng Chủ Nhật , mặt trời toả nắng ấm tươi đẹp , chiếc ghe băng mình trên làn nước biển trong xanh , thẳng hướng Đại Dương bao la , từng người thầm ước hẹn : Một mai Ta về . Thanh bình sẻ có nơi Quê Cha đất Tổ .

  

No comments:

Post a Comment