Tôi trở về trên lối cũ ngày thơ.
Từng viên đá đã mờ trong lòng đất.
Hàng cây cỗi ai chặt còn trơ gốc.
Đám lá vàng vương vất mãi bên trên.
Ôi nỗi buồn gọi mãi chẳng thành tên.
Từng góc nhỏ chênh vênh bao kỷ niệm.
Còn đâu nữa lũ bạn bè lưu luyến.
Suốt tuổi thơ chinh chiến nhớ tên nhau.
Quê hương nghèo chồng chéo những niềm đau.
Người đi đã không quay đầu ngó lại.
Còn kẻ ở ôm hận sầu tê tái.
Sống một đời mê mãi phận long đong.
Lối xưa giờ đã lắng đọng đục trong.
Tôi trở lại với cõi lòng băng giá.
Bao thân ái ngày xưa thành xa lạ.
Để bây giờ tất cả đã vùi quên.
Lucia Kim Nhung
04/02/18.
Từng góc nhỏ chênh vênh bao kỷ niệm.
Còn đâu nữa lũ bạn bè lưu luyến.
Suốt tuổi thơ chinh chiến nhớ tên nhau.
Quê hương nghèo chồng chéo những niềm đau.
Người đi đã không quay đầu ngó lại.
Còn kẻ ở ôm hận sầu tê tái.
Sống một đời mê mãi phận long đong.
Lối xưa giờ đã lắng đọng đục trong.
Tôi trở lại với cõi lòng băng giá.
Bao thân ái ngày xưa thành xa lạ.
Để bây giờ tất cả đã vùi quên.
Lucia Kim Nhung
04/02/18.
No comments:
Post a Comment