Sunday, February 25, 2018

Van Mong Nguyen: Cứ Vẫn Bình An



Van Mong Nguyen



Sáng trời mưa , trời mưa ướt áo Anh đi , lấy chiếc xe sha ken xong , 120.000 ¥ [ 24 triệu vnd ] , kiểu này , cuối năm Tết đến Xuân về quà Xuân đâu có . Ở Nhật vậy , tự do không theo ý mình được , Xe 2 năm bắt buộc kiểm tra , không bị cấm lưu hành , một nước mà dân có quyền tuyệt đối , thay đổi chính quyền và luật xã hội nghiêm khắc , vài người thấy phi lý , tốn kém ra tranh cử , kêu gọi bỏ vụ shaken xe , rớt chắc , bỏ thì công việc của những cơ sở sửa chửa xe sẻ đóng cửa sao ! 
Hôm nay thứ 7 nghỉ , ngày mai Chủ Nhật nghỉ và thứ 2 ngày lể cũng nghỉ , ở Nhật có những ngày lịch in số đỏ , ngày nghỉ của Quốc Dân , khoảng mười mấy ngày , nhớ ơn biển , ngày cây xanh , Hảng bận yêu cầu thì trả lương thêm 1 ngày tính lên 25 % . Cũng phải hiểu chỉ là nhân viên chính của Hảng mới được , còn làm lương theo ngày , hay tính giờ thì nếu làm chỉ trả đúng lương thoả thuận . Có nhiều Hảng lách luật không đóng bảo hiểm tai nạn , khi mình bị tai nạn ráng chịu , tới bệnh viên bảo hiểm sức khoẻ không chi trả vì tai nạn khi làm việc , bất mản cứ nghỉ luôn . Đời sống nơi nào không có vấn đề .
Tết này gần tới nhớ tết xa xưa , ám ảnh vụ Tết Mậu Thân , bất chấp nhân tình , bên kia nổ súng thay tiếng pháo sát hại người dân , Tiểu Đoàn chuyển quân về cây số 23 , nằm ngay Quốc Lộ , phản ứng nhanh giữ bình an cho dân ăn tết . Sáng mồng 1 mậy trời mờ ảo , chẳng thằng nào chúc tết thằng nào , gặp nhau gượng nụ cười , nhớ Mẹ nhớ Cha , nhớ Em gái nhỏ ngồi bên bếp lửa hồng , mà chúc như thế nào nhỉ ?
- Năm mới chúc khoẻ mạnh .
Có cần khoẻ đâu , đạn tới không tránh mình , chúc phát tài , cũng không được , đánh bài Nó ăn hết tiền Mình sao ! 
Mới nhô được nắm me đất , thấy Thằng Ngọc chui từ lùm tre đi ra , cùng đơn vị nhưng cũng hiếm khi gặp nhau .
- Mày làm gì vậy Mong , tết buồn nhớ nhà quá .
Nó ngồi xuống nơi góc lều , mặt xa vắng chơ vơi .
- Tao cũng nhớ nhà như Mày , nhớ mấy đứa cơ Quang , nhớ Nga cơ Chinh láu táu , nhớ bạn bè .
- Mày còn thuốc không ? đưa Tao vài gói , mấy bửa nay nhịn .
Tôi cười , thuốc lúc nào cũng có , Nhả gởi cho , người yêu của Lính dể thương , cứ sợ Anh không lời giả biệt .
- Trong ba lô còn 5 gói , để ăn cơm rồi Tao đưa cho .
Lấy ca đổ hai phần ba nước , bỏ nắm me đất , bằng thuốc mìn nấu sôi , nêm muối , bột ngọt , hai thằng bạn thân cùng ăn bửa cơm sáng mồng 1 . Bánh mức ở đâu ? 
Thằng Ngọc cầm 3 gói thuốc đi về , Tôi kê ba lô làm bàn viết thư đầu Xuân , trời âm u , thiu thiu nằm ngủ , mở mắt thấy Thằng Ngọc cười .
- Mày đưa cho Tao gói nữa , hết mẹ nó rồi .
- Thằng này , 3 gói mà Mày hút nhanh vậy .
- Thì chia cho tụi bạn , Lính không lẻ hút một mình .
Nó thật thà thiệt , ai không biết .
- Nhưng thuốc của Tao đưa Mày mà . 
Hai thằng nhìn nhau , đúng đâu thể có mà không chia cho bạn , sống với Mẹ chết bên bạn , mở ba lô lấy gói thuốc .
- Tao cũng chỉ còn 1 gói nha , giữ mà hút , mai Câu Lạc Bô chưa có là cũng nhịn .
Thằng Ngọc ngẩm nghĩ .
- Mầy có tiền đó không ?
Nó hỏi xong Tôi trả lời hơi nhanh .
- Có . Trong bóp còn 5 ngàn .
Móc bóp đưa Nó 4 ngàn , tay cầm miệng nói .
- Mày đưa hết cho Tao , giữ tiền làm gì .
Thằng hay nhỉ , tiền mà Nó nói giữ làm gì , đành đưa hết , như ý Nó hí hửng đi về , Tôi toát mồ hôi . Thằng Ngọc có biệt tài đi không ai bắt được , có tiền gần dân là đi , lại phải đi tìm .
Nhiều năm đã qua , giờ sống đời một Mình , Xuân về nơi quê xa , nơi này chẳng có .

No comments:

Post a Comment