Mở mắt đã nghe tiếng mưa , tối trời sấp mặt . Trên Trời rảnh rổi , kéo xuống trần gian đủ đông vui . Thần mưa , Thiên Lôi , Thần gió tha hồ vũ lộng dương oai . Tới Hảng , mở cánh cửa xe , kẹp dù bước ra , gió bật cán dù , bay nhanh đập vào mắt , cám ơn Chúa mắt nhắm kịp nên không bị lọt tròng , chút nữa thành độc nhản long . Phản ứng chống đau người gai gai , lưng nhấp nhỏm đau , nước mắt ứa lệ . Chiều về đọc bản tin : Khen đội tuyển Nhật khi về trả phòng sạch sẻ , cười nhẹ , chuyện thường thôi , tập quán chung đương nhiên . Đời sống vốn thế , công sở , trường học , hảng xưởng đều như vậy , trước khi về phải làm sạch nơi mình đã sử dụng , Hảng Nhật dù đông người cũng không có người làm vệ sinh [ Trừ Phi Trường và nơi công cộng thì có Hảng Vệ sinh ] , tiếng chuông báo hết giờ , tất cả không trừ Ai sẻ làm sạch chổ mình , sắp xếp lại dụng cụ thứ tự , kỷ luật tới mức gò bó . Tôi gặp những Cô Bé VN qua làm luôn cười chia sẻ .
- Nhật sao mình vậy , đừng cho người Nhật giỏi , bị ăn hiếp cũng chuyện bình thường , xấu tốt khó hiếu , nhớ tới người nhà , kỷ niệm vui mà vượt khó để còn trở về .
Chỉ còn khoảng 10 phút tới giờ nghỉ trưa , cửa phòng nơi Tổ Trưởng đang làm mở , ngồi dưới đất vẩy tay , mấy hôm nay Tổ Trưởng bị đau lưng , đi Bệnh Viện rồi tới làm , đang làm đi bệnh viện , thói lạ , đau thì nghỉ Ai đòi buộc .
- Kêu dùm xe cấp cứu , đau chịu không nổi .
Xuống Văn phòng báo , trưởng công trường lên xác nhận gọi xe , mấy phút sau xe tới , giờ nghỉ nên tụm năm tụm ba bàn tán . không cần có người nhà , Tổ trưởng mới từ Lào về , Hảng mở thêm công trường ở Lào nên điều động người thay nhau qua huấn luyện . Tôi thoàng nghĩ : Không biết với tính linh tinh của Tổ Trưởng , có mất lòng Cô nào rồi bị thư không ! Sống lâu lên lảo làng , nói cả ngày , toàn theo ý mình , hàng khách đặt tặng Vợ ngày gì đó , kích thước bụng 36 cm , ép hàng 30 cm , bị gọi phản ảnh , Tổ Trương buông điện thoại cằn nhằn .
- Ông Nguyễn . sao có người khó chịu như vậy .
Nhiều khi Tôi cười , Tổ Trưởng nói gì kệ , Tôi đọc kinh , có khi thầm nghĩ : May là Vợ Mình nói nhiều hơn , sáng họp công việc , mặt đổi màu như Tắc - kè .
- Ngày hôm nay rảnh , không có hàng đặt .
Ngày hôm đó Tôi làm không kịp thở , hay nhỉ , ngày nào Tổ Trưởng cười nói hàng nhiều là Tôi lại ra sân ngó trời .
Ngồi một mình , tự suy nghĩ : chút nữa từ bệnh viện Tổ Trưởng sẻ về , vụ đau lưng này Tôi đã bị , phát đau thì khỏi cựa được người , đau có Mẹ kêu Mẹ , có Vợ kêu : Em ơi , vài tiếng sẻ dịu , Tổ Trưởng vui vẻ cám ơn , Nhật vậy đó , đau cứ ngồi không tại Hảng và sẻ được năn nỉ về nghỉ , cố gắng là thế . Đang làm tấm bửng rơi trúng chân , đi Bệnh Viện bó bột về Hảng , ngồi nhìn , mai tới Hảng ngồi ngó , hình thức quá sức . Tổ Trưởng đôi khi phô trương , va chạm tới Việt Nam , để hơi lố là Tôi nói .
- Sẻ không cần học cung cách của Người Nhật đâu , nịnh trên khinh thường dưới .
- Nhưng Ông Nguyễn đang ở Nhật .
Tôi gằn tiếng to cho tất cả cùng nghe .
- Nhớ dùm , Tôi là người Việt Nam , Nhân Nghĩa Trí Tin đủ để làm người .
Chạnh lòng khi đang sống kiếp đời xa quê , luôn bên lề , tránh nạn độc tài đảng trị bất nhân mà đi , thương dân nước Tôi , không hơn thua với Ai , yêu thương , tự do , dân chủ đích thực . nhìn thấy ghe phụt khói đen chạy trối chết , tim thót niềm ấm ức . Thay đổi , buộc phải thay đổi , buổi sáng mở cửa quét sân .
- Chị Ba khoẻ không ? Có bó rau ngon , chút Em mang qua nhà Chị nấu Anh ăn lấy thảo .
Bà tươi trẻ : Cháu Bà ngoan , giống y như thằng Cha mày .
Hài hoà nhân hậu vốn bản tính Dân Tôi , sao nên nổi !
Mắt đang nhấp nháy , chảy nước mắt chống cơn đau , nếu giờ ở Việt Nam sẻ bị quở .
- Già sinh tật , thấy người đẹp thả dê .
Thứ 7 , mồng 7 , tháng 7 , ngày của Mẹ , chúc Bà Con an bình .
Sẻ có ngày Chúng Ta phải trả lời : Khi Ta đói Ngươi không cho Ta ăn , Ta tù đày Ngươi không thăm viếng , Ta bị bức hiếp , bị ném đá vào nhà , ngươi không hỏi han . Thánh Phê Rô đã gặp Chúa trên đường khi rời Rôma .
- Ta đi vào Thành chịu chết chết một lần nữa .
Tất cả Các Thánh Tông Đồ đã tử đạo , Thiên An cháy ngọn lửa ngất trời . Ngày nghỉ nhắm mắt : Cho Tôi tìm một thoáng Hương xưa .
No comments:
Post a Comment