Tuesday, July 31, 2018

Van Mong Nguyen: Cuộc Sống

Van Mong Nguyen



Những ngày thật thảnh thơi khi ở gần dân , quen sống hầm hố , nước đọng bùn lầy , gạo sấy no lòng , giờ trong đồn Pháo Binh nặng , những khẩu súng trên xe Thiết Giáp 175 ly mỗi lần tác xạ inh tai , giật nẩy người , Lính Dù năn nỉ pháo thủ .
- Trước khi mấy Ông bắn , làm ơn báo tin dùm chứ .
Đóng quân nhờ căn cứ Phào Binh , sau những đêm đi kích về , cũng nhận được tình thân săn sóc của những Cô Vợ lính pháo binh theo Chồng , nấu phụ cơm canh .
- Để Chị nấu cho , mấy Chú đàn Ông con trai . 
Đi chợ mua cá , rau tươi mang về , bửa cơm ngon canh ngọt , những người lính Dù quen gian khổ cảm động , tối có biến , những người Vợ sát cánh bên Chồng , thời điểm này thì lính Dù xông pha , đáp trả ân tình . Không hận thù trong chiến đấu , nhiều đêm nhìn ngắm sao trời , thương Ai nhớ Ai .
Từng toán 6 Thằng lính Dù đi kích về , cơm có sẳn , ăn xong vui vẻ ra quán , thăm Ai chiều về căn cứ , nhận lệnh lên đường . Sau gần một tháng , vài lần bị lính Dù đánh tơi tả , du kích gặp chỉ bỏ chạy , đã có lệnh từ Tỉnh Uỷ Quãng Đà .
- Tất cả ngưng mọi hoạt đông , Nguỵ Dù quá mạnh .
Buổi chiều đi đủ phương , bất định hướng , tới lui xuôi ngược , trời đêm bóng tối bủa vây , hơi sương thấm ướt bờ vai , Tôi nói ngừng , làm 3 chiếc lều theo hình tam giác , mỗi lều 2 thằng hổ trợ lẫn nhau . Phân công gác xong , Tôi vào lều , lấy Ba lô kê đầu chìm trong giấc ngủ say . Mở mắt , sáng còn mờ sương trắng ruộng hoang vu , toát mồ hôi trán , tuy đang tháng lạnh , nhìn khẩu súng M.16 để góc lều , trước đầu lều một người đàn bà đang bên bếp lửa , sao lại như thế này , bình tỉnh ngồi dậy đi tới , người đàn bà quay nhìn .
- Anh dậy rồi , còn sớm mà , Em nấu nước pha cà phê .
Không thể tưởng tượng nổi , người đàn bà khoảng chừng 30 tuổi , sắc mặt có sự tàn phai . 
- Em vào lúc khuya , mấy Anh nói Anh không thích nên không kêu ! Em không phải vì tiền đâu , Anh đừng la mấy Anh .
Đi mấy tiếng đồng hồ , cách gì mấy thằng đón được người đàn bà này vào , cấp trên mà biết là Tôi ở tù , hai thằng đi tới gải đầu , bối rối .
- Tụi Em xin lỗi , Anh đừng giận .
Lẳng lặng quay trở vào lều ngồi , những người lính sống chung biết tính chừng mực của Tôi , không bao giờ tới nơi vui chơi , thân tình mới uống vui , mấy năm lính , tự thấy trưởng thành , Anh Em thích thì đó là ý mỗi người , không nghĩ chuyện yêu thương vì nhận chân cuộc sống : Thân là lính , có gì đâu , ngày mai biết mình còn không ! Tơ vương làm chi để khổ luỵ cho người mình thương .
Thằng Lạc mang ca cà phê ngồi xuống bẻn lẻn .
- Anh thông cảm , cứ coi như chuyện bình thường .
- Nói mấy đứa thanh toán cho Cô Ta đàng hoàng , đưa Cô Ấy đi trước khi trời sáng , đừng như vậy nữa .
Sau những ngày bình yên , đơn vị tăng cường mặt trận , Tôi bị thương nặng , Thằng Lạc và 2 người lính trong tổ túc trực chờ 2 ngày để đưa lên máy bay Trực Thăng , mở lòng sẻ nhận được yêu thương . Không sợ chuyên khó , chỉ không muốn phiền cho người . Cô Bạn thân viết thư khuyên .
- Tại Sao Mong cứ lo và mặc cảm . 
Tính trời sinh , trời đất bao la , Ta luôn là Ta .

No comments:

Post a Comment