Van Mong Nguyen
Từ Tiểu Đoàn về tới chốt , cởi dây chạc đạn chưa kịp để xuống , mặt Thằng Dết đớ đẩn .
- Em gặp Thằng Bạn , nói chuyện vui quá , quên mua thuốc cho Anh rồi .
Bần thần ngẫm nghĩ Thằng Dết mang dây đạn .
- Để Em đi lại , tối có thuốc cho Anh .
Ngọn đồi của Tôi và Thằng Dết giữ nằm giữa khoảng , những chốt phía trong ra Tiểu Đoàn phải đi qua , đi về trơn trợt cũng mất mấy giờ .
- Thôi để mai sáng Tao đi , chút ăn cơm xong , đi tới Bô Chỉ Huy Đại Đội xin vài điếu hút đở cũng được .
Đếm vừa đúng 7 con tôm khô ngâm nước , giả nhỏ , nấu canh bầu non , trái bằng ngón chân mới nhú , mấy bửa trước tình cờ phát hiện cây Bầu bò lan ven đồi , hơi cằn cổi , có vài bông đực , Tôi ngắt hết , thêm mấy ngọn bỏ luộc .
- Bộ ăn được hả Anh ?
Thằng Dết ngần ngại , lưởng lự , Tôi mơ hồ .
- Chắc ăn được , nếu có chết cũng anh dũng bội khiêng , Mày đừng lo , không Ai nở ghi trên bia mộ : Vì ăn ngọn bầu ngộ độc chết đâu !
Bửa ăn của lính Dù nơi vùng núi rừng , thêm chút rau xanh nên ngon miếng , nắng sáng mưa chiều , cây Bầu vươn mạnh và có trái , hái vào nấu canh tôm khô .
Nắng chiều vàng nhạt , Tôi men theo chân đồi , nhắm hướng Đại Đội , không dám đi con đường mòn băng qua chốt của Anh Mộc , thầm cầu Anh đừng thấy .
- Mong đi đâu đó , lên uống cà phê nói chuyện cho vui .
Tiếng Anh Mộc kêu thân tình , hởi ơi , không lên không được , gặp Anh uống cà phê thì trời cũng tối , thuốc Anh hút loại Batos đen khét nghẹt , Anh Mộc lớn tuổi và hiền , theo đơn vị vào Nam , người thân còn kẹt lại ngoài Nam Định , thằng nào tốt mới được Anh nói chuyện , còn hơi phách lối là Anh hứ : Kệ mẹ mày . Anh cười khoe hàm răng trắng nhởn , lấy ca nấu nước , bỏ cà phê vào vợt vải , Hai Anh Em uống cà phê đen đậm , ngọt đắng yêu thương , chiều cơn gió hiu hiu nhẹ , Anh Mộc xuống hầm trú ẩn , quay lại trên tay có gói thuốc captans , loại Tôi hút .
- Bửa trước có thằng Nó cho , biết Mày hút loại này Anh để dành gặp sẻ đưa .
Mắt mũi Tôi sáng rở , cở nào vui hơn , đâu cần đi đâu nữa , khói thuốc bay , tình sâu nghĩa nặng , Anh Mộc nhẩn nha .
- Lần tiếp tế tới , Mày khuyên Thằng Hà bỏ ý định xin vào đi , Nó làm tiền trạm , Anh Em mình hay hơn .
Ngày mới ra hành quân , Anh Mộc là tổ trưởng của Tôi và Hà , giờ Thằng Hà làm trưởng tiền trạm , cảm thấy không thích hợp , do vài bổng lộc không muốn , chẳng hạn mỗi đợt tiếp tế , Đại Đội có hai con heo , chỉ tiếp tế phần thân , còn đầu , bộ đồ lòng bán tiền đó riêng cho tiền tram , tiền không phải của mình nên áy náy , Nó và Tôi xuất thân xóm đạo nên tự thân : Chớ tham của người .
- Dạ . Để Em thử nói coi .
Cầm gói thuốc về , thằng Dết có vẻ yên lòng , Nó người Việt gốc Miên , thật thà , tối nằm trong hầm nghêu ngao hát tiếng Miên , Tôi nghe cười nghĩ : Bộ Đội mà mò lên , nghe thấy tiếng lạ , tưởng ở xứ người , chạy quên luôn dép râu , môt lần Nó nhờ , tâm trạng xúc động .
- Anh viết dùm Em lá thư gởi về nhà .
Thời đi học toàn trốn Cô Giáo bắt ếch , mò cá , chử nghĩa cứ bên Cô . Nhắc tới Cha Mẹ và đứa Em gái làm Cô Giáo , mắt thằng Dết ngời sáng niềm hạnh phúc , viết xong đọc cho Nó nghe :Con khoẻ xin Cha Mẹ và Em đừng lo . Bỏ vào phong bì .
- Địa chỉ nhà Dết ghi như thế nào ?
- Nhà Em đâu có địa chỉ !
Chuyện khó ló cái khôn , Tôi lấy tờ giấy ghi chử to : Nhờ Kế Toàn Trưởng , coi thẻ căn cước Quân Nhân của Kiên Dết , ghi địa chỉ chuyển thư dùm .
Sống những ngày thương nhớ người thân , gia đình , rừng xanh , đồi vắng thân tình Anh Em .
... Mời Bà Con đọc . Ngày hôm nay những đứa Con về nhà , Ngày Vợ Nho mất đúng 10 tháng , mưa rơi cho lòng thêm chơi vơi .
- Em gặp Thằng Bạn , nói chuyện vui quá , quên mua thuốc cho Anh rồi .
Bần thần ngẫm nghĩ Thằng Dết mang dây đạn .
- Để Em đi lại , tối có thuốc cho Anh .
Ngọn đồi của Tôi và Thằng Dết giữ nằm giữa khoảng , những chốt phía trong ra Tiểu Đoàn phải đi qua , đi về trơn trợt cũng mất mấy giờ .
- Thôi để mai sáng Tao đi , chút ăn cơm xong , đi tới Bô Chỉ Huy Đại Đội xin vài điếu hút đở cũng được .
Đếm vừa đúng 7 con tôm khô ngâm nước , giả nhỏ , nấu canh bầu non , trái bằng ngón chân mới nhú , mấy bửa trước tình cờ phát hiện cây Bầu bò lan ven đồi , hơi cằn cổi , có vài bông đực , Tôi ngắt hết , thêm mấy ngọn bỏ luộc .
- Bộ ăn được hả Anh ?
Thằng Dết ngần ngại , lưởng lự , Tôi mơ hồ .
- Chắc ăn được , nếu có chết cũng anh dũng bội khiêng , Mày đừng lo , không Ai nở ghi trên bia mộ : Vì ăn ngọn bầu ngộ độc chết đâu !
Bửa ăn của lính Dù nơi vùng núi rừng , thêm chút rau xanh nên ngon miếng , nắng sáng mưa chiều , cây Bầu vươn mạnh và có trái , hái vào nấu canh tôm khô .
Nắng chiều vàng nhạt , Tôi men theo chân đồi , nhắm hướng Đại Đội , không dám đi con đường mòn băng qua chốt của Anh Mộc , thầm cầu Anh đừng thấy .
- Mong đi đâu đó , lên uống cà phê nói chuyện cho vui .
Tiếng Anh Mộc kêu thân tình , hởi ơi , không lên không được , gặp Anh uống cà phê thì trời cũng tối , thuốc Anh hút loại Batos đen khét nghẹt , Anh Mộc lớn tuổi và hiền , theo đơn vị vào Nam , người thân còn kẹt lại ngoài Nam Định , thằng nào tốt mới được Anh nói chuyện , còn hơi phách lối là Anh hứ : Kệ mẹ mày . Anh cười khoe hàm răng trắng nhởn , lấy ca nấu nước , bỏ cà phê vào vợt vải , Hai Anh Em uống cà phê đen đậm , ngọt đắng yêu thương , chiều cơn gió hiu hiu nhẹ , Anh Mộc xuống hầm trú ẩn , quay lại trên tay có gói thuốc captans , loại Tôi hút .
- Bửa trước có thằng Nó cho , biết Mày hút loại này Anh để dành gặp sẻ đưa .
Mắt mũi Tôi sáng rở , cở nào vui hơn , đâu cần đi đâu nữa , khói thuốc bay , tình sâu nghĩa nặng , Anh Mộc nhẩn nha .
- Lần tiếp tế tới , Mày khuyên Thằng Hà bỏ ý định xin vào đi , Nó làm tiền trạm , Anh Em mình hay hơn .
Ngày mới ra hành quân , Anh Mộc là tổ trưởng của Tôi và Hà , giờ Thằng Hà làm trưởng tiền trạm , cảm thấy không thích hợp , do vài bổng lộc không muốn , chẳng hạn mỗi đợt tiếp tế , Đại Đội có hai con heo , chỉ tiếp tế phần thân , còn đầu , bộ đồ lòng bán tiền đó riêng cho tiền tram , tiền không phải của mình nên áy náy , Nó và Tôi xuất thân xóm đạo nên tự thân : Chớ tham của người .
- Dạ . Để Em thử nói coi .
Cầm gói thuốc về , thằng Dết có vẻ yên lòng , Nó người Việt gốc Miên , thật thà , tối nằm trong hầm nghêu ngao hát tiếng Miên , Tôi nghe cười nghĩ : Bộ Đội mà mò lên , nghe thấy tiếng lạ , tưởng ở xứ người , chạy quên luôn dép râu , môt lần Nó nhờ , tâm trạng xúc động .
- Anh viết dùm Em lá thư gởi về nhà .
Thời đi học toàn trốn Cô Giáo bắt ếch , mò cá , chử nghĩa cứ bên Cô . Nhắc tới Cha Mẹ và đứa Em gái làm Cô Giáo , mắt thằng Dết ngời sáng niềm hạnh phúc , viết xong đọc cho Nó nghe :Con khoẻ xin Cha Mẹ và Em đừng lo . Bỏ vào phong bì .
- Địa chỉ nhà Dết ghi như thế nào ?
- Nhà Em đâu có địa chỉ !
Chuyện khó ló cái khôn , Tôi lấy tờ giấy ghi chử to : Nhờ Kế Toàn Trưởng , coi thẻ căn cước Quân Nhân của Kiên Dết , ghi địa chỉ chuyển thư dùm .
Sống những ngày thương nhớ người thân , gia đình , rừng xanh , đồi vắng thân tình Anh Em .
... Mời Bà Con đọc . Ngày hôm nay những đứa Con về nhà , Ngày Vợ Nho mất đúng 10 tháng , mưa rơi cho lòng thêm chơi vơi .
No comments:
Post a Comment