Van Mong Nguyen
Bị bắn trúng tay, tôi được tải thương về Bệnh Viện Nguyễn Tri Phương Huế. Vết thương mới sưng hành đau cả đêm. Sáng dậy nghe tiếng khóc nỉ non. Trong phòng ai cũng nhìn thấy người vợ ngồi khóc bên người chồng nằm bất động, thẳng đơ. Biết mọi người đang nhìn, chị vợ khóc to tiếng:
- Anh ơi. Ai cũng nhìn mình nờ. Em nói không được mô, mà anh nói không can chi mô. Anh ơi.
Tất cả bàng hoàng, thật đáng tiếc. Người chồng đòi hỏi và bị thượng mả phong, khâm liệm, người vợ đau buồn bên quan tài chồng, khóc càng thảm thiết bi thương.
- Anh bỏ em một mình cô đơn, lạnh lẻo anh ơi.
Tiếng khóc làm ai cũng mủi lòng, cúi xuống, ngẩng lên.
- Anh ơi đừng bỏ em một mình, cho em theo với...
Khóc lóc và khi ngẩng đầu lên, mái tóc dài vướng vào chiếc đinh hòm, hoảng hồn tưởng chồng linh thiêng níu giữ, chi vợ thất thanh kêu lớn tiếng:
- Bớ anh ơi, để em ở lại nuôi con.
Tất cả người trong phòng nhìn nhau.
No comments:
Post a Comment