Friday, October 28, 2016
Những Vỏ Ốc Cườm Ở Sân Chợ Cũ
Những Vỏ Ốc Cườm Ở Sân Chợ Cũ
---------------------------------------
Em Ngoại Hải,
Tôi xóm Trại.
Năm sáu mốt, sáu mươi
Làng mình chẳng có chỗ nào chơi,
Ngoài cây xăng và khoảng đất trống nơi chợ cũ.
Chiều chiều trẻ em trong xứ
Đến thả diều, đánh khẳng, chơi u,
Hay đến tạt lon, đánh thẻ, chơi cù.
Niềm vui lớn ở một nơi thật nhỏ.
Tôi quen em thuở đó,
Khi em ngồi nhặt vỏ ốc cườm,
Và trang điểm cho cái nhà cát em vừa đắp...
Khi tôi mải miết thả diều nên lỡ đạp,
Em òa khóc chạy theo níu áo bắt đền.
Em đã không nắm được áo mà lại nắm quần.
Tôi ngượng chín người còn em cười nắc nẻ.
Ôi, cái thuở mặc quần đùi thật mát mẻ!
Thế là em vui,
Em bắt tôi cùng chơi.
Rồi năm này, tháng nọ
Sân chợ cũ bỗng trở thành nơi gặp gỡ.
Tôi không còn thả diều,
Nhưng mỗi chiều em vẫn còn ngồi nhặt vỏ ốc.
Những vỏ ốc cườm đủ màu, đủ sắc
Đã cùng sợi cước diều của tôi
Làm thành những xâu chuỗi đẹp tuyệt vời,
Cho em đeo trên tay, em quàng trên cổ,
Cho tôi mơ thành những con ốc cườm nho nhỏ,
Tôi có một chốn ở.
Vậy mà càng lớn em càng xa.
Có phải vì em đẹp mặn mà,
Hay kiêu sa vì em là gái Ngoại Hải?
Còn tôi trai xóm Trại,
Tôi dại một đời,
Có phải vậy không, em tôi ơi!
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment