Van Mong Nguyen
...Được mời tới nhà dùng bữa cơm hội ngộ, sau nhiều năm xa quê, cứ tưởng một đi không trở lại. Quý bạn nên Lan làm nhiều món, gà quay, dê hầm, hải sản mực xào, nhìn ngon nhưng nghĩ tới phải có mắn nêm, cá khô thì hay. Cảm động vì vui khi thấy gia đình Tuấn Lan đầm ấm, đầy đủ.
- Bộ không thấy ngon hả? Về thích ăn gì cứ nói. Giờ chịu khó ăn giùm đi chứ!
Lan cười mời vồn vã.
- Không. Ngon lắm, chỉ do tâm trạng nhớ và cảm động thôi.
- Chắc sợ thịt, nước ngoài về ai cũng vậy .
Tuấn thẩm định với nụ cười vui.
- Ăn đi, nghỉ trưa rồi, mình đưa tới nhà anh Phương chào.
Căn nhà xây khang trang. Hai Anh em mừng gặp gỡ.
- Khoẻ chứ? Bên đó làm gì?
Anh Phương sau thời gian khó khăn, đang trở thành đại gia, kể về những gì mình có, phấn khởi.
- Dạ. Em là Giám đốc kỹ thuật của một hãng... to.
Thiệt đấy, về Việt Nam không nói kiểu trên trời là không ai nghe. [Bộ sợ xin tiền hay sao mà giấu] công nhân tá hỏa, cứ chủ hãng. Mời Anh Phương:
- Tối em mời gia đình Tuấn Lan dùng cơm, anh cũng tới nhé.
Anh Phương hơi ngẫm nghĩ.
-Anh bận chuyện sổ sách mỗi ngày, nhưng sẽ tới, mấy đứa cứ tự nhiên, đừng chờ.
Tuấn đứng lên từ giã:
- Xin phép anh, mình về đi Trường, nếu được tối anh em mình gặp.
Hai người bạn thân ra ngoài.Tuấn nói:
- Vẫn có tình anh em nhưng giờ anh Phương giàu lắm, mình chỉ kính nhi viễn chi.
Cũng mừng và mong cho anh mọi sự an lành.
No comments:
Post a Comment