Monday, May 8, 2017

Van Mong Nguyen: Đầu Ấp Tay Gối

Van Mong Nguyen

Dựng chiếc xe đạp xong , thấy cửa mở hé đẩy bước vào . lạ nhỉ giờ hơn 9 giờ , mà hàng quán chưa bán , trong ánh sáng mờ , nhìn thấy Chị Cảnh đang nằm thẳng im trên tâm phản , hai thằng con trai , đứa 5 tuổi , đứa 3 tuổi co ro ngồi bên cạnh Mẹ .
- Chị như thế nào đó , bộ mệt hả ?
Trong sự mệt nhọc , mắt ứa lệ , Chị Cảnh thều thào .
- Không biết sao , từ chiều hôm qua giờ , Chị bại liệt , người không cử động được , chỉ tội cho hai đứa nhỏ nhịn đói .
- Còn Anh đâu ?
- Giờ chắc đi uống cà phê rồi , ổng có ngó ngàng gì tới Chị và hai đứa Con đâu ! 
Anh Xuân này , thiệt hết biết , quen Chị Cảnh , tới lui hơn cả năm . Vợ Chồng mạnh ai nấy lo , đời sống chung , Anh chịu gạo , Chị phần thức ăn . Một lần ghé vào Chợ Đầm , thấy người đàn bà bán loại bánh tráng nước dừa , bánh tráng mì , Tôi dừng lại có ý mua , nghe tiếng hỏi sau lưng .
- Em cũng quê ngoài mình hả ?
Nghe tiếng hiểu .
- Dạ . Em quê Thiện Chánh , hồi nhỏ thích ăn bánh tráng nước dừa , Chị ở đâu ?
- Chị ở Công Thạnh , có Chồng người Trường Xuân , vậy mình cùng Tam Quan , đồng hương , nhà Chị gần đây . Em ghé chơi cho biết .
Mua 20 chục bánh , cùng Chị về nhà gặp Anh , tình đồng hương vui gặp gở nơi đất lạ , quê xa .Tới lui và thường ngạc nhiên về lối sống của hai Vợ Chồng , Chị người hiển , nhỏ nhẹ như bao Cô Gái Tam Quan , nét cười trên khuôn mặt .Còn Anh cũng chất phác , tại sao lại nghĩ được một lối sống vô tình như vậy . 
- Chị chịu khó chờ một chút , Em cho hai đứa nhỏ đi ăn gì , rồi về đưa Chị đi bệnh viện .
Tôi dẩn hai đứa Bé đói qua đêm , tới vĩa hè bán đồ ăn sáng , ăn tô cháo gà , uống ly sửa , mặt hai đứa nhỏ có sắc tươi , cùng tung tăng đi về , Anh Xuân ngồi ở gường đối diện bộ phản lửng lơ .
- Chưa thấy ai như Anh , Vợ bệnh , Con đói đi uống cà phê thảnh thơi , trên đời này có một đấy .
Anh hậm hực , dấm dẳn .
- Bả bệnh mắc mớ gì tới Tao , còn lo cho mấy đứa nhỏ là bổn phận của Bả nghe Mày , không phải chuyện của Tao .
Tôi nhìn Anh dằn tiếng , không nể nữa rồi .
- Anh là Chồng , Vợ bệnh mà nói được như vậy , hai đứa nhỏ gọi Anh là gì ?
- Mày hỏi cắc cớ , Con Tao không gọi bằng Cha thì bằng gì !
- Anh nói đúng đó , gọi bằng Cha , giờ Tôi đưa Chị đi bệnh viện Cha coi dùm hai đứa Con nhé .
- Được rồi mày , để Tao coi , sao Mày nhiều chuyện quá , nhưng Tao nói trước Tao không trả tiền đâu đó Mày .
Tôi tự nhiên bật cười .
- Nhiều chuyện quen rồi Anh , và không cần tiền của Anh đâu .
Quay qua nói với Chị Cảnh .
- Giờ Em kêu xe xích lô đưa Chị đi bệnh viện , Chị có quen Cô gái nào gần đây , nhờ cùng ngồi với Chị , chứ như bây giờ thì Chị ngồi một mình không được .
- Em ra tới cách hai căn nhà , thấy nhà có cánh cửa màu xanh , nóí Con Hương qua Chị nhờ , Nó cũng thương Chị lắm , Chị có nhắn người nhà , chắc mai có người vào .
Dợm bước đi , Anh Xuân đứng lên .
- Để Tao đi cho mày , thiệt Tao sợ Mày luôn .
Tôi và Chị Cảnh bốn mắt nhìn nhau , thấy mắt Chị thoáng niềm vui . Cô Hương vội tới . Chị Cảnh cho biết sơ sự việc , quay cằn nhằn Anh Xuân .
- Đàn ông gì cái thứ ông , quá đáng .
Anh Xuân lẳng lặng ngồi xuống gường . đở Chị Cảnh lên Xích lô , Cô Hương ngồi giữ . 
- Em cho Chị đi tới Núi Một , ở dưới Nhà Thờ Đá , có ông Thày thuốc Nam hay lắm , vào bệnh viện mình là dân cũng không có thuốc , Chỉ có thuốc dành cho cán bộ thôi Em .
Thời xuyên tâm liên . lá khoai mì , bo bo ăn no lâu , nhà Thày thuốc Nam . đông người bệnh tới , thuốc lá đủ thứ cây cỏ , người băm , kẻ rải phơi , người sao vàng hạ thổ , Ai cũng vui , phấn khởi , Thày bị mù , nghe kể thời trẻ lưu lạc tứ phương , học được cách trị bách bệnh . Có tuổi bị mù về quê cùng Vợ Con , bệnh nào cũng khỏi , nổi tiếng . Chị Cảnh khám xong , nhận 6 thang thuốc , gói trong giấy báo , nấu uống như nước trà . Nhìn mấy thang thuốc to , Tôi ngẩm nghĩ : phước chủ lộc thày , thôi cứ yên tâm .Về nhà , Cô Hương sốt sắng .
- Để Em chạy về lấy cái ấm to qua nấu .
Mở giấy báo , không thiếu một thứ lá gì , kể cả lá thông , cứ nấu đã , Chị Cảnh uống xong chén thuốc đầu tiên lắc đầu .
- Thuốc gì mà đắng nghét Em .
Thuốc đắng đã tật mà , Tôi nói ,
- Bây giờ cũng tạm ổn , nhờ Cô Hương chạy qua chạy lại , lo cho Chị uống thuốc , Em về chiều sẽ cùng Vợ tới lo cơm nước cho Anh và mấy đứa nhỏ , Chị nghỉ ngơi . đừng suy nghĩ nhiều .
Buổi chiều nhà xong chuyện , hai Vợ Chồng ghé Chợ Đầm mua gạo và đồ ăn , nhà có đàn bà mới ổn , bửa cơm tươm tất . cháo thịt cho Chị Cảnh .Vợ Tôi đút từng muổng cháo với nụ cười .Anh Xuân giờ thấy ánh mắt nhìn Vợ thương yêu , Chị Cảnh thật xúc động .
- Cám ơn Vợ Chồng Em , Em tốt quá .
Tôi bình thản tự nhiên .
- Không tốt đâu Chị . Em chỉ sống và thực hành như lời Chúa Em dạy : Ai cho Người khác 1 ly nước lả tức là cho Ta , Với lại mình đồng hương mà Chị .
Tôi chở Vợ đi ăn chè tối , tâm thái bình yên . Xin Chúa luôn cho Con sống xứng đáng là Con của Cháu .
\ 

Như thường ngày , thức dậy sớm , nấu nồi rượu cho heo ăn buổi sáng , nấu cơm rượu dở ra nong chờ nguội , vợ làm chén nước mắn , cùng ăn cơm cháy , nước mắn ngon , cơm cháy dòn , ăn cứ muốn ăn , không biết no , vui tình vợ chồng , tạm ổn Tôi dặn Vợ .
- Bây giờ Anh chạy tới nhà Chị Cảnh một chút , coi thử tình hình như thế nào ? 
- Vậy ghé ăn sáng luôn .
Thiệt Vợ hiền mà , Tôi cười .
- Ăn cơm cháy với Em no quá rồi , ăn sáng gì nữa , để rượu Anh về lọc cho .
Trên đường đi , thầm cầu nguyện xin Chúa và Mẹ Maria giúp Chị vượt qua cơn bệnh ngặt nghèo , mong Anh nhân biến cố này có sự thay đổi . Thấy cửa mở rộng , nhà sáng sủa , hai người đàn bà đang ngồi ở băng ghế đẩu bên cạnh phản , Chị Cảnh nằm , có Cô gái mặt xinh xắn , Anh Xuân thì đang cúi đầu , nghe tiếng một bà , giọng chân chất , dân dã .
- Thiệt Tao không biết sao lại đẻ ra thằng Con như mày . Cha mày mà biết ông đánh cho mày bể trán .
Vậy là Mẹ ruột Anh Xuân , bà nữa nói chân tình .
- Mày thương Con gái Má , Gia đình Má gả có đòi buộc gì đâu . cưới xong Mày đưa Nó đi , 10 năm qua chưa lần nào Mày cho Nó về thăm nhà , Má cũng không trách , nhưng sao Mày có thể đối xử với Vợ Con như vậy , để Nó ra nông nổi này .
Vậy là hai Bà Mẹ đã có , Tôi cất tiếng chào , Mẹ Chị Cảnh mừng .
- Thằng Ba , mới tới hả Con ? Dì cám ơn , ngồi đi Con .
Mẹ Anh Xuân cũng cười chào , Tôi hỏi Chị Cảnh .
- Chị thấy có khoẻ hơn không ?
- Chị thấy cũng đở nhiều rồi Em .Có hai Mẹ và Em gái nên Chị không lo nữa .
Cô gái ngồi trên phản với Chị Cảnh gật đầu , mỉn cười .Tôi tới bên Anh Xuân .
- Hai Bác cho phép , Cháu có chuyện muốn nói với Anh Xuân , mình đi uống cà phê đi Anh .
Anh Xuân đứng lên , như người đang đuối giữa biển vớ được phao , ra khỏi cửa Anh thở phào nhẹ nhỏm .
- Bị nạo quá trời Mày ơi , bửa nay uống cà phê Tao trả tiền .
Cùng đi Tôi thầm nghĩ : Một người lớn có vợ con mà nghe Mẹ nói , phàn nàn , ngồi im lắng nghe , vậy Anh cũng hiền lành .Có lần Tôi nói chuyện với Chị .
- Anh cư xử như vậy Chị không ghét bỏ sao ?
- Vợ Chồng mà Em , chỉ do keo kiệt tính toán , chứ Anh cũng tốt , Chị phận đàn bà cũng đành , trong nhờ đục chịu .Ghét sao được .
Mỗi ngày cơm nước gia đình ít tiếng nói tiếng cười , Anh chạy xe lam . tiền bạc cũng thong thả . nhà nước mới treo xe , Anh hằng ngày cà phê rảnh rổi , xe để không bán , người nào đang chạy xe , bộ phận hư , tới tháo mua , trả bao nhiêu tuỳ ý , anh nói .
- Tao cứ để dzẩy , bán ăn cũng hết , Anh Em cần coi như Mình giúp , tiền bạc tính chi , tình nghĩa mới quý .
Anh có thùng gổ nước mắn khoe .
- Tao cứ chờ cá cơm trùng mùa , giá rẻ mua làm , chín bán , Mày biết không ? Làm nước mắn một vốn ba lời đó Mày .
Khi nghe , chỉ biết nghe , Anh vui thì được .Vào quán , hai ly cà phê phin mang tới , những giọt cà phê thong thả nhỏ xuống , toả hương thơm , một sáng mới trời nắng đẹp .



Thường khi tới nhà chơi , Tôi cũng ít nói chuyện với Anh Xuân , gặp Anh gật đầu chào , nên hôm nay để Anh qua cơn thịnh nộ của Hai Bà Mẹ Tôi lấy cớ , chứ cũng không có dự tính nói chuyện gì , Tôi không nhưng Anh Xuân thì lại có , hớp ngậm cà phê để ly xuống Anh chậm rải hỏi .
- Theo như Mày , bây giờ Tao phải làm sao ?
Khôn thì không khôn , dại cũng chẳng dại , mà biết , Vợ Chồng người khác có chuyện bất hoà thì đừng nên xen vào , đừng bênh ai , sau này họ thuận hoà thì Mình sẽ bị nói đủ lời : Nó nhỏ mà bày đặt ta đây , nên cố tình lảng tránh .
- Anh lớn hơn Em , có Vợ lâu năm , nên Anh nghĩ phải như thế nào theo ý Anh , chứ Em nhỏ đâu biết .
- Tao tính nói với Bả . Vợ Chồng có lúc này , khi kia , thôi Bà bỏ qua , rồi Tao đưa hết tiền lâu nay Tao giữ cho Bả , vậy được không Mày ?
Tôi nhìn Anh đang chờ câu trả lời đồng tình .
- Anh hỏi cũng lạ , chịu hay không thì Anh hỏi Chị , sao hỏi Em .
Hình như đã có chủ ý . Anh vui vẻ chuyển qua chuyện khác .
- Tao thấy bên Đạo của Mày cũng có nhiều chuyện hay , Tao chạy xe Lam nên cũng quen thân mấy Người Làng của Mày , mà sao Chủ Nhật khách đông , sao Họ lại nghỉ ?
Chuyện này thì phải biết thôi .
- Ngày Chủ Nhật có luật kiêng việc xác , đó là những việc làm kiếm tiền , Người Công Giáo Tụi Em gọi là ngày của Chúa , ngày thờ phượng Chúa và nghỉ ngơi .Em muốn hỏi Anh , sao Anh gọi bên Em là bên đạo .
Anh Xuân nói cách bình thản .
- Thì Ông Bà già Tao gọi dzậy , giờ Tao nghe quen cũng gọi dzẩy . Cứ nghe người có đạo tức là Người theo đạo Chúa , còn Tụi Tao thì gọi là bên lương , đạo Phật thì nói là bên Phật Giáo , đạo Hoà Hảo thì nói rỏ đạo Hoà Hảo , tiếng goi phổ thông nhân gian mà , có gì đâu . thường thôi mà .
- Nghe Anh nói làm Em nhớ lại hồi lúc nhỏ , nơi Em ở Thiện Chánh có họ nhánh tên Kim Bồng , mỗi Chủ Nhật phải đi đò tới nhà thờ chánh sở Gia Hựu , thấy nhiều người dặn nhau : Chủ Nhật đò để cho mấy người có đạo Nẫu đi lể , mình bên lương nếu đi đâu thì đi đường bộ , giờ Anh nói Em hiểu , danh xưng chử Đạo là tự nhiên .
Ngẫm nghĩ Anh Xuân lại nói , ý thắc mắc .
- Tao hỏi Mày : Như có hai chiếc thuyền đi trên biển , cả hai thuyền đều là người có đạo , giữ đạo tốt lành , một chiếc đi từ hướng Bắc , cầu nguyên xin Chúa cho gió Bấc để thuận buồm xuôi gió một chiếc đi từ hướng Nam , xin Chúa cho gió Nồm cũng để thuận buồm xuôi gió , hai chiếc cùng đổi thẳng nhau , vậy Chúa nhận lời bên nào ?
Tôi tủm tỉm cười .
- Hai người đó cầu nguyện với Chúa , thì Anh tìm Chúa Em mà hỏi , sao hỏi Em và Em cho Anh biết , Chúa của Em quyền phép vô cùng , nên Em cũng cầu nguyện xin Chúa chửa lành bệnh của Chị , thôi Em còn việc nhà phải về , Anh hỏi chuyện này Em trả lời được , bây giờ Ai trả tiền cà phê ? Anh chứ Ai .
Đứng lên , về nhà Anh Xuân , Hai Bà Mẹ vui vẻ vồn vả .
- Đi vội nên không mua được gì , Thằng Ba cầm ít bánh tráng mì , mấy lọn bún dzề ăn lấy thảo , nói Vợ bửa nào rảnh tới chơi , hai Dì muốn gặp . Con Cánh khen Vợ thằng Ba dể thương mà giỏi .
- Dạ , Cám ơn Hai Dì , con xin phép .
Chào cả nhà , lòng lâng lâng , tình gia đình đầm ấm , mùng cho Chị Cảnh , hy vong Chị qua khỏi cơn bệnh , Vợ Chồng tình nghĩa keo sơn , đầu ấp tay gối sớm hôm mặn nồng .





Buổi sáng tham dự Thánh lể , dâng ngày lên Chúa , Xin Chúa cùng đồng hành trong ngày mới , về lên lửa nồi rượu , nấu cơm rượu , cho heo ăn , công việc mỗi ngày , Chồng làm Vợ phụ , Vợ cười Chồng khen , cuộc sống đơn giản , đã là Vợ Chồng thì đồng mộng đồng sàng , Tôi nói với Vợ khi làm .
- Mình bắt đầu từ hai bàn tay trắng , nếu thất bại cũng trở thành tay trắng , học và làm , không có gì phải sợ .
Người khác còn từ từ tính toán , Tôi vừa nấu rượu , vừa đi bán rượu , nuôi 20 chục heo thịt , 3 heo nái , Bố Mẹ Vợ lo lắng , thất kinh nói khi Con gái tới .
- Nuôi nhiều quá như vậy , hai đứa lấy gì cho nó ăn .
- Dạ .Con đâu có biết .
Và thật tự nhiên , nấu rượu mua gạo lần vài tạ , trả tiền Dì Bảy bán gạo nhì nhằng .
- Cứ để đó , khi nào bán heo trả một lúc cho Dì .
Vậy là thảnh thơi , Vợ Chồng trẻ chưa con , lon tong sáng tối , nhà nuôi thêm gà , trồng rau đủ loại , thích cho vui , ban sáng có phần bận rộn , còn cơm trưa xong là rảnh rổi , tối không tập hát ca đoàn là cùng Vợ tới nhà Bố Mẹ Vợ : Có Con mà gả Chồng gần .Nó luôn chạy tới đâu cần phải kêu . Bửa nay Vợ nhờ Chị mình coi chừng nhà buổi chiều , chuẩn bị vài thứ , tới chào hai bà mẹ Anh Xuân Chị Cảnh theo lời dặn , cặp gà nhà nuôi lớn , 2 chục trứng gà và 2 nải chuối .Của nhận ăn lấy thảo , thì mình cũng thiểu thảo cho có , tạo nên tình . Vợ nói .
- Thăm chào rồi , mình đi ăn thịt nướng cuốn bánh tráng Anh hả ? về khỏi mắc công nấu .
Ý Vợ Chồng theo , nghĩ nhiều chi mệt , có điều kiện nên cũng gọn mà tiện , Chồng trước Vợ sau vào nhà , nhìn thấy Anh Xuân một bên , Em Chị Cảnh một bên đang dìu Chị tập đi , Tôi miệng mỉn cười . Chị Cảnh đỏ mặt mắc cở , Anh Xuân buông Vợ phân bua .
- Tao đở Vợ , có gì mà Cười Mày .
- Ai cười Anh , Em chỉ vui với Ai mừng vui thôi .
May có Cô Em đở một bên , hai Bà Mẹ gặp Vợ Tôi mừng tíu tít , bây giờ trong nhà có 5 phụ nữ . Anh Xuân kêu .
- Để cho mấy người đàn bà tâm sự . Tao với Mày ra trước hóng mát , Mày biết đánh cờ tướng không ? đánh với Tao .
Thấy Vợ Chồng Anh thành bình thường , Chị Cảnh dần đi lại được , thật có những điều kỳ diệu , nhiều yếu tố kết thành , cũng có lời cầu nguyện của Tôi , chỉ xin cảm tạ .Bàn cờ xếp xong .
- Tao đánh cờ cũng có hạng ở đây nghe Mày , hể đánh không lại thì năn nỉ .
Đúng là người đang phấn khởi .
- Thiệt nha , thế nào Anh cũng phải khâm phục nói : Cờ Sư Phụ cao như núi .Cờ đệ tử thấp như vịt , xếp cờ xong mời Sư Phụ đánh . Cờ Em ít có người ngang tay lắm , Em nghĩ Anh cũng không ngoại lệ .
Chỉ sau những nước cờ khai cuộc , Anh Cảnh nhăn mặt , nhíu mày sau mỗi nước Tôi đi . Anh nghĩ lâu , thả tay là Tôi đi , khoảng cách cũng gần nên nghe được Hai Bà Mẹ hỏi và Vợ Tôi rành rọt trả lời , những điều căn bản .
- Bên Vợ thằng Ba , lấy vợ lấy chồng ông Cha sát hạch khó phải không Con ?
- Dạ không có gì là khó , Ngài chỉ hỏi những điều Chúng Con đã học về Giáo Lý , đức tin , cũng như Cha hướng dẩn thêm , những điều cần về đời sống hôn nhân gia đình , chứ không phải sát hạch đâu Hai Dì .
Trong đời sống riêng , đôi khi cũng chưa hiểu rỏ về nhau , cứ thân tình , yêu thương sẽ cho và nhận yêu thương .Tôi kết thúc ván cờ .
- Anh thua rồi , chiếu tướng .
Anh Xuân biết không thể phản tiên .
- Thật Tao không nghĩ mình sẽ thua , Anh mời Vợ Chồng Mày ở lại ăn cơm , mừng Vợ Tao khỏi bệnh và mọi sự trở nên tốt đẹp .
Tất cả điều là hồng ân , xin cho Con biết sống trong tình Chúa yêu thương 

 






No comments:

Post a Comment