Van Mong Nguyen
Dội mấy gầu nước mát , thay bộ quần áo xong , xuống bếp thấy trên bàn ăn , đĩa bánh lọc đã được Dì Bảy để sẳn , bánh lọc ăn với nước mắn ngon , bửa sáng bình đạm .Mùa lưới tư cá thường trúng , đủ loại , cá thiều , nục giời , nhiều khi cá đóng trắng lưới , nhưng được cá thì giá bán lại rẻ , thậm chí cân nhà nước lấy sản lượng cũng chê ỏng ẻo . Dì Bảy cho biết .
- Chút nữa Tôi quên . hồi sáng có Cậu Thảo tới hỏi dặn , nếu Cậu ngoài ghe về thì nói tới nhà có chuyện cần gấp .
Thằng này lúc nào cũng gấp , bạn thân cùng trang lứa chẳng còn ai , hết lớp này ra đi tới lớp kia : Bác Hồ sinh phải giờ trùng . Cho nên con cháu lùng đùng vượt biên .Tôi đi lính thì Thảo đi tu , mặc áo Dòng , giải tán lênh đênh , giở thày giở thợ , uống ngụm nước trà , đi qua mấy căn nhà , rẻ con hẻm , mở cửa rào sau bước vào , giật mình , có cô gái đang đứng nơi góc đầu hồi , gương mặt trái xoan , da trắng đôi má ửng hồng , đẹp quá , Tôi ngẩn ngơ , chăm bẩm nhìn , hơi mắc cở cô gái bẻn lẻn nở nụ cười , gật đầu chào , thấy mình thất thố buột miệng .
- Xin lỗi vì nhìn Cô đẹp quá .
Nụ cười trên đôi môi xinh .
- Không có sao đâu Anh .
Tới cửa trước , Thảo đang ngồi với một thanh niên trạng tuổi .
- Tụi này đang chờ , biển được không ? giới thiệu đây là Nhân bạn trong Dòng ngày trước với mình .
Nhân đứng lên , vồn vả giơ tay bắt .
- Có nghe Thảo nói về Anh Tuấn , hân hạnh được làm quen .
Cười với nhau , Tôi hỏi Thảo .
- Hình như có chuyện gì phải không ?
- Cũng có . Nhân buôn bán đủ loại , có cái chá pha lớn muốn nhờ mình giới thiệu cho cậu .Ghe Cậu làm mành súc chắc cần . Nếu được Cậu mua dùm .
Không cần lắm nhưng mua cũng được , bàn giá cả , đồng ý , Tôi nói với Thảo .
- Hồi nảy mình từ cửa sau , thấy có Cô gái , ai vậy ?
- Vợ của Nhân , cô ấy ngại chuyện đàn ông nên không vào .
Đúng là số mình cũng hay , cứ cô nào đẹp mà gặp thì toàn hoa đã có chủ , Tôi đè nghị .
- Trước lạ sau quen , hôm nay Mình mời Vợ Chồng Nhân bửa cơm trưa , coi như để thêm tình thân .
Tôi và Thảo đi trước , Vợ Chồng Nhân sóng đôi theo .Dì Bảy lo chuẩn bị với sự phụ giúp của Nghi , Vợ Nhân , Thảo đưa Nhân ra biển coi ghe , Tôi xuống bếp , hỏi Nghi .
- Hai Vợ Chồng lấy nhau lâu chưa vậy ?
- Dạ . Cũng hơn 2 năm rồi Anh .
Đúng mình vô duyên , người ta có đôi có cặp . Bửa cơm tươm tất , vui chuyện , Nhân nói .
- Ghe Anh Tuấn đẹp quá , chắc mới đóng , Nhân muốn ra coi được chứ ?
Tôi lắc đầu từ chối .
- Tình trạng vượt biên hiện nay , nếu Nhân lên ghe , mình sẽ bị rắc rối , thông cảm vậy .
Cứ vài ngày lại có chuyến ghe nhổ neo , có những bất ngờ , chồng đuổi đánh vợ . hét con , cả nhà leo lên ghe nổ máy chạy giữa những cặp mắt dân Làng thán phục .Tối cùng ngồi tủm tỉm cười nghe cán bộ chửi rủa : Đồ phản động . Riết cũng lờn , có người phát biểu .
- Báo cáo cán bộ , tụi phản động này không trừng trị không được . Lần sau nếu có đứa nào đi , đề nghị nhà nước cấp ghe cho Chúng Tôi đuổi theo . Hỏi cho rỏ ràng : Sao tụi mày đi mà không báo cho tụi tao biết .
Tiếng cười như vở chợ , biết bị nói kháy nhưng làm gì được nhau , Nhân hơi thất vọng , cũng đành chịu , trong khi ăn , thấy Nghi có vẻ rụt rè , không được tự nhiên . Tôi thoáng nhận ra , ánh mắt có ẩn chứa sự âu sầu . Nhân hẹn ngày mai sẽ mang chá pha tới , từ giả , Tôi nhìn Nghi âu yếm , lòng tiếc khi Em đã có chồng . Nghi ngơ ngác thẩn thờ , bước chân đi về lúng túng , Ta có lời nào không Em !
- Chút nữa Tôi quên . hồi sáng có Cậu Thảo tới hỏi dặn , nếu Cậu ngoài ghe về thì nói tới nhà có chuyện cần gấp .
Thằng này lúc nào cũng gấp , bạn thân cùng trang lứa chẳng còn ai , hết lớp này ra đi tới lớp kia : Bác Hồ sinh phải giờ trùng . Cho nên con cháu lùng đùng vượt biên .Tôi đi lính thì Thảo đi tu , mặc áo Dòng , giải tán lênh đênh , giở thày giở thợ , uống ngụm nước trà , đi qua mấy căn nhà , rẻ con hẻm , mở cửa rào sau bước vào , giật mình , có cô gái đang đứng nơi góc đầu hồi , gương mặt trái xoan , da trắng đôi má ửng hồng , đẹp quá , Tôi ngẩn ngơ , chăm bẩm nhìn , hơi mắc cở cô gái bẻn lẻn nở nụ cười , gật đầu chào , thấy mình thất thố buột miệng .
- Xin lỗi vì nhìn Cô đẹp quá .
Nụ cười trên đôi môi xinh .
- Không có sao đâu Anh .
Tới cửa trước , Thảo đang ngồi với một thanh niên trạng tuổi .
- Tụi này đang chờ , biển được không ? giới thiệu đây là Nhân bạn trong Dòng ngày trước với mình .
Nhân đứng lên , vồn vả giơ tay bắt .
- Có nghe Thảo nói về Anh Tuấn , hân hạnh được làm quen .
Cười với nhau , Tôi hỏi Thảo .
- Hình như có chuyện gì phải không ?
- Cũng có . Nhân buôn bán đủ loại , có cái chá pha lớn muốn nhờ mình giới thiệu cho cậu .Ghe Cậu làm mành súc chắc cần . Nếu được Cậu mua dùm .
Không cần lắm nhưng mua cũng được , bàn giá cả , đồng ý , Tôi nói với Thảo .
- Hồi nảy mình từ cửa sau , thấy có Cô gái , ai vậy ?
- Vợ của Nhân , cô ấy ngại chuyện đàn ông nên không vào .
Đúng là số mình cũng hay , cứ cô nào đẹp mà gặp thì toàn hoa đã có chủ , Tôi đè nghị .
- Trước lạ sau quen , hôm nay Mình mời Vợ Chồng Nhân bửa cơm trưa , coi như để thêm tình thân .
Tôi và Thảo đi trước , Vợ Chồng Nhân sóng đôi theo .Dì Bảy lo chuẩn bị với sự phụ giúp của Nghi , Vợ Nhân , Thảo đưa Nhân ra biển coi ghe , Tôi xuống bếp , hỏi Nghi .
- Hai Vợ Chồng lấy nhau lâu chưa vậy ?
- Dạ . Cũng hơn 2 năm rồi Anh .
Đúng mình vô duyên , người ta có đôi có cặp . Bửa cơm tươm tất , vui chuyện , Nhân nói .
- Ghe Anh Tuấn đẹp quá , chắc mới đóng , Nhân muốn ra coi được chứ ?
Tôi lắc đầu từ chối .
- Tình trạng vượt biên hiện nay , nếu Nhân lên ghe , mình sẽ bị rắc rối , thông cảm vậy .
Cứ vài ngày lại có chuyến ghe nhổ neo , có những bất ngờ , chồng đuổi đánh vợ . hét con , cả nhà leo lên ghe nổ máy chạy giữa những cặp mắt dân Làng thán phục .Tối cùng ngồi tủm tỉm cười nghe cán bộ chửi rủa : Đồ phản động . Riết cũng lờn , có người phát biểu .
- Báo cáo cán bộ , tụi phản động này không trừng trị không được . Lần sau nếu có đứa nào đi , đề nghị nhà nước cấp ghe cho Chúng Tôi đuổi theo . Hỏi cho rỏ ràng : Sao tụi mày đi mà không báo cho tụi tao biết .
Tiếng cười như vở chợ , biết bị nói kháy nhưng làm gì được nhau , Nhân hơi thất vọng , cũng đành chịu , trong khi ăn , thấy Nghi có vẻ rụt rè , không được tự nhiên . Tôi thoáng nhận ra , ánh mắt có ẩn chứa sự âu sầu . Nhân hẹn ngày mai sẽ mang chá pha tới , từ giả , Tôi nhìn Nghi âu yếm , lòng tiếc khi Em đã có chồng . Nghi ngơ ngác thẩn thờ , bước chân đi về lúng túng , Ta có lời nào không Em !
Từ sau đó , thường mỗi Chủ Nhật thì Vợ Chồng Nhân tới nhà Thảo , hai người đàn ông bàn chuyện đại sự , phần Nghi tới nhà Tôi , cùng Dì Bảy nói chuyện bếp núc , một già một trẻ quấn quít , thân tình , nơi gian bếp trở nên ồn ào . Nghi hồn nhiên vui tươi , miệng cắn miếng ổi nhai , tình cờ thấy Tôi âu yếm nhìn , đỏ mặt ánh mắt long lanh đáp trả .Chuyện tiếp nối chuyện , dần theo ngày tháng , Tôi biết được mối tình của Nhân Nghi thật dể thương , vì nhau nên duyên . Nhân từ nhà Dòng về , gia đình khá giả vô lo , hai người gặp nhau nơi những sinh hoạt chung trong xứ đạo , Nghi xinh đẹp và đang theo học ngành y tá , thân quen nên Nhân tới nhà kèm cặp Nghi học , rồi tình yêu tự nhiên mà có , nụ hôn say men tình , tha thiết đắm đuối những lúc bên nhau . Nhân xin gia dình làm đám cưới , một sự chống đối bất ngờ , Ba Nhân giận dử .
- Con phải hiểu , Con đang là gì , Ba Mẹ không đồng ý , đừng làm mang tiếng cả dòng họ .
Bên phía Nghi cũng nhất mực ngăn cản , phản đối , Mẹ Nghi khuyên nhủ Con Gái .
- Không được đâu Con , xóm làng dị nghị , quyến dụ Đấng bậc làm Thày , điều ra tiếng vào , chịu sao nổi .
Tình yêu mảnh liệt , tuổi trẻ cho đôi tình nhân có quyết tâm , âm thầm sống có nhau . Nghi trở thành y tá bệnh viện Nha Trang , rời xa gia đình , Nhân thỉnh thoảng tới sống chung như Vợ Chồng , không cưới xin . Vượt qua vòng lể giáo thường tình , ngày ghe nhà đi Nhân cương quyết ở lại , nhà cửa cha mẹ bị tịch thu , hai bàn tay trắng vô nghề . Một ngày , người Anh Nghi bắt buộc Em gái trở về để cùng chung chuyến ghe của gia đình , tới bải bốc , Nghi khóc lóc và ở lại cho trọn vẹn mối tình sâu .Hơn hai năm cùng sống trong nghĩa Vợ tình Chồng , những khó khăn đối mặt , tan tác những mộng đẹp ấp ủ ban đầu , Tôi nhận thấy có hửng hờ , ít có sự quan tâm tới nhau , Nhân đưa Vợ tới , có lúc bỏ đi , Nghi đang cười vui , thấy Nhân thì co rúm lại , như loài hoa mắc cở . đụng tới thì khép nép , rụt rè . Thảo cho biết
- Nhân làm nghề buôn bằng nước miếng , không vốn , cứ gặp món hàng thì dặn để đó , hỏi có người mua thì giới thiệu , giờ giấc bất thường , mình cũng không hiểu cuộc sống hai Vợ Chồng như thế náo !
Nhân cứ tới và đi , Nghi cùng Dì Bảy trở nên thân thuộc tại nhà Tôi , hầu như Nhân không đón . Tối tới cơm nước xong , Tôi cùng Thảo đưa về , tới tiệm bán chè của Phượng , người yêu của Thảo ăn miển phí . Phượng xinh đẹp . linh hoạt , mong có đám cưới , Thảo lập lờ , Tôi chọc .
- Tại Phượng không chịu kiểu ván đã đóng thuyền đó chứ ?
Phượng tỉnh bơ cười .
- Ván sẳn đó , mà Anh Thảo có chịu đóng đâu !
Một lần chỉ có Tôi và Thảo ngồi trà dư tửu lậu , Nghi đem đĩa trái cây tới , cùng ngồi .
- Bây giờ Nghi muốn hỏi hai Anh , khi người đàn ông làm việc thất bại , kể cả đánh độ đá banh thua , cũng do lỗi của đàn bà , do đàn bà của mình mang tới sự xui xẻo phải không ?
Tôi và Thảo nhìn nhau , ngầm hiểu ý , câu hỏi có vấn đề , để Thảo trả lời .
- Nghi đặt câu hỏi khó , Tụi Anh toàn một mình , có làm gì để thất bại đâu , như Tuấn đánh lưới xuống kéo lên , bửa có bửa không . Anh thì ghe nhà đi câu kiều , có không chẳng để ý . Còn đánh độ mà tự mình thì sao lại cho là tại đàn bà nên xui xẻo , vô lý . mà sao Nghi lại hỏi như vậy ?
Không trả lời trực tiếp mà Nghi hỏi thêm .
- Như hai Anh , nếu bằng gạo hẩm mốc ., có người đàn bà nào nấu được nồi cơm ngon ?
Đương nhiên là không thể , Tôi và Thảo im lặng , không hứng thú xen vào chuyện riêng tế nhị . Dì Bảy cũng đoán biết như thế nào . về cuộc sống của Nghi .
- Hình như Tôi thấy Cô Nghi không thoải mái đó Cậu ? đôi khi bất chợt thở ra và trầm ngâm , suy nghĩ vẩn vơ .
Tinh ý của người đàn bà có tuổi , Dì thương gói ghém những vật phẩm để Nghi mang về , săn sóc như người Mẹ lo cho Con .Buổi chiều ngồi mát nhìn biển êm , Nghi tới ngồi bên .
- Bộ Nghi có tâm sự không được vui ?
- Cũng không biết nói sao với Anh , Nghi không hối tiếc vì do chính mình . Nghi đã bỏ một gia đình đầm ấm , để tạo một gia đình không có tình thương , không có tiếng cười mà sống . Nghi đang rất khó chịu , những lúc ở đây Em mới cảm nhận được mình vui .
Nhìn Nghi nước mắt ngấn lệ , an ủi Em như thế nào ? trời vẫn xanh , gió vẫn mát , Tôi nắm tay Nghi bóp nhẹ , như cảm thông . Khó khăn nào , làm cho một tình yêu phải mất . Yêu tha thiết , sống với nhau đắng cay thật sao ?
- Con phải hiểu , Con đang là gì , Ba Mẹ không đồng ý , đừng làm mang tiếng cả dòng họ .
Bên phía Nghi cũng nhất mực ngăn cản , phản đối , Mẹ Nghi khuyên nhủ Con Gái .
- Không được đâu Con , xóm làng dị nghị , quyến dụ Đấng bậc làm Thày , điều ra tiếng vào , chịu sao nổi .
Tình yêu mảnh liệt , tuổi trẻ cho đôi tình nhân có quyết tâm , âm thầm sống có nhau . Nghi trở thành y tá bệnh viện Nha Trang , rời xa gia đình , Nhân thỉnh thoảng tới sống chung như Vợ Chồng , không cưới xin . Vượt qua vòng lể giáo thường tình , ngày ghe nhà đi Nhân cương quyết ở lại , nhà cửa cha mẹ bị tịch thu , hai bàn tay trắng vô nghề . Một ngày , người Anh Nghi bắt buộc Em gái trở về để cùng chung chuyến ghe của gia đình , tới bải bốc , Nghi khóc lóc và ở lại cho trọn vẹn mối tình sâu .Hơn hai năm cùng sống trong nghĩa Vợ tình Chồng , những khó khăn đối mặt , tan tác những mộng đẹp ấp ủ ban đầu , Tôi nhận thấy có hửng hờ , ít có sự quan tâm tới nhau , Nhân đưa Vợ tới , có lúc bỏ đi , Nghi đang cười vui , thấy Nhân thì co rúm lại , như loài hoa mắc cở . đụng tới thì khép nép , rụt rè . Thảo cho biết
- Nhân làm nghề buôn bằng nước miếng , không vốn , cứ gặp món hàng thì dặn để đó , hỏi có người mua thì giới thiệu , giờ giấc bất thường , mình cũng không hiểu cuộc sống hai Vợ Chồng như thế náo !
Nhân cứ tới và đi , Nghi cùng Dì Bảy trở nên thân thuộc tại nhà Tôi , hầu như Nhân không đón . Tối tới cơm nước xong , Tôi cùng Thảo đưa về , tới tiệm bán chè của Phượng , người yêu của Thảo ăn miển phí . Phượng xinh đẹp . linh hoạt , mong có đám cưới , Thảo lập lờ , Tôi chọc .
- Tại Phượng không chịu kiểu ván đã đóng thuyền đó chứ ?
Phượng tỉnh bơ cười .
- Ván sẳn đó , mà Anh Thảo có chịu đóng đâu !
Một lần chỉ có Tôi và Thảo ngồi trà dư tửu lậu , Nghi đem đĩa trái cây tới , cùng ngồi .
- Bây giờ Nghi muốn hỏi hai Anh , khi người đàn ông làm việc thất bại , kể cả đánh độ đá banh thua , cũng do lỗi của đàn bà , do đàn bà của mình mang tới sự xui xẻo phải không ?
Tôi và Thảo nhìn nhau , ngầm hiểu ý , câu hỏi có vấn đề , để Thảo trả lời .
- Nghi đặt câu hỏi khó , Tụi Anh toàn một mình , có làm gì để thất bại đâu , như Tuấn đánh lưới xuống kéo lên , bửa có bửa không . Anh thì ghe nhà đi câu kiều , có không chẳng để ý . Còn đánh độ mà tự mình thì sao lại cho là tại đàn bà nên xui xẻo , vô lý . mà sao Nghi lại hỏi như vậy ?
Không trả lời trực tiếp mà Nghi hỏi thêm .
- Như hai Anh , nếu bằng gạo hẩm mốc ., có người đàn bà nào nấu được nồi cơm ngon ?
Đương nhiên là không thể , Tôi và Thảo im lặng , không hứng thú xen vào chuyện riêng tế nhị . Dì Bảy cũng đoán biết như thế nào . về cuộc sống của Nghi .
- Hình như Tôi thấy Cô Nghi không thoải mái đó Cậu ? đôi khi bất chợt thở ra và trầm ngâm , suy nghĩ vẩn vơ .
Tinh ý của người đàn bà có tuổi , Dì thương gói ghém những vật phẩm để Nghi mang về , săn sóc như người Mẹ lo cho Con .Buổi chiều ngồi mát nhìn biển êm , Nghi tới ngồi bên .
- Bộ Nghi có tâm sự không được vui ?
- Cũng không biết nói sao với Anh , Nghi không hối tiếc vì do chính mình . Nghi đã bỏ một gia đình đầm ấm , để tạo một gia đình không có tình thương , không có tiếng cười mà sống . Nghi đang rất khó chịu , những lúc ở đây Em mới cảm nhận được mình vui .
Nhìn Nghi nước mắt ngấn lệ , an ủi Em như thế nào ? trời vẫn xanh , gió vẫn mát , Tôi nắm tay Nghi bóp nhẹ , như cảm thông . Khó khăn nào , làm cho một tình yêu phải mất . Yêu tha thiết , sống với nhau đắng cay thật sao ?
Buổi tối trời mùa hè , nhà sát biển nên có gió mát nhẹ , Tôi và Thảo ngồi cùng nhau nghe những bản nhạc củ , êm đềm và lảng mạn , ngây ngất tình người , những bài không tên một thời tuổi trẻ , ghe nhà Thảo chuẩn bị ra đi , bâng khâng tơ trời .
- Có chuyện này Mình muốn nói với Cậu , Nhân có hỏi nếu đi cho Nhân cùng đi , chỉ một mình , không có Nghi .
Chạnh lóng mỗi khi có gì liên quan về Nghi , Tôi bồi hồi thoáng nhớ , giây phút đầu tiên gặp gở , hình bóng vấn vương , luôn ẩn hiện và bằng cách vội quên , chỉ cầu mong cho Nghi có sự thoải mái , nhiều niềm vui . Tôi theo ý câu nói của Thảo .
- Cũng không lạ đâu , khi yêu thì muốn sống với nhau , còn đã hết tình thì tìm cách xa nhau là thường thôi . Cũng mấy tuần không thấy hai vợ chồng tới nhỉ .
Thảo gật đầu lặng lẻ , tiếng hát Sơn Ca thánh thót : Em theo Anh đi về , về Quê Hương Ta sống ... Tiếng xe Hon Đa ngừng trước cửa , Tôi và Thảo cùng giật mình . Nghi dáng uể oải đau đớn bước xuống , có chuyện gì mà giờ này ? Tôi đi ra , Nghi ôm choàng , tiếng khóc nấc nghẹn ,
- Cứu Em với Anh ơi .
Quần áo Nghi tơi tả , mặt bầm thâm , đưa Nghi vào nhà , gọi Dì Bảy đở Nghi vào phòng ngủ của Tôi , nằm xuống gường , áo có vết máu loang , lấy hộp thuốc cấp cứu .
- Dì coi nếu có vết thương tẩy rửa và cho uống 2 viên thuốc giảm đau , có thể phải đưa đi Bác sỉ .
Nghi gượng dậy nói .
- Không sao đâu Anh , Em chịu được .
Vẫn là sự chịu đựng , Tôi đi ra , Thảo ngướng nhìn .
- Chắc Nghi bị Nhân đánh , chưa biết tình trạng như thế nào ? Dì Bảy đang lo , Câu kêu dùm vợ Chồng thằng Trung tới , nói mang theo bộ đồ của Vợ Nó cho Nghi thay .
Dì Bảy bực bội .
- Đánh bằng cây nặng như vậy .
Tôi ân cần hỏi .
- Giờ Em thấy đau nhiều không ? nghỉ ngơi ở đây , Anh sẽ lo cho Em , nếu xảy ra chuyện gì , nhớ đây là nhà Anh , đừng lên tiếng , nhất là đừng sợ .
Thảo trở lại , ngồi buồn bả , và Nhân tới , dựng xe hấp tấp .
- Thào và Anh Tuấn có thấy Nghi không ?
Tôi nhìn Nhân , vóc dáng đẹp trai , thanh nhả , nhưng hành vi thật quá đáng , một thằng đàn ông có thể đánh một người đàn bà , đánh được do không bị đánh lại , nếu không bằng lòng thì còn nhiều cách khác cư xử mà . Tôi nghiêm giọng .
- Nghi đang ở trong phòng Mình , Dì Bảy và Vợ Trung săn sóc , và Mình nói để Nhân hiểu . Từ bây giờ Mình sẽ bảo bọc Nghi , Nhân không còn quyền gì nữa đâu , cứ yên tâm mà về .
Nhân hơi bở ngảng nhìn Thảo như phân bua .
- Tại sao , Nghi là Vợ mình , không thể ở đây được .
Tôi cười nhẹ ý coi thường .
- Đánh một Cô gái ra nông nổi như vậy , mà còn có thể nói là Vợ mình , chuyên xưa rồi . Đừng để mình phải nóng . Bây giờ Nhân phải rời khỏi đây rồi .
Thái độ hậm hực , nhưng trước sự cương quyết của Tôi , Nhân đành đứng lên dắt chiếc xe đạp đầm ngang , Thảo vẫn im lặng ngồi , Tôi tiển ra tới cổng .
- Trưa mai Nhân có thể tới , Mình sẽ giúp cho số tiền Nhân cần , đủ để thanh toán nợ nần và chuẩn bị cho đời sống sắp tới được . Đứng ép người quá , già néo đứt dây . Số tiền mình vì Nghi mà giúp . Phần Nghi , thì mình nghĩ sẽ bắt đầu một cuộc sống mới .
Tôi vào cũng nói với Thảo .
- Cậu về và ngày mai nhớ nói Phương tới buổi sáng có việc cần .
Đi tới của sổ nhìn trời đêm thầm khẩn cầu : Xin Chúa thêm ơn giúp sức , cho Con giải quyết được mọi chuyện tốt đẹp . Cuộc sống luôn vẫn có những ước muốn của con người .
Sau khi bàn bạc với Dì Bảy và Nghi chuyện chuẩn bị một bửa tiệc mừng nhỏ , để công khai , chuyện nhận Mẹ nhận Con , danh chính ngôn thuân , Tôi dặn Vợ Chồng Trung .
- Ngày mai Anh không đi biển , Trung nói tất cả mấy đứa trên ghe , kể cả người nhà , xong xuôi công việc tới phụ bếp núc và dự tiệc mừng Dì Bảy .
Trở lại phòng , biết chưa ngủ được , Tôi lấy trên kệ quyển sách ngồi xuống ghế để đọc , thật tình cờ , quyển " Một Tâm Hồn " của Thánh TeRaSa Hài Đồng . Nhừng việc làm hảm mình , hy sinh nhỏ , sống trong Thánh ý Chúa . Những ngày bây giờ luôn là những lo âu , bấp bênh , dự tính gì cũng khó mà thành , phong phanh hợp tác xã , lấy của Người làm của mình , thấy con rời bỏ quê cha đất tổ mà lòng Mẹ già vui . Tại sao nên nổi ? Nghe tiếng chân đi .
- Em vào được không Anh ?
Nghi hỏi , chắc không ngủ được . lạ chổ và vẫn lo lắng .
- Mời vào .
Nghi rụt rè ngồi .
- Anh vẫn chưa ngủ .
- Anh dân đánh cá , giờ giấc thất thường , nghĩ Em đang cần nói chuyện nên nán đợi .
- Dạ . Cám ơn Anh . Như Em ở đây , Nhân có thể làm khó dể Anh không ? vì lâu nay Em vẫn sống với Nhân như Vợ Chồng .
Tôi mỉn cười , tư tin nói qua về lập luận của Mình .
- Đó là ý quyết tâm và tự do của Nghi .Trường hợp của Em .Thời gian yêu Nhân thì sống chung , bị bạo hành , không yêu nhau nữa thì xa nhau . Em cùng Nhân không có chung hộ khẩu , chưa lảnh nhận Bí Tích Hôn Phối , chưa đăng ký kết hôn , chỉ có lỗi vượt luân lý đời thường .Không thể vì đã lở như vậy để chịu đựng . đánh mất tuổi xuân . Còn bây giờ bảo bọc , thương yêu Em không chỉ có Mình Anh . Mẹ Bảy và bà con quanh đây .Em nên yên tâm vì đây là Ba Làng , không có bất cứ ai có thể quấy rối được . Cô Phụng hiểu Không ?
Nghi kinh ngạc . giật mình .
- Anh sao biết tên gọi tại nhà của Em !
Đứng lên đi mấy bước , tới bờ vách , kéo ngăn tủ ngầm kin , gì cũng phải dấu , nhất định phải giữ những kỷ niệm thời tuổi trẻ dọc ngang , lấy phong bì có tâm hình củ đưa Nghi .
- Anh Hoa nhà Em , vậy Anh cũng đi Lính với Anh Hoa .
Nghĩ tới thằng Bạn Tôi bật cười .
- Để Anh kể Em nghe : Hoa cùng đơn vị với Anh , bị thương cánh tay , mặt đen bặm trợn , một lần Anh đi lể , Nó đòi theo , tới lúc Rước lể , Anh dặn : Mày không được lên , nhớ nha và Anh rước lể , đang trên đường về chổ , không thấy Nó , nhìn Nó đang há miệng nhận Mình Thánh , toát mồ hôi , Nó xuống nhìn mặt Anh cười nói : Tao cũng Công Giáo , hết cả hồn , mừng thiệt .
- Anh Hoa tầm ngầm vậy đó Anh , nhưng hiền lắm .
- Một lần Nó hỏi Anh : Mày có tiền đưa Tao , Anh móc bóp chỉ có 500 đồng con cọp . Nó lấy cười : Tao mượn nhưng sẽ không trả , tiền này Tao nuôi Em gái lớn gả cho Mày .Em gái Tao đẹp lắm . Nhìn Nó Anh khỏi có tin , Anh Em một nhà , mặt Nó góc cạnh thì Em Nó đẹp thế nào được , Anh cười : Thôi Mày lấy tiền luôn cũng được , vụ Em gái Mày tính sau .
Với nụ cười Nghi hỏi .
- Vậy sau 75 . Anh và Anh Hoa không gặp nhau ?
- Trước khi Nó đi , có ra gặp , từ giả hơi buồn : Tao xin lổi không trả được nợ cho Mày .Em gái Tao ở với người khác rồi .Mấy lần tới chổ Nghi ở , thấy hình gia đình Em , Nó đứng trong tấm hình thì Anh hiểu , biết Em là Phụng Em gái Nó nhưng không nói .Từ bây giờ Anh gọi Em tên Phụng , Anh sẽ lấy nợ thằng bạn mình , đồng ý nhé . Em đẹp lắm .
- Quyền huynh thế phụ . Em bằng lòng .
Bốn mắt nhìn đắm đuối , yêu thương .
- Cũng khuya rồi , nằm ngủ với Anh , chúng ta bên nhau từ đây .
Ngả tay làm gối kê đầu Nghi , hôn nhẹ trên trán .
- Anh yêu Em , ngủ ngon .
Nghi rúc rích tiếng reo vui .
- Em yêu Anh , thật tuyệt vời .
Buổi sáng , bình minh nắng ấm , nơi bếp tiếng dao , tiếng thớt rộn ràng câu nói , Thảo cùng Phương tới , ngồi uống cà phê Tôi cho biết về nhưng sự việc sẻ làm . Khi thấy Nhân tới , Tôi mời Nhân và Thảo vào phòng đọc sách , lấy số tiền ra đưa Nhân .
- Chúng Ta là Bạn nên Mình giúp Nhân qua cơn khó khăn , chuyện không thể khác , Nhân cứ hỏi Thảo , và hiểu Mình có khả năng sử việc , tốt xấu thì tuỳ Nhân .
Thảo gật đầu , Nhân cầm tiền , lí nhí cám ơn , Ba người bạn cùng ra , tiệc bắt đầu , đèn bàn thờ thắp sáng , mọi người nghiêm trang hát kinh cầu xin ơn Chúa Thánh Thần : Nguyện xin Chúa Ngôi Ba . Đoái nghe lời Con thiết tha . Tình thương mến ấp ủ Con ngày đêm . Tất cả ngồi ổn định , Dì Bảy vui mừng mở lời .
- Bây giờ Dì xin nói để mọi người mừng cho Dì , từ bây giờ , Nghi sẻ là Con gái của Dì , trong tuổi già Dì có người chăm sóc , Mẹ Con vui buồn có nhau .
Những tiếng vổ tay , hoà lời chúc mừng , Nghi tới bên Dì Bảy , ánh mắt ngời sáng long lanh nổi vui .
- Dạ .Con Cám ơn Mẹ .
Hướng mắt nhìn về chổ Nhân ngồi , Nghi gật đầu chào , như ý giả từ . Buổi tiệc có gà , có vịt , có tình yêu thương .Trời cao mây xanh gió mát .Cuộc sống thì vẫn luôn có điều tốt đẹp .
- Có chuyện này Mình muốn nói với Cậu , Nhân có hỏi nếu đi cho Nhân cùng đi , chỉ một mình , không có Nghi .
Chạnh lóng mỗi khi có gì liên quan về Nghi , Tôi bồi hồi thoáng nhớ , giây phút đầu tiên gặp gở , hình bóng vấn vương , luôn ẩn hiện và bằng cách vội quên , chỉ cầu mong cho Nghi có sự thoải mái , nhiều niềm vui . Tôi theo ý câu nói của Thảo .
- Cũng không lạ đâu , khi yêu thì muốn sống với nhau , còn đã hết tình thì tìm cách xa nhau là thường thôi . Cũng mấy tuần không thấy hai vợ chồng tới nhỉ .
Thảo gật đầu lặng lẻ , tiếng hát Sơn Ca thánh thót : Em theo Anh đi về , về Quê Hương Ta sống ... Tiếng xe Hon Đa ngừng trước cửa , Tôi và Thảo cùng giật mình . Nghi dáng uể oải đau đớn bước xuống , có chuyện gì mà giờ này ? Tôi đi ra , Nghi ôm choàng , tiếng khóc nấc nghẹn ,
- Cứu Em với Anh ơi .
Quần áo Nghi tơi tả , mặt bầm thâm , đưa Nghi vào nhà , gọi Dì Bảy đở Nghi vào phòng ngủ của Tôi , nằm xuống gường , áo có vết máu loang , lấy hộp thuốc cấp cứu .
- Dì coi nếu có vết thương tẩy rửa và cho uống 2 viên thuốc giảm đau , có thể phải đưa đi Bác sỉ .
Nghi gượng dậy nói .
- Không sao đâu Anh , Em chịu được .
Vẫn là sự chịu đựng , Tôi đi ra , Thảo ngướng nhìn .
- Chắc Nghi bị Nhân đánh , chưa biết tình trạng như thế nào ? Dì Bảy đang lo , Câu kêu dùm vợ Chồng thằng Trung tới , nói mang theo bộ đồ của Vợ Nó cho Nghi thay .
Dì Bảy bực bội .
- Đánh bằng cây nặng như vậy .
Tôi ân cần hỏi .
- Giờ Em thấy đau nhiều không ? nghỉ ngơi ở đây , Anh sẽ lo cho Em , nếu xảy ra chuyện gì , nhớ đây là nhà Anh , đừng lên tiếng , nhất là đừng sợ .
Thảo trở lại , ngồi buồn bả , và Nhân tới , dựng xe hấp tấp .
- Thào và Anh Tuấn có thấy Nghi không ?
Tôi nhìn Nhân , vóc dáng đẹp trai , thanh nhả , nhưng hành vi thật quá đáng , một thằng đàn ông có thể đánh một người đàn bà , đánh được do không bị đánh lại , nếu không bằng lòng thì còn nhiều cách khác cư xử mà . Tôi nghiêm giọng .
- Nghi đang ở trong phòng Mình , Dì Bảy và Vợ Trung săn sóc , và Mình nói để Nhân hiểu . Từ bây giờ Mình sẽ bảo bọc Nghi , Nhân không còn quyền gì nữa đâu , cứ yên tâm mà về .
Nhân hơi bở ngảng nhìn Thảo như phân bua .
- Tại sao , Nghi là Vợ mình , không thể ở đây được .
Tôi cười nhẹ ý coi thường .
- Đánh một Cô gái ra nông nổi như vậy , mà còn có thể nói là Vợ mình , chuyên xưa rồi . Đừng để mình phải nóng . Bây giờ Nhân phải rời khỏi đây rồi .
Thái độ hậm hực , nhưng trước sự cương quyết của Tôi , Nhân đành đứng lên dắt chiếc xe đạp đầm ngang , Thảo vẫn im lặng ngồi , Tôi tiển ra tới cổng .
- Trưa mai Nhân có thể tới , Mình sẽ giúp cho số tiền Nhân cần , đủ để thanh toán nợ nần và chuẩn bị cho đời sống sắp tới được . Đứng ép người quá , già néo đứt dây . Số tiền mình vì Nghi mà giúp . Phần Nghi , thì mình nghĩ sẽ bắt đầu một cuộc sống mới .
Tôi vào cũng nói với Thảo .
- Cậu về và ngày mai nhớ nói Phương tới buổi sáng có việc cần .
Đi tới của sổ nhìn trời đêm thầm khẩn cầu : Xin Chúa thêm ơn giúp sức , cho Con giải quyết được mọi chuyện tốt đẹp . Cuộc sống luôn vẫn có những ước muốn của con người .
Sau khi bàn bạc với Dì Bảy và Nghi chuyện chuẩn bị một bửa tiệc mừng nhỏ , để công khai , chuyện nhận Mẹ nhận Con , danh chính ngôn thuân , Tôi dặn Vợ Chồng Trung .
- Ngày mai Anh không đi biển , Trung nói tất cả mấy đứa trên ghe , kể cả người nhà , xong xuôi công việc tới phụ bếp núc và dự tiệc mừng Dì Bảy .
Trở lại phòng , biết chưa ngủ được , Tôi lấy trên kệ quyển sách ngồi xuống ghế để đọc , thật tình cờ , quyển " Một Tâm Hồn " của Thánh TeRaSa Hài Đồng . Nhừng việc làm hảm mình , hy sinh nhỏ , sống trong Thánh ý Chúa . Những ngày bây giờ luôn là những lo âu , bấp bênh , dự tính gì cũng khó mà thành , phong phanh hợp tác xã , lấy của Người làm của mình , thấy con rời bỏ quê cha đất tổ mà lòng Mẹ già vui . Tại sao nên nổi ? Nghe tiếng chân đi .
- Em vào được không Anh ?
Nghi hỏi , chắc không ngủ được . lạ chổ và vẫn lo lắng .
- Mời vào .
Nghi rụt rè ngồi .
- Anh vẫn chưa ngủ .
- Anh dân đánh cá , giờ giấc thất thường , nghĩ Em đang cần nói chuyện nên nán đợi .
- Dạ . Cám ơn Anh . Như Em ở đây , Nhân có thể làm khó dể Anh không ? vì lâu nay Em vẫn sống với Nhân như Vợ Chồng .
Tôi mỉn cười , tư tin nói qua về lập luận của Mình .
- Đó là ý quyết tâm và tự do của Nghi .Trường hợp của Em .Thời gian yêu Nhân thì sống chung , bị bạo hành , không yêu nhau nữa thì xa nhau . Em cùng Nhân không có chung hộ khẩu , chưa lảnh nhận Bí Tích Hôn Phối , chưa đăng ký kết hôn , chỉ có lỗi vượt luân lý đời thường .Không thể vì đã lở như vậy để chịu đựng . đánh mất tuổi xuân . Còn bây giờ bảo bọc , thương yêu Em không chỉ có Mình Anh . Mẹ Bảy và bà con quanh đây .Em nên yên tâm vì đây là Ba Làng , không có bất cứ ai có thể quấy rối được . Cô Phụng hiểu Không ?
Nghi kinh ngạc . giật mình .
- Anh sao biết tên gọi tại nhà của Em !
Đứng lên đi mấy bước , tới bờ vách , kéo ngăn tủ ngầm kin , gì cũng phải dấu , nhất định phải giữ những kỷ niệm thời tuổi trẻ dọc ngang , lấy phong bì có tâm hình củ đưa Nghi .
- Anh Hoa nhà Em , vậy Anh cũng đi Lính với Anh Hoa .
Nghĩ tới thằng Bạn Tôi bật cười .
- Để Anh kể Em nghe : Hoa cùng đơn vị với Anh , bị thương cánh tay , mặt đen bặm trợn , một lần Anh đi lể , Nó đòi theo , tới lúc Rước lể , Anh dặn : Mày không được lên , nhớ nha và Anh rước lể , đang trên đường về chổ , không thấy Nó , nhìn Nó đang há miệng nhận Mình Thánh , toát mồ hôi , Nó xuống nhìn mặt Anh cười nói : Tao cũng Công Giáo , hết cả hồn , mừng thiệt .
- Anh Hoa tầm ngầm vậy đó Anh , nhưng hiền lắm .
- Một lần Nó hỏi Anh : Mày có tiền đưa Tao , Anh móc bóp chỉ có 500 đồng con cọp . Nó lấy cười : Tao mượn nhưng sẽ không trả , tiền này Tao nuôi Em gái lớn gả cho Mày .Em gái Tao đẹp lắm . Nhìn Nó Anh khỏi có tin , Anh Em một nhà , mặt Nó góc cạnh thì Em Nó đẹp thế nào được , Anh cười : Thôi Mày lấy tiền luôn cũng được , vụ Em gái Mày tính sau .
Với nụ cười Nghi hỏi .
- Vậy sau 75 . Anh và Anh Hoa không gặp nhau ?
- Trước khi Nó đi , có ra gặp , từ giả hơi buồn : Tao xin lổi không trả được nợ cho Mày .Em gái Tao ở với người khác rồi .Mấy lần tới chổ Nghi ở , thấy hình gia đình Em , Nó đứng trong tấm hình thì Anh hiểu , biết Em là Phụng Em gái Nó nhưng không nói .Từ bây giờ Anh gọi Em tên Phụng , Anh sẽ lấy nợ thằng bạn mình , đồng ý nhé . Em đẹp lắm .
- Quyền huynh thế phụ . Em bằng lòng .
Bốn mắt nhìn đắm đuối , yêu thương .
- Cũng khuya rồi , nằm ngủ với Anh , chúng ta bên nhau từ đây .
Ngả tay làm gối kê đầu Nghi , hôn nhẹ trên trán .
- Anh yêu Em , ngủ ngon .
Nghi rúc rích tiếng reo vui .
- Em yêu Anh , thật tuyệt vời .
Buổi sáng , bình minh nắng ấm , nơi bếp tiếng dao , tiếng thớt rộn ràng câu nói , Thảo cùng Phương tới , ngồi uống cà phê Tôi cho biết về nhưng sự việc sẻ làm . Khi thấy Nhân tới , Tôi mời Nhân và Thảo vào phòng đọc sách , lấy số tiền ra đưa Nhân .
- Chúng Ta là Bạn nên Mình giúp Nhân qua cơn khó khăn , chuyện không thể khác , Nhân cứ hỏi Thảo , và hiểu Mình có khả năng sử việc , tốt xấu thì tuỳ Nhân .
Thảo gật đầu , Nhân cầm tiền , lí nhí cám ơn , Ba người bạn cùng ra , tiệc bắt đầu , đèn bàn thờ thắp sáng , mọi người nghiêm trang hát kinh cầu xin ơn Chúa Thánh Thần : Nguyện xin Chúa Ngôi Ba . Đoái nghe lời Con thiết tha . Tình thương mến ấp ủ Con ngày đêm . Tất cả ngồi ổn định , Dì Bảy vui mừng mở lời .
- Bây giờ Dì xin nói để mọi người mừng cho Dì , từ bây giờ , Nghi sẻ là Con gái của Dì , trong tuổi già Dì có người chăm sóc , Mẹ Con vui buồn có nhau .
Những tiếng vổ tay , hoà lời chúc mừng , Nghi tới bên Dì Bảy , ánh mắt ngời sáng long lanh nổi vui .
- Dạ .Con Cám ơn Mẹ .
Hướng mắt nhìn về chổ Nhân ngồi , Nghi gật đầu chào , như ý giả từ . Buổi tiệc có gà , có vịt , có tình yêu thương .Trời cao mây xanh gió mát .Cuộc sống thì vẫn luôn có điều tốt đẹp .
No comments:
Post a Comment