Tuesday, May 16, 2017

Chuyện Từ Gốc Keo, Cóng Mắm


Thuở mới vào Nam,
Mình chỉ có nhà ăn, nhà ở,
Chẳng lẽ chuyện gì cũng phải ra biển ra sông mà hóng gió.
Nên đứng ở gốc keo có tôi,
Và sau những cóng mắm em cũng từng ngồi.
Chuyện tự nhiên như trời mưa, trời nắng.
Vậy mà sao mình không còn trong trắng,
Khi em và tôi theo năm tháng lớn dần.
Một lần bắt gặp em bên cóng mắm trong sân,
Em: đỏ mặt và ngồi chết cứng như đinh đóng cột.
Không biết từ lúc nào tôi đã học được những lời bỡn cợt:
Rằng tao thấy của mày cũng mẫy chứ lây?
Từ đó em không còn chơi thẻ, nhảy dây,
Tôi cũng hết ham tạt lon, đánh đáo.
Em bỏ trường làng, lên học trường phố.
Làng xóm, láng giềng, sao như kẻ lạ xa?
Tôi đi lễ nhì, em đi lễ ba.
Tôi đi lễ ba, em đi lễ nhất,
Nhưng năm đệ tam, đệ nhị, đệ nhất,
Trời xui đất khiến mình lại chung lớp, chung trường.
Bấy giờ em thật dễ thương.
Tôi nhớ có lần trong giờ sinh vật học,
Khi thầy giảng về cái chuyện... trầu cau,
Về cái chuyện... con chó nó gâu gâu,
Bốn con mắt bất chợt nhìn nhau,
Má em ửng hồng như màu nắng tươi ngoài song cửa.
Sau giờ học đó mình hết còn xa lạ,
Và con mắt lại có đuôi,
Và hàng cóng mắm ngăn đôi hai nhà lại là nơi kể chuyện vui:
Chuyện mưa, chuyện nắng,
Chuyện thơ, chuyện thẩn,
Chuyện giậu mồng tơi...
Chuyện mai này hai đứa có đẹp đôi?
Chấm chấm, mút mút.
Mắm mặn, tình sâu.
...50 năm sau tình cờ gặp lại nhau:
Tôi vẫn cô đơn một bóng,
Còn em thì con đàn, cháu đống.
Em làm bánh cuốn cho tôi ăn.
Bánh ngon mềm nhưng tôi nuốt rất khó khăn.
Lúc em làm mắm chấm:
Tôi thấy má em còn hồng sau những lớp da nhăn.

No comments:

Post a Comment