Nói với chính mình
Đọc câu thơ:
"Rừng cây dại trổ dăm cành hoa trắng
Hồ dễ mấy người biết đó là mai..."
làm tôi chạnh nhớ đến ông Lá Gió, một nhân vật của làng tôi, tôi nhại câu thơ trên để tự hỏi chính mình:
"Đã đôi lần tôi nói về ông Lá Gió,
Nhưng có thật tôi biết ông Lá Gió say."
Cớ gì ông Lá Gió phải nói và hát bài ca Quân Hành:
"Cơ lá nằm, gio đa ném..." và
"..Một nụ cười tươi trên môi, mắt sáng quắc
Đang âm thầm hẹn cùng non nước đi muôn phương..."
Đem 5 lá cờ nào ra gió? Chờ đợi một nền vinh quang gì?
"...Một rừng cờ phất phới
Một mầu vàng chiêu dương..."
Có phải ông là Tản Đà: Say mà say tỉnh? Có phải ông là Cao Bá Quát: Mộng lớn không thành?
Ở cái tuổi của ông, và vào cái thời của ông... Có thể lắm chứ!
No comments:
Post a Comment