Van Mong Nguyen
Tới Phi Trương Miyazaki đón Sơn , người Anh Em thân tình .Đã có lời hẹn ở
trại tỵ nạn , mỗi năm gặp nhau ngày 30 tháng 4 .Hai người lính , Tôi
Nhảy Dù , Sơn Sư Đoàn 18 Bộ Binh . Cùng nhắc cho nhau nhớ ngày 30.4. một
ngày trong nổi bất ngờ , đau thương , ngày mất Miền Nam . Anh Em Chúng
Ta phải ra đi , quyết tâm sẽ trở lại , nhiệm vụ vẫn còn , khi cả nước
đang sống không có tự do . Trước Cờ Vàng 3 sọc đỏ thân yêu , lá cờ đã
cùng theo Bạn bè Ta chôn vùi vào lòng đất mẹ . Hai người lính thành khẩn
thắp nén hương , khói hương bay lên , quyện cùng hương lòng , nhớ tới
những người đã mất .Nhất định , sức có cùng , lực có kiệt , bằng mọi
cách , để quê hương , không còn độc tài , vô thần , hôm nay chưa được ,
ngày mai chắc gì không được . Cờ bay . cờ bay trên thành phố thân yêu
.Ngồi với tách trà , Sơn ray rức nhớ , bùi ngùi kể : Ngày 29 - 4 - 1975 .
Cổng Trại Quyết Thắng B Căn cứ Long Bình đóng , cắm trai 100 % và sẵn
sàng tác chiến , mấy người lính trong đơn vị được đề cử đi ra chợ Tam
Hiệp mua thêm lương thực , cũng như nhu yếu phẩm , chuẩn bị cho những
ngày tử thủ chiến đấu . ngạc nhiên là thịt bò thật rẻ , mua 5 kg về kho ,
bỏ vào thùng đạn dự phòng . Cảnh phố phường nhộn nhạo , người người
ngơ ngác , bàn tán xôn xao . hổn loạn .
Khoảng 0 giờ chuyển qua
ngày 30 - 4 - 1975 .Lệnh rút quân . Những chiếc GMC đã có quân dụng sẳn ,
Anh Em súng đạn lên xe ra khỏi cổng doanh trại , 3 tiếng súng M.16 chỉ
thiên [ sau này mới đoán là 3 tiếng súng lệnh chuyển giao ] . Đoàn xe
nối đuôi đi trong đêm , vượt qua sân bay Biên Hoà bỏ ngỏ , gần sáng ,
nhìn thấy lính Biệt Động Quân đang chiến đâu , giữ vững tay súng hai
bên đường , tới Nghĩa Trang Quân Đội , cầu Sài Gòn đây rồi . Mặt trời
lên , nắng nóng gay gắt , nghe tiếng la kêu thất thanh : Việt Cộng
.Việt Công . Thấy phía sau , xe Thiết Giáp cắm cờ Xanh đỏ , giữa có
ngôi sao vàng , không hiểu cờ gì . Xe GMC ngừng lại , cùng nhảy xuống ,
sẳn sàng ở thế chiến đấu , bảo vệ Sài Gòn thân yêu . Bất ngờ đớn đau ,
10 giờ từ Radio , lệnh toàn quân buông súng đầu hàng vô điều kiện , bàng
hoàng , bỏ Ba Lô , bỏ súng đạn , nón sắt , một chuyện không tưởng , mất
Miền Nam .
Trong quần áo dân thường . từ dân thành lính , giờ lại
trở thành dân đi bộ một mình ra Quốc Lộ , cảnh bầy nhầy trên đường .
quần áo , súng đạn la liệt .Theo hướng Vũng Tàu đi , để kiếm tìm Gia
Đình , không biết còn ở đó hay không ? Trước đó hai tuần Sơn có thăm
gặp tại Nhà Thờ Nam Bình , từ quê choa chạy nạn vào .Tới Long Thành bị
tụi theo đóm ăn tàn tay quàng dây đỏ chận bắt [ tụi này biết ngay mình
là lính ] Ở 1 đêm ăn cơm nước mắn , nhớ thèm thịt bò chưa ăn , sáng thả
cho đi sớm . sau khi kê khai lý lịch , bị bắt đánh máy giúp giấy trình
diện . Tìm mãi , may gặp lại Vợ Con , những ngày nhôn nháo , nhiều bà
con cũng rủ Vợ ra đi , do không biết tin Chồng như thế nào , nên Vợ Sơn
nhất ý ở chờ .Đứa con thơ trên tay , mới được tháng rưởi .Cuộc chiến đã
tàn , giả từ vủ khí , về quê Vợ cuốc đất trồng khoai , trồng mì vì
không hợp với nghề làm biển của ông cha .Nấn ná , lần lửa , chịu đắng
cay đàn áp vì từng là lính . Phải ra đi cho có tương lai ngày mai .
Thời trai trẻ qua mau , thấp thoáng 42 năm , lòng vẫn mong ngày trở về
khi quê hương thanh bình . Sơn dứt tiếng với ánh mắt đượm buồn .Cùng
nhìn nhau , cùng một ý quyết tâm .
--- Chồng đi chinh chiên không về .
Đau thương tan xé bộn bề khóc than [ thơ Lệ Quyên ]
No comments:
Post a Comment