Saturday, May 20, 2017

Van Mong Nguyen: Hạnh Phúc: Chấp Nhận và Quan Tâm

 Van Mong Nguyen




Đang ngồi mơ màng fb , hồn thả đi tứ phương , nghe vợ hỏi.
- Chiều Anh ăn gì Em nấu ? 
Thường dặn Vợ , cơm bửa thì Em cứ tự nhiên dọn gì ăn đó , nghĩ ngợi làm gì , hôm nay lại vẫn câu hỏi quen miêng .Trả lời cho có .
- Em mua 2 con cua đế luộc .tôm hùm to sốt cà chua , một miếng thịt bò bit tếch như vậy được rồi , thêm gì tuỳ ý Em .
Nói xong thấy vợ đứng lên đi mất , nhiều khi cũng chẳng hiểu Vợ mình như thế nào nữa .Một lần khi hỏi Vợ .
- Bộ Em có một cái áo thôi sao ?
Nhìn Mình như người hành tinh lạ .
- Anh hỏi vậy nghĩa là sao ?
-Thì sáng đi làm Anh thấy Em mặc áo này , chiều về cũng thấy như vậy nên hỏi .
Vợ đứng lên vào phòng mang ra 12 cái một màu .một kiểu .thiệt hết biết , bộ mình không có óc thẩm mỷ chắc .Thật thà và thơ ngây .Nói gì cũng nghe một câu giống nhau .
- Anh nói đúng rồi .
Nói bậy cũng đúng là nghĩa làm sao ? ! rủ Vợ .
- Anh với Em cải lộn cho vui , chứ cái gì Anh cũng đúng rồi thì quen , không hay lắm .
Vợ nhìn hết sức ngạc nhiên .
- Anh có gì mà cải với Anh .Vô duyên .
- Đó , mới nói Anh vô duyên nhé , Vợ nói với chồng như vậy không được ?
Tưởng lời qua tiếng lại , ai ngờ đứng lên đi mất , thiệt mất cả hứng .
Nghe tiếng Vợ đi về , cầm miếng thịt bò , loại ngon và mắc tiền hơn thịt bò Kobe .
- Anh ăn đở , Em đi mấy siêu thị mà không có cua đế với tôm hùm .
Giọng nói hơi áy náy , Mình trố mắt nhìn , tưởng nói cho có ai dè .
- Như vậy được rồi , nghỉ đi để Anh làm cho .
Xuống bếp dần thịt , lấy chảo bỏ bơ , cà chua rau xà lách vào đĩa ,xong đem lên bàn .
- Em ăn với Anh cho vui .
Vợ có ý an tâm , cười .
- Em ăn thịt bò bị nóng , Anh ăn đi .
Cầm dao cắt thịt ,cầm nĩa chưa kịp gì , đĩa thịt bị lấy mất .
- Đang sống như vậy mà ăn được .
Thịt bò làm bit tếnh không sống mới lạ chứ ? tiếng bật bếp và cười hài lòng .Không cần dao nữa .Bằng lòng đi thôi .Cũng do Mình mà , thời yêu nhau không đưa vợ đi ăn thịt bò bít tếch .Hạnh phúc cũng là ở chổ chấp nhận và quan tâm tới nhau .Biết nói sao bây giờ .!

No comments:

Post a Comment